Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:09:57
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trên đường tới phủ trạch của Quận Trưởng, chuyện đều bình yên vô sự. Khi xuống xe ngựa, đám nô bộc lập tức tiến lên nghênh đón, dẫn đường cho các nàng trong. Các vị phu nhân quyền quý sớm tề tựu đông đủ trong chính sảnh, còn các khuê các tiểu thư trẻ tuổi đều ở trong hậu viện thưởng cúc. Quận Trưởng phu nhân vốn là yêu hoa, trong phủ trồng nhiều loại kỳ hoa dị thảo. Không gian rộng rãi, đủ để cho nam thanh nữ tú đàm đạo thơ văn hoặc tỷ thí tài nghệ.

 

Nam khách ở vườn Tây, nữ khách ở vườn Đông. Nếu lén lút trộm , đương nhiên cũng đáng trách, chỉ cần chuyện gì vượt quá khuôn phép, khác thấy cũng sẽ ngơ. Trong dịp , đều rộng lượng đối với những trẻ tuổi.

 

Quận Trưởng phu nhân khoan thai dậy nghênh tiếp, ánh mắt chạm Tưởng Nguyễn, bà lập tức sáng bừng, cất lời: “Hoằng An Quận chúa quả thật cốt cách trời sinh, khí chất hơn , thật khiến khác hâm mộ Tưởng đại nhân.”

 

Tưởng Tố Tố lơ là, trong lòng dâng lên lửa giận ngấm ngầm. Nàng chợt phát hiện ánh mắt của tất cả đều tập trung Tưởng Nguyễn, nhất thời cảm thấy hồ nghi, hoài nghi mị thuật của sút giảm, nếu tại nàng, sang Tưởng Nguyễn?

 

Nàng , mị thuật chỉ tác dụng với phái mạnh, đây đều là phu nhân triều đình, ai bận tâm đến dung mạo khuynh thành của nàng ? Giờ đây Tưởng Nguyễn là Hoằng An Quận chúa, lưng Tướng quân phủ, còn đại ca chiến thần che chở, các phu nhân nhà con trai đều đang tính toán xem liệu thể cưới Tưởng Nguyễn về cửa . Thân phận nàng đủ tôn quý, nhan sắc quá đỗi kiều diễm, nhưng cử chỉ cao quý áp chế bớt vẻ , khiến cảm thấy nàng dễ cận. Phu nhân nhà quan chọn con dâu, dung mạo bình thường là , thế nên cho dù dung mạo Tưởng Nguyễn mặn mà, nàng vẫn ưa chuộng trong mắt một phu nhân.

 

Có lẽ Quận Trưởng phu nhân cũng ý , bà hai con trai, năm nay nhược quán, cũng đến lúc thành gia lập thất. Đối với Tưởng Nguyễn bà càng càng ý, đang định thêm vài câu nhiệt tình thì bỗng một giọng thanh thúy vang lên lưng. “Nguyễn nhi , chờ lâu .”

 

Tưởng Nguyễn ngước mắt lên, là Triệu Cẩn bước đến từ hướng bên , nháy mắt tinh nghịch với nàng. Tưởng Nguyễn gật đầu, Triệu Cẩn tiến lên, mật kéo tay nàng, sang với Quận Trưởng phu nhân: “Phu nhân, và Nguyễn nhi tới vườn ngắm hoa cúc. Cúc hoa như , Nguyễn nhi vẫn chiêm ngưỡng.”

 

Quận Trưởng phu nhân cắt lời, câu đang định thốt bỗng nghẹn . Thân Nhu chợt bật phá lên, xoa dịu khí. “Ta cũng đang cùng phu nhân trò chuyện. Các tiểu cô nương các ngươi cứ tới sân vườn dạo chơi . Tố Tố, con cũng cùng .”

 

Du Nhã nhíu mày, liếc Tưởng Nguyễn một cái, cuối cùng vẫn cùng Thân Nhu.

 

Tưởng Tố Tố cũng duyên, đáp: “Được.”

 

Ba rời khỏi chính sảnh, Tưởng Tố Tố liền với Tưởng Nguyễn: “Đại tỷ tỷ cùng Triệu tiểu thư chắc nhiều lời tâm sự, Tố nương xin phép cáo lui .” Dĩ nhiên nàng ở cạnh Tưởng Nguyễn, bởi lúc nào Tưởng Nguyễn cũng giành hết sự chú ý, nàng thể cam tâm? Huống hồ, nàng còn tới Tây viên thử những thiếu niên công tử mặt hôm nay, sợ gì tìm mấy kẻ nguyện ý khuất phục gót giày ?

 

Nhìn theo bóng lưng Tưởng Tố Tố khuất dần, Triệu Cẩn hồ nghi : “Đó chẳng hướng tới Tây viên ? Nhị của hướng đó chi ?”

 

“Không cần bận tâm đến nàng .” Tưởng Nguyễn đáp lời.

 

“Uầy, sợ nàng gây chuyện gì ? Chẳng lẽ lo sẽ đời chê Tưởng phủ ư?” Triệu Cẩn càng thêm khó hiểu. Nếu là nàng và tỷ trong nhà, phụ mẫu nàng nhất định sẽ dặn dò kỹ lưỡng, rằng ngoài sẽ đại diện cho bộ thể diện của võ tướng phủ, ngàn vạn thể để mất mặt, thể để thanh danh gia tộc ảnh hưởng.

 

Tưởng Nguyễn khẽ . Triệu Cẩn sống chân thành, nếu Tưởng phủ sụp đổ vì Tưởng Tố Tố thì mới là chuyện . Nàng rảnh rỗi mà điên cuồng thu dọn tàn cuộc cho Tưởng Tố Tố, chủ động cứu vớt thể diện cho Tưởng phủ.

 

Thấy Tưởng Nguyễn gì, Triệu Cẩn cũng thôi nhắc đến chuyện nữa, vội vàng chuyển sang chủ đề khác: “Muội đúng là rộng lượng. Nói đến thì chúng cũng lâu gặp. Ta cùng hàn huyên tâm sự.” Nàng quanh quất hỏi: “Muội ngắm hoa cúc ?”

 

Nói đến hoa cúc, mặt Triệu Cẩn thoáng qua một chút kiên nhẫn. Nàng vốn là con nhà võ tướng, dĩ nhiên thích thú với thú vui hoa cỏ phù phiếm, càng cần bày vẻ buồn bã sầu muộn như các tiểu thư khuê các . Chưa kể, chỗ đó bề ngoài là ngắm hoa, nhưng thực chất là nơi các tiểu thư ầm thầm ngấm ngầm đấu đá tranh đoạt, thôi khiến nàng nhức đầu chịu nổi. Nếu mẫu ép tới, Triệu Cẩn sớm thèm .

 

Tưởng Nguyễn sắc mặt nàng liền nàng nghĩ gì, nhịn : “Không .”

 

[]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-213.html.]

“Thật trùng hợp, cũng !” Triệu Cẩn xong mừng rỡ reo lên: “Ta ngay Nguyễn tâm ý tương thông, quả nhiên là tri kỷ. Đi nào, chúng tìm một chỗ yên tĩnh, chuyện tán gẫu.” Vừa , nàng kéo Tưởng Nguyễn, về hướng ngược với vườn hoa cúc.

 

Triệu Cẩn với Tưởng Nguyễn: “Đã lâu gặp Doanh nhi . Hôm gặp Kinh Triệu Doãn phu nhân, nàng Doanh nhi bệnh, hôm nay thể ngoài chịu gió lạnh. Không gần đây nàng khỏe hơn chút nào .”

 

Tưởng Nguyễn rũ mi. Quả thật Đổng phu nhân che giấu chuyện của Đổng Doanh nhi, chuyện dâng tranh chân dung nàng cung hôm nay cũng giấu kín.

 

Triệu Cẩn đến đây thì tỏ vẻ nghi ngờ: “Sao tự nhiên đổ bệnh nhỉ? Nghe hôn ước của Thường tam công tử và Doanh nhi cũng hủy . Ban đầu còn tưởng Thường gia chê thể Doanh nhi yếu đuối, còn tìm Thường An đòi một lời giải thích. Nghe …” Tính tình Triệu Cẩn phóng khoáng tùy tiện, đến đây đột nhiên im lặng, tựa như nhận lỡ lời trúng chuyện gì đó nên. Nàng ngước mắt Tưởng Nguyễn, thấy nét mặt Tưởng Nguyễn thì thử dò xét hỏi: “Muội chuyện ?”

Phạm Khắc Hiếu

 

“Ta . Đổng phu nhân từng tìm qua, hy vọng khuyên nhủ Đổng , đừng quá nặng lòng những chuyện thiết thực.”

 

Triệu Cẩn thở dài: “Ta và Doanh nhi cùng lớn lên, tâm tư nàng vốn đơn thuần, hiểu thấu chuyện sâu xa. Có điều, Nguyễn , trong lòng Doanh nhi là ai ?”

 

Triệu Cẩn than thở: “Chỉ mong nàng sớm suy nghĩ thông suốt. Còn Phi Phi nữa, nhà nàng tìm một mối hôn sự , chờ tới năm sẽ xuất giá, cũng coi như môn đăng hộ đối, là một võ tướng trong kinh thành đấy.”

 

Văn Phi Phi cũng xuất từ gia đình tướng lĩnh, nay tuổi tác đến lúc cần lập gia đình. Tưởng Nguyễn hỏi: “Còn Lâm tỷ tỷ thì ?”

 

“Tự Hương ,” Triệu Cẩn híp mắt : “Nàng tính tình mạnh mẽ. Vốn dĩ hôm nay nàng cũng đến, điều gây gổ với Lâm đại nhân, rằng nàng thể học theo những giáo điều bảo thủ của gia tộc, nếu tìm phu quân, tất do chính nàng chọn lựa mới cam lòng.”

 

Vừa đích xác là giọng điệu kinh hãi thế tục của Lâm Tự Hương. Chẳng qua Lâm đại nhân nàng chọc cho đau đầu bao nhiêu .

 

Hai tới một khu đất khá vắng vẻ, Tưởng Nguyễn hỏi: “Triệu tỷ tỷ từng nghĩ sẽ tìm một như thế nào ?”

 

“Ta?” Triệu Cẩn lắc đầu: “Ta thèm cái kiếp sống xuất giá tòng phu, quanh năm chỉ gói gọn trong khuê phòng với những chuyện vụn vặt. Ta chỉ mong như ca ca và phụ , xông pha nơi chiến trường, bảo vệ giang sơn xã tắc Đại Cẩm.”

 

Những lời ngược giống lời một cô gái bình thường thể , chỉ mỗi Triệu Cẩn trưởng bối nuôi dạy nên tính khí như một nam nhi, mấy phần hào khí. Dường như Triệu Cẩn nghĩ tới điều gì, sắc mặt tối , lắc đầu : “Có điều…”

 

Tưởng Nguyễn ngước mắt nàng.

 

Triệu Cẩn trầm ngâm một lát, ghé sát gần nàng, thủ thỉ: “Nguyễn , với hợp , cho một bí mật, chuyện nhất định tiết lộ ngoài.”

 

Tưởng Nguyễn gật đầu.

 

“Dường như nước Thiên Tấn thông đồng với Nam Cương, phía Nam Cương phái viện binh đến. Mấy ngày gần đây chiến sự đang cực kỳ căng thẳng. Bệ hạ hạ thánh chỉ, điều động thêm binh lính gấp rút.” Triệu Cẩn dán tai nàng : “Cha nhận mật chỉ của Hoàng thượng, qua ít hôm nữa xuất chinh. Nước Thiên Tấn núi cao sông dài, thật sự sợ sẽ chuyện xảy .”

 

Tưởng Nguyễn khẽ ngẩn , Triệu Cẩn buông tay, ánh mắt rầu rĩ về phía xa. “Ta tuy tinh thông võ nghệ, dám chiến trường g.i.ế.c địch, nhưng thể giúp phụ san sẻ gánh nặng. Thật hổ thẹn!”

 

Tưởng Nguyễn đang định cất lời an ủi, bỗng từ chỗ sâu trong vườn hoa u tĩnh, truyền đến vài tạp âm khác lạ. Âm thanh nhỏ bé đến nỗi, nếu Triệu Cẩn đang hạ giọng trò chuyện, sợ rằng động tĩnh tiếng gió vùi lấp.

 

Loading...