Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 233
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:10:18
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đời , thể vĩnh viễn về phía nàng, một lòng một vì nàng, chỉ thể là trong gia đình. Trước nàng vì Tưởng Tín Chi mà trái ý gia nhân, nếu cuộc đời còn nguyện vọng nào khác, hà cớ thành cho ?
Nàng thẳng Đổng phu nhân. “Mẹ, con nhập cung.”
“Con…?” Đổng phu nhân sững sờ, cố nặn một nụ gượng gạo. “Hôm nay con nên nghỉ ngơi cho khuây khỏa . Những chuyện khác, cứ đợi con khỏe hẳn tính, đừng suy nghĩ lung tung quá nhiều.”
“Mẹ,” Đổng Doanh Nhi khẽ mỉm , trong nháy mắt, ưu tư trong đôi mắt đều tan thành mây khói, đó là một vẻ lãnh đạm quyết tuyệt. “Gia tộc khó khăn đến mức , Cha và Đại ca còn lăn lộn giữa triều đình đầy cạm bẫy, chỉ một chút sơ sẩy là sẽ phe phái khác kéo đổ. Con gái nếu nhập cung, ít nhất thể cầu xin sự che chở của Bệ hạ, đổi lấy chút tín nhiệm của Người đối với Đổng gia.” Nàng đột nhiên dậy, quỳ sụp xuống Đổng phu nhân, cung kính dập đầu ba cái. “Con gái bất hiếu, con gái , vì chút tư tâm mà bỏ mặc Đổng phủ, xin Mẫu cho con gái một cơ hội để bù đắp, thỉnh cầu Mẫu để con gái nhập cung.”
Giọng nàng vững vàng, tựa như chẳng còn chút lưu luyến nào đối với Tưởng Tín Chi, ngay cả nét đau xót thường trực gương mặt cũng tan biến, dường như nàng từng yêu tên Tưởng Tín Chi .
Đổng phu nhân nàng, trong lòng mừng lo, ngàn vạn ưu tư chỉ hóa thành một tiếng thở dài. Tưởng Tín Chi quả thực biến Đổng Doanh Nhi thành một khác. Cuộc đời của Đổng Doanh Nhi, từ giây phút , bắt đầu . Thiếu nữ hoạt bát, vô ưu vô lo ngày nào biến mất, bởi lẽ, Đổng Doanh Nhi từ nay sẽ tiến chốn thâm cung. Nơi đó tựa như nhà tù đầy rẫy mưu toan tranh đoạt, buộc nàng tính toán từng bước, vì bản và gia tộc, đoạt lấy một phần phồn hoa và vinh quang.
Vừa khỏi phòng Đổng Doanh Nhi, Đổng lão gia bước tới đón, vội vàng hỏi: “Phu nhân, tình hình thế nào ?”
Đổng phu nhân im lặng đáp, chỉ từ từ nhắm mắt, bước chậm rãi đến pho tượng Quan Âm đặt giữa chính sảnh. Bà chắp hai tay , một giọt lệ nóng hổi trào , rơi xuống tàn tro hương án tan biến.
Những gì nợ con bé , chỉ thể dùng quãng đời còn để chuộc tội. Nguyện cho nó cả đời bình an vui vẻ, cho dù chẳng qua chỉ là... ước vọng quá xa xôi.
…
Trong hoa viên ngoài điện công chúa, Tưởng Nguyễn ngước mắt về phía nam tử trẻ tuổi đang đối diện.
Cô Dịch vận cẩm y màu xanh lục, n.g.ự.c thêu tường vân tinh xảo. Đôi mắt đen láy chăm chú Tưởng Nguyễn, gương mặt ẩn chứa vẻ căng thẳng thấy rõ.
Khoảnh khắc , tựa hồ về mấy năm , đầu họ gặp gỡ Linh Lung thuyền. Thiếu niên phong hoa trác tuyệt, phận phú quý như thiên chi kiêu tử, tựa như đóa mẫu đơn kiêu ngạo giữa đại điện . Cuộc đời gấm hoa rực rỡ, từ khi sinh định sẵn là khiến vạn kẻ ngưỡng mộ.
Ngày , nàng chỉ thoáng qua lợi dụng, nay cảnh còn mất. Thiếu niên năm nào trưởng thành, ánh mắt càng chân thật thẳng thắn hơn xưa. Hắn còn năng tùy tiện, mà thêm mấy phần bình tĩnh điềm đạm, nhưng chung quy vẫn là đó.
“Cô công tử.” Tưởng Nguyễn gật đầu đáp lễ. Nàng thể ôn hòa với kẻ độc ác, nhưng đối với ái mộ , nàng chỉ thể lạnh lùng hồi đáp.
“Tưởng tiểu thư.” Cô Dịch màng nàng là Hoằng An quận chúa ai khác. Trong lòng , Tưởng Nguyễn vẫn là Nguyễn nương đầu gặp gỡ . Hắn từng kinh diễm vẻ của nàng, nghĩ "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu". Về Tưởng Nguyễn theo Thái hậu tới hoàng lăng, ba năm vinh hoa trở về, Cô Dịch kinh ngạc nhận , tựa như một viên ngọc thô rốt cuộc phát hiện, mài giũa, càng khiến khác thể dời mắt.
Mặc dù là công tử phủ Tổng binh đại nhân, nhưng cũng ăn cẩn thận. Nay Tưởng Nguyễn là Hoằng An quận chúa cao quý, bình thường ít khi dịp tiếp xúc. Càng huống hồ chi Cô đại nhân nghiêm khắc hạ lệnh cấm tuyệt quá thiết với Tưởng Nguyễn.
Đến tận khi tin Tưởng Tín Chi binh bại truyền về, Cô Dịch thể nhịn nữa. Trong suy nghĩ của , một phó tướng chiến bại kết cục định sẵn gì. Tưởng Nguyễn ở trong hoàng cung, vô tình đẩy tới đầu sóng ngọn gió, càng ở lâu càng thêm nguy hiểm. Khó tránh khỏi sẽ chuyện của Tưởng Tín Chi liên lụy.
Cô Dịch lên tiếng, lời mang theo sự lo lắng: “Tưởng tiểu thư, chuyện của lệnh , mong rằng tiểu thư đừng quá thương tâm.”
“Đa tạ công tử an ủi.” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-233.html.]
Phạm Khắc Hiếu
Nhìn thấy thái độ xa cách của nàng, nhất thời Cô Dịch thấp thỏm thôi, điều nghĩ tới những lời sắp , dâng lên đầy dũng khí. “Tưởng tiểu thư, giờ Tưởng phó tướng sống c.h.ế.t rõ, tiểu thư tiếp tục ở hoàng cung thực sự quá nguy hiểm. Hiện nay thế cục triều đình hỗn loạn, tiểu thư là ruột của Tưởng phó tướng, khó tránh sẽ kẻ nhắm nàng vì chuyện của Tưởng phó tướng. Dù Thái hậu nương nương cũng thể quan tâm mặt. Ta… Ta một biện pháp vẹn .”
Tưởng Nguyễn nhướng mày, môi khẽ cong lên một độ cong lạnh lùng. “Ồ? Cô công tử biện pháp gì?”
Cô Dịch cái thấu suốt của nàng tim đập nhanh hơn, im lặng một chút mới . “Chỉ cần Tưởng tiểu thư nhanh chóng đính hôn, sẽ còn quan hệ gì với Tưởng phủ nữa. Nếu ngày kẻ lấy chuyện Tưởng phó tướng tới khó dễ, tiểu thư còn là Tưởng phủ, tất nhiên còn liên đới gì nữa, mới thể an thoái lui.”
“Cô công tử lý.” Tưởng Nguyễn than thở một tiếng, khẽ. “ lúc đây, ai nguyện ý đính hôn cùng ? E rằng kẻ trốn còn kịp chứ.”
“Ta!” Cô Dịch bật thốt lên, thấy biểu cảm bình thản của Tưởng Nguyễn thì chần chờ đôi chút, lấy hết dũng khí rõ tâm tư: “Ta ái mộ tiểu thư lâu. Phủ Tổng binh cũng nơi kẻ ý đồ thể tùy tiện động . Nếu tiểu thư nguyện ý cùng tại hạ đính hôn, tại hạ nhất định sẽ thương yêu tiểu thư hết lòng, để tiểu thư chịu chút buồn tủi nào. Có phủ Tổng binh chỗ dựa, Tưởng tiểu thư sẽ kẻ khác hãm hại gây sự.”
Tưởng Nguyễn chúm chím nam tử trẻ tuổi mặt. Trong mắt đều là hi vọng, tình cảm nhiệt thành hề che giấu. Kiếp nàng gánh cái danh yêu nữ, từng thấy qua tình cảm nóng bỏng thuần túy như thế . Đáng tiếc Cô Dịch gặp là nàng của kiếp , dù nhiệt thành bày tỏ, cũng thể đả động tâm tư của nàng.
Nàng rủ mắt, giọng ôn hòa nhưng dứt khoát. “Ta chỉ hỏi Cô công tử một câu, Cô đại nhân thế nào?”
Cô Dịch cứng đờ. Phụ thế nào? Phụ tất nhiên bảo bỏ ý nghĩ điên rồ , nên vì một nữ nhân mà kéo phủ Tổng binh lò lửa chính trị. Thế nhưng, Tưởng Nguyễn. “Ta sẽ đích thuyết phục phụ .”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Cô đại nhân sẽ ngươi thuyết phục.” Giọng nàng vẫn ôn hòa, nhưng chứa đựng sự thấu hiểu thế sự. “Đa tạ lòng của Cô công tử, chẳng qua tự phận lúng túng, thể gả phủ Tổng binh đại nhân. Không chỉ Cô đại nhân, Cô phu nhân sợ rằng cũng đồng ý. Làm trái nghịch ý nhân mà đính hôn, cuối cùng chỉ giúp tăng thêm một đôi oán ngẫu mà thôi. Tâm ý của Cô công tử dành cho , kiếp sẽ nhớ kỹ, nhưng nếu công tử cứ mãi giữ tâm ý , sẽ khiến ngày chúng thể mặt . Ấy thật sự điều mong .”
Cô Dịch chút nóng nảy, cố gắng phản bác: “Tưởng tiểu thư...”
“Cô công tử.” Tưởng Nguyễn cắt ngang. “Cô công tử chẳng còn là thiếu niên bồng bột, hẳn rõ việc cần trả cái giá cực lớn. Vì một mà khiến phủ Tổng binh tổn hao đại giới như thế, liệu đáng? Ngươi thừa , cưới , phủ Tổng binh sẽ luôn kẻ khác chằm chằm theo dõi. Tổng binh đại nhân khổ cực leo lên vị trí ngày hôm nay, chỉ vì một quyết định của Cô công tử mà tiền đồ cắt đứt, Cô phu nhân cũng sẽ vì mà phiền muộn. Xét cho cùng, chỉ là một nữ nhân, Cô công tử, thực sự đáng giá ?”
Lời của Tưởng Nguyễn khiến Cô Dịch nghẹn họng, thể phản bác. Dù ban đầu lòng tràn đầy tự tin, giờ đây cũng nén nổi sự do dự. Vì một Tưởng Nguyễn, mà để phủ Tổng binh rơi kết cục bi thảm, đáng ?
Tưởng Nguyễn lùi một bước, dịu dàng. "Nguyễn nương cảm tạ Cô công tử đích tới an ủi. Tấm chân tình trân quý , Nguyễn nương xin khắc ghi. Ngày gặp , chúng vẫn là bằng hữu tri kỷ. Chỉ e duyên phận bạn lữ, kiếp thể tác thành."
Cô Dịch cảm thấy khoang miệng tê dại đắng chát, trái tim như xé nát. Giai nhân ở ngay mắt, nhưng tựa cách trở thiên sơn vạn thủy, duyên phận kiếp thể kết nối. Tuy tính tình Cô Dịch kích động, nhưng vẫn phân định trái thiệt hơn. Nếu những lời do khác , e rằng sẽ lọt tai; nhưng cố tình đó là Tưởng Nguyễn – mà đặt tận đáy lòng, khiến ý chí của dần nguội lạnh.
Hắn khổ: "Ta hiểu. Vậy, nếu ngươi quận chúa, mà cũng chẳng công tử phủ Tổng binh, ngươi xem, chúng còn cơ hội tác thành đoạn duyên phận ?"
“Thế gian vốn chẳng tồn tại hai chữ 'nếu như'.” Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng mỉm .
Cô Dịch lùi hai bước, nỗi thương tâm hiện rõ gương mặt hề che giấu. "Chẳng tồn tại nếu như..." Hắn lắc đầu, dường như trưởng thành ngay trong khoảnh khắc . Ánh mắt chứa đựng sự lưu luyến thể nào dứt bỏ khiến khác cũng cảm thấy đau lòng. Hắn đầu bước , nhưng chợt dừng hai bước chân, cất lời: "Ta chỉ xin hỏi thêm một câu cuối cùng. Tưởng tiểu thư, tâm ý của nàng, từng hướng về tại hạ dù chỉ là một thoáng?"
“Không .” Tưởng Nguyễn vẫn giữ nụ mà đáp .
Cô Dịch hình loạng choạng đôi chút, dừng hồi lâu, mới bước chân nhanh chóng rời .
Chỉ đến khi bóng lưng Cô Dịch khuất dạng, Tưởng Nguyễn mới rũ mắt xuống, xoay định trở về điện công chúa. Vừa , nàng thấy tàng cây hoa quế, một thanh niên hắc y lạnh lùng, bức đang lẳng lặng nàng. Hắn đó từ lúc nào, nàng .