Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 210
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:09:54
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi phủ Kinh Triệu doãn, Thiên Trúc và Lộ Châu dám hỏi nhiều. Vừa Tưởng Nguyễn đối xử với Đổng Doanh Nhi vô cùng lạnh lùng, dường như tình cảm đều còn. Đến cuối cùng, sắc mặt Đổng Doanh Nhi hết sức khó coi, e rằng từ nay về , giữa hai sẽ sự ngăn cách.
Tưởng Nguyễn chẳng hề bận tâm về chuyện . Đối với Đổng Doanh Nhi, nàng bất cứ nghĩa vụ nào. Bây giờ chỉ thể chờ chính nàng tự thấu hiểu. Giữa Tưởng Tín Chi và Đổng Doanh Nhi, nàng tất nhiên đặt trưởng trọng.
Sau khi rời phủ Kinh Triệu doãn, trời vẫn còn sớm. Đã lâu nàng cung thăm Ý Đức Thái hậu. Vài hôm , Dương cô cô bên cạnh Thái hậu phái truyền tin, bảo nàng nên thường xuyên cung thăm hỏi. Thấy thời gian còn dư dả, nàng liền bảo xe ngựa đầu, thẳng cung.
Hiện giờ, trong cung đang bận rộn chuyện tuyển tú. Trên đường , thể thấy các giáo dưỡng ma ma trong cung đang trao danh sách những cái tên chọn. Tên Tưởng Đan cũng trong đó. Tưởng Nguyễn nhếch môi khẽ, thẳng tiến hướng Từ Ninh cung.
Có điều, lúc tới khúc quanh ở hành lang, nàng thấy một bóng quen thuộc đang cạnh luống hoa. Chính là Hòa Di quận chúa. Vài cung nữ theo nàng đang cúi chuyện với một khác. Đi đến gần, Tưởng Nguyễn mới thấy Hòa Di quận chúa đang năng liến thoắng, hề kiêng dè.
“Bất quá chỉ là một hạng tiện chủng do cung nữ ti tiện sinh , thật sự nghĩ bản là con cháu hoàng gia ? Hừ, thể bình an lớn lên còn chắc! Hôm nay bổn quận chúa đ.á.n.h nó đó, thì ?”
Đứa bé Hòa Di quận chúa mắng c.h.ử.i thì cúi gằm đầu, im bặt dám hé răng. Dường như nó đang vô cùng sợ hãi, rúc phía lưng cung nữ. Cung nữ vốn cũng là kẻ nhát gan, vội vàng cung kính cúi thỉnh tội với Hòa Di quận chúa.
Đồng tử Tưởng Nguyễn chợt lóe sáng, khi thấy rõ dáng nhỏ bé , nàng nhịn , cả run lên bần bật, chôn chân tại chỗ.
Trước nay nàng hiếm khi kích động đến mức , khiến Thiên Trúc và Lộ Châu thấy lạ, trong lòng dâng lên nghi hoặc, vội vàng về phía đứa bé.
Vừa , họ thấy đó là một bé chỉ chừng ba bốn tuổi, ăn mặc vô cùng giản dị. Nhìn kỹ sẽ nhận tuy xiêm y vẻ ngoài đẽ, nhưng chất vải thô cứng, hề mềm mại. Làn da non nớt của trẻ nhỏ yếu ớt, loại vải dễ đứa bé thương. Đứa bé sắc mặt tái nhợt, vẻ suy dinh dưỡng, nhưng ngũ quan hết sức thanh tú đáng yêu. Giờ đây, nó đang níu chặt vạt áo của cung nữ, vẻ mặt tràn ngập kinh hãi.
Xét phận, đứa bé hẳn thấp, nhưng qua thần thái chẳng giống con nhà quyền quý. Huống hồ, nếu là con trai của đại thần, Hòa Di quận chúa đ.á.n.h c.h.ử.i vũ nhục như thế là quá thất lễ. Lộ Châu nhớ mấy lời ‘con cháu hoàng gia’ mà Hòa Di quận chúa , trong lòng thầm nghi ngờ, chẳng lẽ là một vị tiểu hoàng tử nào đó? là hoàng tử mà đối xử như , còn bằng một nô tài trọng dụng trong cung.
Tưởng Nguyễn chằm chằm đứa bé, mắt chớp, trong lòng như sóng cuộn biển gào. Đứa bé ai khác, mà chính là Phái nhi!
Đời , lâu khi nàng nhập cung, phong hàm Mỹ nhân, nàng vô tình thấy Phái nhi. Khi đó, Hoàng đế cũng mặt, liền thẳng tay giao Phái nhi cho nàng nuôi dưỡng. Thâm cung quạnh hiu, thế đứa bé đáng thương nhưng hiểu chuyện. Hai con sống nương tựa , tìm thấy niềm vui le lói trong nỗi khổ. Hôm nay nhớ , đó chính là đoạn thời gian hạnh phúc nhất cả đời nàng ở kiếp .
Ký ức cuối cùng trong đời chợt hiện lên: bản cắt cụt tay chân, biến thành nhân trư quăng trong thùng gỗ, tận mắt chứng kiến cảnh Phái nhi Lý Đống hãm hiếp. Tiếng thê lương của Phái nhi tựa hồ vẫn còn văng vẳng bên tai nàng.
Tưởng Nguyễn đau đớn nhắm chặt mắt , khi mở nữa, trong con ngươi là một mảnh trong suốt, kiên định. Sẽ , Lý Đống đời c.h.ế.t từ sớm, phủ Tể tướng cũng sớm còn tồn tại. Nàng bước hậu cung, Phái nhi cũng sẽ cần chịu cái kết bi t.h.ả.m đến nữa.
Nàng thong thả bước tới, mỉm cất lời: “Hòa Di quận chúa đây đang gì ?”
Hòa Di quận chúa đang dốc sức mắng c.h.ử.i Tuyên Phái, vốn hề để mắt đến Tưởng Nguyễn. Giờ phút thấy nàng, nàng sững sờ trong chốc lát, ngay đó trong đồng tử chợt lóe lên vẻ phẫn hận khó che giấu. Hôm nay Hòa Di vận y phục màu đỏ rực, vốn dĩ đó là màu mà Tưởng Nguyễn ưa chuộng nhất. Dung nhan của Hòa Di quận chúa mang vài phần phong tình của đất dị vực, khi khoác lên màu sắc càng trở nên rực rỡ và dạn dĩ hơn. Trái , Tưởng Nguyễn bởi vì vẫn còn đang thủ hiếu, thể mặc xiêm y quá mức diễm lệ, hôm nay chỉ khoác áo bào màu xanh nhạt. Y phục bên trong nàng càng đơn giản hơn, thế nhưng càng nổi bật vẻ khuynh thành, sạch sẽ mà thanh thoát, khiến khó lòng dời mắt.
Phàm là nữ tử, khi đối diện với một dung nhan kiều diễm khác, khó tránh khỏi nảy sinh tâm lý so sánh, nhất là Hòa Di quận chúa vốn ưa Tưởng Nguyễn. Cảm thấy bộ y phục đang khoác Tưởng Nguyễn cho lu mờ, nàng lập tức nổi giận. Cất lời: “Tưởng Nguyễn, lẽ nào ngươi xen chuyện của khác? chuyện đến phiên ngươi bận tâm.”
Phạm Khắc Hiếu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-210.html.]
Các cung nhân xung quanh đều cúi thấp đầu, ai nấy đều rõ Hoằng An quận chúa và Hòa Di quận chúa xưa nay hề hòa thuận, cả hai vị quận chúa đều là những chủ tử dễ dàng trêu chọc.
Tuyên Phái nấp lưng cung nữ, dường như sự xuất hiện bất ngờ của Tưởng Nguyễn cho kinh hãi, vẫn trốn lưng cung nhân đó, ánh mắt chớp chằm chằm Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn hề Tuyên Phái, chỉ nhạt : “Ta đương nhiên sẽ quản những chuyện , thỉnh an Hoàng tổ mẫu.” Nàng nhẹ nhàng liếc Hòa Di quận chúa một cái. “Còn những chuyện , Hoàng tổ mẫu tất nhiên sẽ đích tay quản lý.”
“Ngươi ——” Hòa Di quận chúa giận sôi. “Ngươi dám cả gan uy h.i.ế.p !” Ý tứ của Tưởng Nguyễn rõ ràng là sẽ thuật bộ sự tình nơi đây cho Ý Đức Thái hậu. Nếu Hòa Di quận chúa ỷ sủng mà kiêu, hành sự vô pháp vô thiên nhờ Hoàng đế cưng chiều, thì Ý Đức Thái hậu chính là mà xưa nay nàng luôn khiếp sợ. Bởi lẽ, tính tình Ý Đức Thái hậu vốn cổ quái, mấy cận với bất kỳ ai, thế mà quan hệ giữa Tưởng Nguyễn và Thái hậu sâu đậm, thiết hơn cả nàng, cháu gái ruột thịt của Thái hậu. Mỗi nghĩ tới điều , Hòa Di quận chúa tức đến nghẹn. Ý Đức Thái hậu là sống vô cùng quy củ, nếu để Thái hậu nàng đ.á.n.h c.h.ử.i Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái, chắc chắn sẽ nghiêm khắc trách phạt.
“Đây là uy hiếp.” Tưởng Nguyễn mỉm . “Chẳng qua, nghĩ, quận chúa hẳn cũng hề sợ hãi, ?”
“Ngươi ——” Lòng Hòa Di quận chúa hận thể xé xác Tưởng Nguyễn từng mảnh. Nếu là ngày thường, dựa tính khí của nàng , tất nhiên sẽ loạn một trận. kể từ khi Trần Quý phi thất thế giam lãnh cung, ngoại trừ Hoàng hậu vốn khiến e sợ, ba vị phi tần còn đều sức tranh đoạt ân sủng của Hoàng đế. Hơn nữa, còn một nhóm giai nhân mới sắp tiến cung, Thục phi chiếm sủng ái, nên hết mực cảnh cáo nàng gây chuyện. Đặc biệt là đối với Tưởng Nguyễn, ghi nhớ xảy tranh chấp với nàng.
Hôm nay tâm tình nàng vốn mấy vui vẻ, lúc ngang qua đây lúc gặp Thập Tam hoàng tử là ghẻ lạnh nhất hậu cung, đang cung nhân dẫn sưởi nắng. Trong tay Tuyên Phái cầm một nắm bùn đất, vô tình ngã xuống ngay mặt Hòa Di, khiến nắm bùn bẩn góc quần áo của nàng . Dưới cơn thịnh nộ, Hòa Di quận chúa lập tức động thủ đ.á.n.h Tuyên Phái. Đang lúc mắng mỏ hăng say thì bất ngờ gặp kẻ sát tinh Tưởng Nguyễn.
Dù trong lòng thù hận Tưởng Nguyễn thấu xương, nhưng trải qua mấy răn dạy, Hòa Di quận chúa khôn ngoan hơn đôi chút. Cuối cùng, nàng vẫn dám tiếp tục c.h.ử.i mắng mặt Tưởng Nguyễn. Chỉ hậm hực buông một tiếng: “Xui xẻo!” Rồi đe dọa Tuyên Phái: “Hừ, nàng cũng thể ở mãi trong cung để bảo vệ ngươi !” Dứt lời, nàng dẫn theo cung nhân, giận dữ bỏ .
Đợi Hòa Di quận chúa khuất bóng, Tưởng Nguyễn mới mỉm về phía đứa trẻ đang lưng cung nhân. Trên gương mặt trắng nõn của Tuyên Phái in hằn dấu bàn tay đỏ ửng, nghĩ cũng là do ai gây . Có lẽ Tuyên Phái Hòa Di quận chúa tát mạnh, đôi mắt bé ầng ậng nước, đỏ hoe trông vô cùng đáng thương.
Lộ Châu vốn là thương trẻ nhỏ, lập tức khuỵu gối xuống mặt Tuyên Phái, rút khăn tay , lau vết bẩn mặt bé, dịu giọng hỏi: “Tiểu Điện hạ chứ?” Nàng đây là vị hoàng tử thứ mấy, chỉ thấy Tuyên Phái trông đáng thương đáng yêu, nên cứ gọi là Tiểu Điện hạ.
“Đứng hàng mười ba, Thập Tam hoàng tử Tuyên Phái.” Tưởng Nguyễn đáp.
“Sao cô nương ạ?” Lộ Châu kinh ngạc hỏi.
Tuyên Phái Lộ Châu. Cung nhân hầu cận thấy , vội vàng lấy lòng : “Nô tỳ thấy dường như Thập Tam điện hạ yêu mến quận chúa ạ.”
Tưởng Nguyễn lạnh lùng liếc nàng một cái, giọng đột ngột trở nên băng giá: “Quỳ xuống!”
Cung nhân sợ đến hồn phi phách tán, ánh mắt của Tưởng Nguyễn, nàng cảm thấy bản như rơi hầm băng giá, dám thốt lên lời nào, lập tức quỳ sụp xuống.
Sắc mặt Lộ Châu lộ rõ vẻ khinh miệt. Vừa các nàng thấy rõ, bề ngoài cung nhân là hầu cận của Thập Tam điện hạ, thế nhưng từ đầu đến cuối hề bảo vệ chủ nhân. Mặc cho Hòa Di quận chúa ngang ngược hung ác đ.á.n.h chủ tử nhỏ nhà thì cũng đành, nàng còn cúi đầu gật gù lấy lòng kẻ đó. E rằng nàng từng coi Thập Tam điện hạ gì, là tỳ nữ mà hành xử quả thực quá lớn lối.
Tưởng Nguyễn lạnh nhạt : “Ngươi chăm sóc cho Thập Tam điện hạ cái bộ dạng ư?”
Cung nữ run rẩy, dập đầu xuống đất ngước lên. "Quận chúa tha mạng, nô tỳ dám nữa, nô tỳ tội , xin quận chúa tha thứ."