Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 235

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:10:20
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Về đến sân viện của , nàng hô tất cả nha lui . Triệu Cẩn xuống bàn, tiện tay cầm một quyển binh thư, nhưng tâm trí xem xét, trong đầu chỉ nội dung của tấm mật hàm nàng từng thấy trong thư phòng của phụ .

 

Biên ải cấp báo, sắp sửa xuất chinh, vị chiến thần năm xưa nay sa sút, vạn phỉ nhổ, đều xưng y là kẻ phản quốc. Triệu Cẩn nghĩ đến vị nho tướng dũng ngày gặp tại cung yến. Nhận ân cứu mạng của , còn kịp báo đáp, mà ân nhân rơi vòng khổ nạn. Tục ngữ câu, tích thủy chi ân tất dũng tuyền tương báo. Huống hồ con nhà võ tướng càng trọng tình nghĩa hơn, tuyệt đối thể sợ hãi, khiếp đảm. Cộng thêm nếu cứ ở nhà, sợ rằng mẫu sẽ ngày đêm bận rộn xem xét hôn sự cho mất thôi.

Phạm Khắc Hiếu

 

Triệu Cẩn khẽ vuốt ve quyển binh thư mặt, trong lòng hạ quyết tâm. Nàng quyết định sẽ mang đến đổi thế nào cho cuộc đời , nhưng lúc đây, dũng khí vô cùng đáng quý. Trên đời, tất sẽ mất, đạt thứ gì, hiển nhiên sẽ đ.á.n.h đổi thứ đó. Luân xa vận mệnh bắt đầu cuộn trôi, Triệu Cẩn trải một tấm vải to , cẩn thận gói ghém binh thư bàn trong đó.

 

 

Phủ Cẩm Anh vương. Tập sổ sách trong tay Lâm quản gia nhàu nhĩ, lão qua ngừng trong phòng.

 

“Đừng nữa.” Cẩm Tứ thong thả rót một chén cho bản . “Giờ tâm trạng chủ tử , lão cứ như , cẩn thận vạ lây.”

 

“Nha đầu thối tha , ngươi gì?” Lâm quản gia lắc đầu . “Vương gia còn trẻ tuổi, khí thịnh. Lần nữ tử từ chối, đây là quá hổ sinh buồn bã, giờ phút nhất định đang cân nhắc kế sách vãn hồi.”

 

Cẩm Tứ theo ánh mắt Lâm quản gia trong, chút hổ nào gương mặt băng lãnh trầm tĩnh , liền nhún nhún vai.

 

“Hoằng An quận chúa quả nhiên chút bản lĩnh, ngờ bây giờ nữ nhân dám từ chối Vương gia.” Lâm quản gia , mặt hiện vẻ tin nổi. “ đúng, ở trong phủ, Thiếu phu nhân rõ ràng vẫn can đảm, tại chuyện gần ngay mắt thoái lui? Chẳng lẽ là đang giả vờ? Hừm, nữ nhân lúc nào cũng dỗ dành, nhất định là do Vương gia dỗ dành, cô nương nhà sợ hãi.”

 

Cẩm Tứ gì, chỉ ngẩng đầu trời, vờ như thấy Lâm quản gia léo nhéo.

 

mà Lâm quản gia tất nhiên sẽ im lặng. Lão vuốt râu, thở dài : “Vương gia cái gì cũng , chỉ tính tình là . Ban đầu khi Tiên lão gia còn tại thế, phong tư tuấn dật, khí độ vô song. Khi đó Tiên lão gia chính là nhất mỹ nam tử mà Đại Cẩm, , kể cả những nước khác, đều ngước mắt khen ngợi. Tính tình của lão gia hoạt bát hơn thiếu gia nhiều, đặc biệt là đối với nữ tử, như giữa ngàn đóa hoa mà vẫn giữ sự cao khiết. Ngày thành hôn với Phu nhân, khiến nhiều thiếu nữ vì việc mà suýt nhảy xuống hồ tự vẫn.” Lâm quản gia nghi ngờ: “Tại thiếu gia gần nữ sắc như ? Thật sự khiến lòng lo lắng.”

 

“Lão lo lắng chuyện để gì? Dù lo cũng giúp .” Cẩm Tứ rốt cuộc nhịn . “Lão Lâm, lão đừng xen chuyện . Bây giờ tâm tình chủ tử , tránh thì nên tránh, cẩn thận tự rước họa đó.”

 

“Tất nhiên thể giúp .” Lâm quản gia đắc ý ưỡn n.g.ự.c khoe tấm gầy, tự tin . “Không lão phu khoác lác, lúc lão phu còn trẻ, mặc dù phong thái tuyệt diễm như Tiên lão gia, nhưng cũng coi như là một phong nhã công tử. Ngày bao nhiêu thế gia tiểu thư ái mộ , chẳng qua dung chi tục phấn thuận mắt, tới hôm nay vẫn tìm thấy thích hợp thể cùng tâm ý tương thông. Ôi, thời gian qua mau !”

 

Cẩm Tứ bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, ánh mắt đảo vòng khuôn mặt nhăn nhúm già nua của Lâm quản gia, yên lặng đầu chỗ khác.

 

“Cái bộ dạng của ngươi là gì hả!” Lâm quản gia cảm thấy lòng tự ái tổn thương, lớn tiếng kháng nghị.

 

Động tĩnh bên ngoài lọt tai Tiêu Thiều. Y cúi mi tách trong tay, hàng mi dài phủ xuống, tư thái trầm tĩnh, khiến mấy vị vệ ẩn trong bóng tối cũng dám thở mạnh.

 

Mặc dù giờ y thích yên tĩnh, nhưng hôm nay y tỏa một luồng khí lạnh lẽo như tuyên bố: “Tâm trạng bổn vương đang , chớ gần!” Rất hiển nhiên, Tiêu đại gia Tiêu mỹ nhân đang nổi giận, lẽ còn xen lẫn chút u buồn.

 

Chuyện Tiêu Thiều Tưởng Nguyễn từ chối lời cầu hôn chỉ trong một khắc truyền khắp Cẩm Y vệ. Bọn họ rối rít bất bình Tiêu Thiều: Chủ tử nhà tài mạo song , mà Hoằng An quận chúa ý? mắt !

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-235.html.]

Trên thực tế, mặc dù Tiêu đại gia trong lòng chút khó chịu, nhưng y hề vì mà xúc động đến mức chuyện điên rồ. Mặc dù trong mắt đám Cẩm Y vệ, bộ dạng thất tình của y đáng thương, nhưng giờ đây Tiêu Thiều đang trầm ngâm suy tính một vấn đề khác.

 

Phái ám vệ dò la khắp nơi, tin tức thu về vẫn gì khác lạ. Song, mỗi lời Tưởng Nguyễn vẫn văng vẳng bên tai , lời thề ngập tràn thù hận, nụ châm chọc, ẩn sâu muôn vàn bí mật. Không thể tra bất cứ manh mối nào, tựa như một bàn tay vô hình xóa sạch dấu vết của nàng. quá khứ của Tưởng Nguyễn quá đỗi đơn giản, giống như, những chuyện , thực sự thuộc về thế gian .

 

Trên đời chẳng yêu hận nào là vô cớ sinh . Dịch Bảo các nắm trong tay vạn loại tin tức, cớ thể dò bí mật của Tưởng Nguyễn? Tiêu Thiều khẽ chau mày. Mấy tên Cẩm Vệ , lầm tưởng đang phiền lòng vì từ hôn. Cẩm Nhị trầm ngâm lát , dồn hết dũng khí nhảy xuống khỏi xà ngang, khom : “Chủ tử, lẽ Thiếu phu nhân đang lo sợ mà thôi. Chủ tử cần u sầu như , chỉ cần thêm đôi ba nữa là . Thuộc hạ thấy, thái độ của Thiếu phu nhân đối với Thiếu chủ chẳng giống với bất kỳ ai. Tục ngữ câu, chí lớn nam nhi sợ thất bại, hà cớ gì kiên trì theo đuổi.”

 

“Không cả.” Tiêu Thiều tay áo , tơ kim tuyến thêu nền vải tối màu lạnh lẽo, chiết xạ ánh sáng bóng loáng.

 

“Ta cần nàng đồng ý. Cứ trực tiếp gả cho .”

 

“…”

 

Lâm quản gia đang lén dán tai vách ngóng, thấy lời , cảm động đến mức nước mắt lưng tròng. Hắn thầm cảm thán, ôi chao, rốt cuộc Thiếu chủ nhà cũng một phần uy thế của lão gia năm xưa ! Nam nhân thì cần mạnh mẽ như mới phép! Phải nắm bắt cơ hội!

 

 

Trong Từ Ninh cung, khói đàn hương lượn lờ, đại điện ngập tràn mùi thơm thanh tịnh, khiến lòng vốn nóng nảy cũng dần dần lắng đọng. Trên chiếc đệm mềm đỏ thẫm, Ý Đức Thái hậu với tư thái lười biếng, đôi mắt sắc bén như dao, thiếu nữ dịu dàng ôn hòa đang bên cạnh. Trong đáy mắt bà thoáng hiện lên sự suy tư sâu sắc.

 

Dương cô cô yên lặng nghiêm một bên, bầu khí trong điện chút căng thẳng kỳ lạ.

 

“Hoằng An, bây giờ hỏi ý con, con chấp thuận, chấp thuận?”

 

Vừa bàn rõ, việc ban hôn gả Tưởng Nguyễn Cẩm Anh vương phi, xét về xuất của nàng, thực sự là trèo cao. Tiêu Thiều nắm giữ binh quyền trong tay, Hoàng đế tín nhiệm, thậm chí còn địa vị cao quý hơn cả các vị hoàng tử. Huống hồ bản tuấn kiệt xuất, phong thái xuất chúng, tinh thông văn thao võ lược, từ góc độ nào cũng là vạn ngưỡng mộ, như muôn vì vây quanh mặt trăng. Mặc dù Tưởng Nguyễn giờ là quận chúa, nhưng cũng chỉ là hư danh. Tưởng gia hậu thuẫn suy tàn, mà Triệu gia dù cũng chỉ là nhà ngoại.

 

Tưởng Nguyễn về phía Ý Đức Thái hậu. Vẻ mặt bà vẫn ôn hòa như thường, nhưng bên trong ẩn chứa sự sắc bén nhân nhượng. Giọng tuy là thương lượng, nhưng để cho nàng bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Nàng khẽ rủ mắt, im lặng. Tiêu Thiều dùng thủ đoạn ép buộc hôn sự như , khiến nàng thấy bất đắc dĩ buồn . Song, nàng hề cảm thấy tức giận. Tưởng Nguyễn hiểu rõ, thời điểm then chốt , việc gả phủ Cẩm Anh vương đích xác là lựa chọn nhất. So với nơi khác, phủ Cẩm Anh vương thể mang cho nàng sự che chở vững chắc hơn.

 

Nàng khẽ , đáp lời: “Hoằng An dám trèo cao, chuyện xin nhờ Hoàng tổ mẫu quyết định. Chỉ điều, nếu bây giờ đính hôn, chỉ sợ sẽ mang đến phiền phức đáng cho phủ Cẩm Anh vương.”

 

Dương cô cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt Ý Đức Thái hậu chợt lóe sáng, vẻ mặt Tưởng Nguyễn càng thêm hài lòng. “Con cần bận tâm đến việc .” Chỉ cần Tưởng Nguyễn lộ một thoáng vui, bà hạ chỉ tác thành hôn sự . Dù ý của Tiêu Thiều quan trọng, nhưng nếu đây một mối duyên lành, bà cũng sẽ tùy tiện mai mối. Bà từng trải qua thời thiếu nữ, dễ dàng Tưởng Nguyễn vô cảm với Tiêu Thiều. Huống hồ, nàng còn lo lắng cho phủ Cẩm Anh vương, điểm khiến bà yên tâm.

 

Tưởng Nguyễn khẽ liếc nét mặt Ý Đức Thái hậu, cúi đầu xuống tay áo, nàng lời , đúng ý bà.

 

Ý Đức Thái hậu trầm ngâm giây lát : “Dẫu thì việc cũng là duyên phận của lớp trẻ các ngươi. Con ở bên cạnh thời gian qua, con là một con gái . Nếu ưng thuận với Tiêu ái khanh, thì nay chút vật phẩm ban tặng cho . Hoằng An, con hãy chuyến , đến phủ Cẩm Anh vương.”

 

Tưởng Nguyễn sững sờ, một lát mới mỉm đáp: “Vâng lời.”

 

Loading...