Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 201

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:09:45
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lý Cường vỗ tay ba tiếng, chầm chậm bước tới, cất lời: “Đêm nay, e rằng mạo phạm đến Quận chúa .” Hắn cắm cây đuốc đang cầm lên miệng tượng thú đá vách tường. Dưới ánh sáng chập chờn của ngọn lửa, Tưởng Nguyễn vẫn bình thản trong ngục. Tà váy đỏ rực như lửa, gương mặt nàng tinh tế, kiều diễm phủ thêm vẻ lạnh lùng hờ hững khiến dám gần.

 

Lý Cường khó khăn nuốt nước miếng. Hắn vốn sự mê hoặc của vị Quận chúa , giờ đây chiêm ngưỡng gần gũi càng khiến d.ụ.c vọng trong lòng bành trướng. Tưởng Nguyễn ung dung hỏi: “Lý công tử định g.i.ế.c diệt khẩu đây ?”

 

“Sáng mai, dân chúng kinh thành sẽ tin Quận chúa sợ tội mà thắt cổ tự vẫn trong ngục.” Lý Cường dơ bẩn, hèn hạ: “Tuy nhiên, đó, Quận chúa sẽ tận hưởng trọn vẹn những điều sung sướng nhất.”

 

Giết nàng nàng tự sát, Lý Cường cho rằng kinh thành đều là kẻ ngu ngốc . Vốn dĩ chỉ nghĩ Nhị di nương và Tưởng Lệ là hai kẻ ngu , ngờ những kẻ liên quan đến việc đều đơn giản như . qua chuyện cũng đủ thấy Nhị di nương hận nàng thấu xương, vì thế mới bày biện pháp tra tấn độc ác như . Không chỉ nàng mất trinh tiết khi chết, mà còn vùi dập danh dự của nàng.

 

Thấy Tưởng Nguyễn vẫn giữ nguyên thần sắc, lòng Lý Cường càng thêm d.ụ.c hỏa, vẫy tay hiệu mở cửa ngục. Mấy tên côn đồ xung quanh cùng tiến tới, Lý Cường lớn: “Hoằng An Quận chúa, chư vị chúng sẽ cùng thoải mái.”

 

Sắc mặt Tưởng Nguyễn đột nhiên nghiêm nghị, nàng kịp ấn cơ mật của chiếc vòng tay Huyết Nguyệt, thì thấy một tiếng vang động, tiếp theo đó là ánh kiếm sáng lòa, m.á.u tươi tung tóe. Trong chớp mắt, bộ những kẻ xông lên đều gục xuống, chỉ còn Lý Cường trơ trọi.

 

Cánh cửa nhà ngục đá tung, một bóng mặc áo choàng gấm đen xuất hiện. Con Kỳ Lân cưỡi gió, thêu bằng chỉ vàng nhạt áo bào, sống động như thể sắp vụt bay khỏi lớp gấm vóc. Tiêu Thiều tiến , lạnh lùng thốt hai chữ: “Tự tìm cái chết.”

 

Lý Cường thấy rõ đến, thể liền run rẩy kịch liệt, lập tức rơi tuyệt vọng. Nhị di nương tuyệt nhiên hề đề cập Hoằng An Quận chúa giao tình mật thiết với Cẩm Anh Vương của Đại Cẩm triều. Sự hoảng sợ tột cùng khiến y đột nhiên nhũn , một mùi hôi thối lập tức tràn ngập gian phòng giam. Lý Cường đột nhiên quỳ rạp xuống đất, lắp bắp cầu xin: “Vương gia rộng lòng tha cho…” Chưa dứt lời, m.á.u tươi từ cổ họng trào , y gục hẳn.

 

Sắc mặt Tiêu Thiều hề đổi, y cất d.a.o găm, nhấc chân bước về phía .

 

Cẩm Tam vốn ẩn ở một nơi kín đáo gần đó, thấy tình hình liền âm thầm thoái lui. Chưa đợi tiểu thư kịp hành động thì Chủ tử tự tay cứu , nếu y tiếp tục nán đây sẽ trở nên bất tiện.

 

Sau một khoảnh khắc ngạc nhiên ngắn ngủi, Tưởng Nguyễn liền lấy bình tĩnh. Nàng ngỡ Tiêu Thiều sẽ đến khi xem bức thư, nhưng dám ngờ nhanh chân đến . Nàng khẽ buông bàn tay trái đang che khóa Huyết Nguyệt xuống, cất lời: “Xin nhờ ngươi dọn dẹp sạch sẽ nơi .”

 

Tiêu Thiều gật đầu, mở cửa phòng giam bước . Nhìn thấy tình cảnh xung quanh ẩm thấp, y khẽ nhíu mày, hỏi: “Chuyện trong thư, quả thực là thật ư?”

 

“Đương nhiên là thật.” Tưởng Nguyễn đáp. “Vốn dĩ định sử dụng lúc , nhưng tình thế thành như … Thôi, giải quyết sớm cũng là điều .”

 

Lẽ nội dung trong bức thư để dành cho , nhưng ngờ Nhị di nương ngu đến mức , buộc nàng lấy dùng . Việc tuy kinh động địch, nhưng cũng chẳng , những chuyện sắp đến cứ cần thì , đợi xem kết quả cuối cùng.

Phạm Khắc Hiếu

 

Tiêu Thiều mím môi, ánh mắt thoáng hiện lên sự lạnh lẽo thấu xương. “Bọn chúng dám cả gan g.i.ế.c nàng.” Không những , khi hành thích còn phá hủy trinh tiết của Tưởng Nguyễn. Tuy Cẩm Nhị và Cẩm Tam ở bên cạnh thị vệ, nhưng lúc ý đồ đó, y vẫn kiềm sự lo lắng nên mới vội vã đến đây. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng , trong lòng y bừng bừng sát khí, chỉ trảm sát tất cả bọn chúng ngay lập tức.

 

Mặc dù Tưởng Nguyễn hề Ám vệ Cẩm Y của Tiêu Thiều tra xét rõ ngọn ngành sự tình, nhưng nàng cũng thẳng thắn : “Thứ lo là Nhị di nương Tứ châm ngòi, vốn dĩ chỉ đối phó với . Thượng thư Lại bộ tuy chẳng đáng ngại, nhưng Ngự Sử Đài mới là chướng ngại vật khó nhằn.” Hồ Thiên Thu quan trong triều nhiều năm, việc gì cũng vô cùng chu đáo, Thánh thượng vẫn luôn coi trọng vị tâm phúc đắc lực . Mà ở kiếp , nàng rõ Hồ Thiên Thu từng tiếp xúc với chuyện liên quan đến Tưởng gia. Trên thực tế, của Ngũ hoàng tử, quan hệ gì với Tuyên Ly. Nào ngờ, là kẻ phong lưu đa tình, cam lòng mạo hiểm vì Nhị di nương.

 

“Giao chuyện cho .” Tiêu Thiều trầm giọng . “Đừng bận tâm.”

 

Tưởng Nguyễn khẽ khựng , ngước mắt Tiêu Thiều. Hắn đối diện với nàng, hề che giấu vẻ ân cần, săn sóc trong ánh mắt. Nàng cuối cùng cũng cất lời: “Được.”

 

Tiêu Thiều cảm nhận rõ thái độ của Tưởng Nguyễn đang dần đổi, từ sự xa cách ban đầu chuyển sang sự tin tưởng ngầm, lẽ ngay cả bản nàng cũng phát hiện điều . Tâm trạng Tiêu Thiều bỗng chốc hơn hẳn. Hắn xung quanh : “Tối nay… Nàng chịu khó ở đây, ngày mai sẽ đưa nàng ngoài.”

 

Tưởng Nguyễn suy tư một chút: “Ngươi cũng nên cẩn trọng đôi chút.”

 

Trong mắt Tiêu Thiều thoáng hiện sự vui vẻ. Hắn trầm ngâm một lát khẽ xuống mặt nàng, lấy một linh vật nhỏ giấu trong n.g.ự.c đưa cho Tưởng Nguyễn. “Ám vệ Cẩm Y ẩn khắp nơi, nếu gặp nguy hiểm hãy dùng chiếc còi , ám vệ ở gần đó sẽ chạy đến ngay lập tức.”

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-201.html.]

 

Tưởng Nguyễn thầm đoán đây là vật tín của , nhưng kịp mở lời thì Tiêu Thiều dậy, lệnh cho Cẩm Y vệ dọn dẹp sạch sẽ t.h.i t.h.ể mặt đất. Tưởng Nguyễn cất chiếc còi trong tay áo, ánh mắt tối sầm , trầm tư suy nghĩ.

 

……

 

Trong Tướng quân phủ.

 

Vừa mới hạ triều, Triệu Quang chuyện thì chút nữa rút binh khí, trực tiếp xông thẳng đến phủ Thượng thư Lại bộ. Mọi khó khăn lắm mới khuyên nhủ , còn Lý thị thì lo lắng lóc t.h.ả.m thương. “Bỗng dưng vô cớ, Nguyễn nhi bắt giam, còn cái gì mà mưu hại Tưởng lão phu nhân, tin, chắc chắn là vu oan hãm hại!”

 

Nam nhi Triệu gia đều vô cùng dũng mãnh, nhưng nữ nhân Triệu gia xinh mà yếu đuối. Lý thị lóc t.h.ả.m thương như khiến Triệu Quang vô cùng sốt ruột. Triệu Nguyên Bình khuyên nhủ: “Nương, đừng quá lo lắng, Tam hành đến nhà lao để tra xét ngọn nguồn sự tình.”

 

“Cái đám Tưởng gia … Lúc cho dù liều cái mạng già , cũng nên đón Nguyễn nhi cùng Tín Chi về đây.” Lý thị vô cùng hối hận. “Đó là một đám lòng lang sói… Không , yên tâm để Nguyễn nhi tiếp tục nuôi dưỡng ở cái phủ ô uế đó.”

 

Triệu Ngọc Long nhỏ giọng : “Chuyện đó còn xem Nguyễn đồng lòng trở về .”

 

“Ngọc Long.” Triệu Nguyên Bình cảnh cáo liếc con trai , Triệu Ngọc Long liền im lặng. Đối với vị biểu , ấn tượng của Triệu Ngọc Long là tình cảm của nàng đối với Triệu gia đạm bạc. Thế mà Tổ phụ, Tổ mẫu đau lòng khôn xiết, Triệu Ngọc Long bĩu môi.

 

Triệu Phi Chu Triệu Nguyên Bình: “Nhị thúc, khi nào Nguyễn mới thả ?”

 

Triệu Quang cũng Triệu Nguyên Bình chằm chằm. Triệu Nguyên Bình bất đắc dĩ : “Dù tiên cũng chuyện gì xảy . Có Tam ở đó, thể chuẩn thứ trong ngục. Tuy nhiên, Án viện trưởng Ngự Sử Đài đưa lệnh bắt giữ chính thức nhanh như thì chút kỳ lạ.” Hắn sờ sờ cằm, trầm ngâm một chút : “Cha, cung một chuyến, hết tìm gặp Hoàng thượng. Hoàng thượng sẽ nể mặt nhà chúng mà tạm thời hành động quá khích nào với Nguyễn nhi. Con cùng Đại ca gặp vị Án viện trưởng Ngự Sử Đài để tìm cách thương lượng. Phi Chu, con điều vài tên hộ vệ Tưởng phủ thăm dò tin tức. Nguyễn nhi vô duyên vô cớ gặp chuyện, chắc chắn đắc tội với nào đó. Nương cùng với các tẩu ở trong phủ đợi tin tức, nếu vấn đề gì cũng thể ứng phó kịp thời.”

 

Sau khi sắp đặt thỏa đáng việc, Tướng quân phủ mới tạm thời lắng xuống.

 

……

 

Tiêu Thiều khỏi nhà ngục, những ám vệ xử lý t.h.i t.h.ể trong phòng giam thì cho ở . Vừa mới bước xuống bậc thang, liền dừng , ánh mắt hiện rõ sự lạnh lùng thấu xương.

 

Tiếng bước chân từ bên trái truyền đến. Triệu Nguyên Phong tiến đến quan sát Tiêu Thiều, giọng giễu cợt: “Động tác của Tiêu vương gia thật là mau lẹ.”

 

Tiêu Thiều liếc tiếp tục về phía . Triệu Nguyên Phong duỗi tay ngăn cản. Mặc dù lớn tuổi hơn Tiêu Thiều, nhưng thanh niên trẻ tuổi mặt chính là thống lĩnh hơn mười vạn Cẩm Y vệ, vì cảm thấy chút căng thẳng. Trong lòng vui với thái độ của Tiêu Thiều, hơn nữa từ đến nay Triệu Nguyên Phong cũng là loại coi trời bằng vung, ngay lập tức : “Tiêu vương gia, ngài cận với nha đầu Tưởng gia quá đấy!”

 

Tiêu Thiều dừng bước: “Ngươi ?”

 

Triệu Nguyên Phong á khẩu, suýt nữa thì lời lẽ ngạo mạn của Tiêu Thiều cho tức hộc máu. Đường đường là Tam công tử của Triệu gia, là một võ tướng trẻ tuổi uy vũ, bây giờ Tiêu Thiều lời chẳng khác nào bảo bất tài.

 

Tiêu Thiều ném cho một bức mật thư. Triệu Nguyên Phong nhận lấy, mặc kệ sự vô lễ của Tiêu Thiều, nhanh chóng xong. Sắc mặt Triệu Nguyên Phong đổi, hỏi: “Ngươi đưa bức thư …”

 

“Đưa cho Ngự Sử Đài.” Tiêu Thiều nhẹ giọng . “Hồ Thiên Thu vì tư lợi cá nhân mà che đậy chân tướng, câu kết hãm hại vô tội. E rằng chức vụ Án viện trưởng Ngự Sử Đài, còn xứng đáng đảm nhận nữa.”

 

“Vương gia, e rằng Ngự Sử Đài sẽ phen náo động lớn.” Triệu Nguyên Phong dò xét, khẽ . "Chuyện ... e là hề dễ dàng."

 

“Cũng đúng lúc để dọn dẹp cho sạch sẽ.” Tiêu Thiều thản nhiên đáp. Triệu Nguyên Phong bất giác rùng , chỉ cảm thấy một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng.

 

Loading...