Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:10:07
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Chuyện Đại gia Hạ gia nhị của cho đội nón xanh chẳng mấy chốc truyền khắp kinh thành. Bản Hạ Thành cảm thấy mất hết mặt mũi, viện cớ cáo ốm thượng triều. Dù rằng , sổ con vạch tội của quan Ngự sử vẫn ngừng bay tới chỗ Hoàng đế như tuyết rơi mùa Đông, ai Hầu phủ nội trạch hỗn loạn, ngay cả con cái và thê của cũng quản thì tư cách gì mà triều quan.

Phạm Khắc Hiếu

 

Lúc thì chuyện Hạ Nghiên thông gian ảnh hưởng đến Hạ Hầu phủ, khi chuyện của Hạ Nhị gia truyền ngoài, dân chúng mới bừng tỉnh hiểu : Khó trách Tưởng phủ phu nhân thể loại chuyện đó, căn bản là câu thành ngữ "thượng bất chính, hạ tắc loạn" ( ngay thẳng, tất loạn lạc) vận Hạ gia .

 

Không bên ngoài đồn thành dạng gì, nhưng đợi đến khi truyền tới tai Hạ Thành biến thành những lời dơ bẩn đến thể nổi. Từ ngày xảy chuyện, Hạ Thiên Dật luôn ở nhà, sai nha mua rượu, mỗi ngày đều uống say bí tỉ, nào còn sót chút dáng vẻ nghiêm túc thuở xưa, khác gì những gã nát rượu say xỉn lay lắt nơi đầu đường. Hạ Thành tới khuyên giải mấy ngược Hạ Thiên Dật càng kích động hơn. Dưới cơn nóng giận, lão thèm khuyên giải gì nữa, đành chờ qua mấy hôm để Hạ Thiên Dật tự nghĩ thông suốt.

 

Nhà đẻ của Thân Nhu tới thăm một . Lúc xảy chuyện kinh thiên động địa , nhà họ cũng còn mặt mũi. Họ rằng nếu Thân Nhu gả Hạ gia thì thành của Hạ gia , cho dù c.h.ế.t cũng còn liên quan gì đến nhà đẻ nữa, cuối cùng buông tay để mặc Thân Nhu ở Hạ gia tự sinh tự diệt.

 

Tuy nhiên, Hạ phủ hiện tại chỉ lo lắng thương thế của Hạ Kiều Kiều, chẳng ai còn tâm trí mà quan tâm đến việc Thân Nhu sống c.h.ế.t . Kể từ ngày Hạ Kiều Kiều Hạ Thiên Dật đá một cước đụng đổ canh nóng, dẫn đến hủy dung, Hạ phu nhân mời ít đại phu tới khám, nhưng tất cả đều lắc đầu. Trên gương mặt Hạ Kiều Kiều, chắc chắn sẽ lưu một vết sẹo rộng lớn. Mặt vết bỏng lớn như , đừng chi đến việc tiến cung, ngay cả gả cho một nhà bình thường chính thê cũng khó khăn. Thêm đó, phận là đứa con do thúc tẩu thông dâm sinh của Hạ Kiều Kiều bại lộ, các nhà thương hộ giàu trong kinh cũng cưới nàng , càng cần tới các gia đình quan danh giá.

 

Trước nay Hạ Kiều Kiều vốn yêu cái , coi trọng gương mặt hơn bất kỳ thứ gì khác. Sau khi hủy dung, nàng đòi sống đòi c.h.ế.t suốt ngày, nhất thời khiến Hạ phu nhân vô cùng đau đầu.

 

Lại đến Du Nhã và Hạ Thiên Tài, kích thích từ chuyện , tính tình của Du Nhã đổi lớn, ngay cả thái độ giả vờ lời thuận ý ngày xưa cũng buồn che đậy nữa. Ngày ngày nàng cãi ỏm tỏi với Hạ Thiên Tài thì chính là đ.á.n.h , bỗng chốc hóa thành hổ cái, hung hãn vô cùng. Mỗi ngày mặt Hạ Thiên Tài đều mấy vết cào, Du Nhã cũng bầm xanh bầm tím, khiến giật .

 

Nay Hạ Hầu phủ chẳng khác gì gặp loạn trong giặc ngoài, bách tính trong thành cũng đang xúm xem trò vui náo nhiệt . Khi Lộ Châu kể chuyện cho Tưởng Nguyễn , đến thẳng lưng nổi. “Giờ Hạ gia đúng là tự tự chịu, cùng một nhà đấu đá đến thương tích đầy .”

 

Liên Kiều cũng bật . “Thế gian câu rằng, thiên đạo luân hồi ư? Đại phòng và nhị phòng Hạ gia chuyện hổ như , sớm muộn cũng ngày vạch trần thôi.”

 

Bên ngoài sắc trời tối, Bạch Chỉ cầm kéo cắt ngắn tim đèn, ánh đèn trở nên sáng hơn một chút, còn lóe nhảy chớp tắt nữa. Bạch Chỉ khoác thêm một chiếc áo mỏng cho Tưởng Nguyễn, : “Cô nương, ban đêm sương xuống lạnh, coi chừng cảm hàn.”

 

Giờ đầu thu, ban ngày vẫn thấy bình thường, nhưng đêm đến lạnh của mùa thu kéo tới. Tưởng Nguyễn khép quyển sách tay, vô tình liếc thấy cây còi bàn. Chiếc còi huýt chế tác tinh xảo, nàng kiềm đưa tay cầm lấy, cẩn thận suy ngẫm.

 

Đây chính là thứ Tiêu Thiều trao tặng nàng trong ngục giam. Khi vội vã, nàng kịp xem kỹ, chiếc còi chế tác từ chất liệu gì, chỉ mơ hồ thoang thoảng một mùi hương thơm mát. Trên còi khắc một con kỳ lân màu vàng đang đạp lửa cưỡi gió. Tưởng Nguyễn đưa gần mũi, ngửi thấy một mùi hương thanh mát từ đó truyền .

 

Ước chừng hơn hai mươi ngày gặp Tiêu Thiều, ắt hẳn xảy chuyện gì đó. Tưởng Nguyễn bỏ còi huýt xuống, định bước về phía ghế mềm, chợt trông thấy Thiên Trúc bên ngoài bỗng nhiên phắt dậy, thần sắc vô cùng nghiêm cẩn.

 

Tưởng Nguyễn ngẩn , chỉ thấy ánh nến đung đưa tỏa ánh sáng vàng ấm áp, dần xuất hiện một dáng cao gầy. Người nọ tiến thêm mấy bước, rõ mặt mũi, Tiêu Thiều thì là ai?

 

Thiên Trúc thấp giọng gọi một tiếng. “Thiếu chủ!” Vẻ mặt gấp gáp hiếm khi xuất hiện. Lúc Tưởng Nguyễn mới ngửi mùi m.á.u tanh từ Tiêu Thiều truyền tới. Nhìn kỹ mặc dù vẻ mặt Tiêu Thiều bình thản, nhưng sắc mặt tái nhợt so với thường ngày, ngay cả môi cũng bọc bởi sắc trắng.

 

“Ngươi thương?” Nàng nhíu mày.

 

“Không .” Tiêu Thiều mím môi, dứt lời, đột nhiên quỵ xuống, khó nhọc đổ xuống chiếc ghế mềm đặt ở gian ngoài trong phòng Tưởng Nguyễn.

 

Thiên Trúc dám thêm lời nào khác, chỉ lo lắng : “Cô nương, chủ tử. . .”

 

Tưởng Nguyễn mở to mắt vị nhân đang ngất ghế, cuối cùng : “Đóng kỹ các cửa, bảo Liên Kiều và Bạch Chỉ đem nước nóng tới, Lộ Châu giữ cửa. Thiên Trúc, ngươi y thuật?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-222.html.]

 

[]

 

Thiên Trúc lắc đầu. “Thuộc hạ chỉ nhận một ít độc dược.”

 

Tưởng Nguyễn đau đầu. “Vậy lúc xưa các ngươi thương thì thế nào?”

 

“Chịu đựng.” Thiên Trúc . “Chịu đựng đến khi trở về, sẽ đại phu đến xem.”

 

Sát thủ tất nhiên thể nào thời thời khắc khắc chú ý thương thế, nếu thật sự tiếc mạng như thế, thì cần công việc nguy hiểm nữa. Tưởng Nguyễn rủ mắt, suy nghĩ một chút, : “Dìu lên giường , phòng ngoài dễ để dấu vết.”

 

“Việc …” Thiên Trúc kinh ngạc. Để một nam nhân lên giường , há chẳng ngầm thừa nhận… cũng Tưởng Nguyễn và Thiếu chủ nhà từng cử chỉ mật.

 

“Động tác nhanh lên một chút.” Tưởng Nguyễn cho Thiên Trúc thời gian ngẩn . “Còn chậm chạp thêm lúc nào nữa, chủ tử ngươi m.á.u sẽ chảy cạn mà c.h.ế.t mất.”

 

Lúc Thiên Trúc mới thu suy đoán trong đầu, đỡ Tiêu Thiều lên giường Tưởng Nguyễn.

 

Bên ngoài, Lộ Châu ở cửa viện, tận trung cương vị trông cửa đề phòng xảy chuyện bất ngờ. trong lòng lúc nào cũng nghĩ bên trong đang xảy chuyện gì, gấp gáp hỏi Cẩm Nhị đang mái nhà lén: “Rốt cuộc thế nào?”

 

Cẩm Nhị lười biếng mái, vén một mảnh ngói bên trong, tặc lưỡi đ.á.n.h giá: “Không gì, chẳng qua cô nương nhà ngươi dìu Thiếu chủ lên giường thôi.”

 

“A ——” Lộ Châu che miệng . “Sao cô nương thể tùy tiện để nam nhân lên giường của chứ?”

 

“Ta nghĩ cô nương nhà ngươi nhân lúc chủ tử nhà hôn mê mà vài chuyện tế nhị với .” Cẩm Nhị ung dung suy đoán của . “Đêm trăng gió to, chính là thời cơ nhất. Ngươi xem, nàng còn đang buông rèm xuống nữa kìa. Chuyện , há chẳng là. . .”

 

“Im miệng!” Thấy lời lẽ của càng lúc càng khó , Lộ Châu giận chỗ phát tiết, quát lên. “Ngươi đúng là đồ khốn nạn miệng ch.ó mọc nổi ngà voi, bêu rếu sự trong sạch của cô nương nhà . Chủ tử nhà ngươi gì đặc biệt hơn ? Cô nương nhà tuyệt sắc giai nhân thông minh xuất chúng, cần gì loại chuyện hạ tiện ? Ngược là chủ tử nhà ngươi đó, đang yên đang lành ngất ở nơi nào khác, cố ý tới sân viện của cô nương nhà mà ngất xỉu, rốt cuộc là ý gì?”

 

Lộ Châu miệng lưỡi lanh lợi, câu hỏi phản bác sắc bén đến mức khiến Cẩm Nhị nghẹn lời, nhưng nguyên nhân thực sự tiện tiết lộ với ngoài. Cuối cùng, đành im lặng, thể tìm lý lẽ nào để đáp trả.

 

Trái , Cẩm Tam đang cây xem trò vui, nhịn mà “phù” một tiếng bật . Hắn thầm nghĩ, Cẩm Nhị và Lộ Châu quả nhiên là một cặp oan gia trời sinh, ngày ngày ở đây hai kẻ ngốc đấu khẩu, kể cũng thú vị thật.

 

Trong phòng, Thiên Trúc kiểm tra sơ qua. Tiêu Thiều thương, vết thương độc. May mắn là Tiêu Thiều am hiểu y thuật, kịp thời uống t.h.u.ố.c giải độc, mắt tình trạng khá hơn. Tuy nhiên, vết thương vẫn cần xử lý cẩn thận.

 

Theo cách qua loa của Thiên Trúc, họ chỉ định băng bó vết thương cầm m.á.u cho xong. Làm tuy nhanh gọn, nhưng dễ khiến vết thương nhiễm trùng, thậm chí hoại tử về . Thấy thể trông cậy Thiên Trúc, Tưởng Nguyễn đành đích tay.

 

Sau khi nhờ Thiên Trúc cùng giúp đỡ đưa Tiêu Thiều lên giường, Tưởng Nguyễn xuống mép giường. Tiêu Thiều mặc y phục màu đen nên rõ vết máu, chỉ khi dùng đèn rọi xuống mới thấy rõ một mảng lớn thấm ướt, là m.á.u mồ hôi. Tưởng Nguyễn đặt tay lên nơi đó, lúc rút , lòng bàn tay nàng dính đầy máu, khiến khỏi giật .

 

Liên Kiều mang nước nóng trở về, thấy cảnh tượng đó khỏi hít sâu một , kinh hoảng : “Cô nương, Tiêu vương gia thương nặng quá.”

 

Loading...