Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:02:12
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Mỹ nhân tựa như bức tranh thủy mặc, nhưng ánh dương phảng phất nét tiêu điều như bộ xương khô điểm phấn hồng. Lời nàng dịu dàng, nhưng mang theo thở ma quỷ lạnh lẽo, rùng rợn. Trần Chiêu bất giác lùi một bước, giữa ban ngày ban mặt, mồ hôi lạnh túa ướt đẫm lưng.

 

Phạm Khắc Hiếu

Trương Lan thấy tình thế căng thẳng, liền gượng gạo: “Thằng tiểu tử ăn hồ đồ, xin tiểu thư đừng để tâm. Có chuyện gì Lão gia lo liệu, tiểu thư chỉ cần ở yên tại đó là .” Lời tuy an ủi, nhưng đầy ác độc, tựa như khẳng định Tưởng Nguyễn chính là hung thủ, một câu định tội c.h.ế.t cho nàng, hề chừa cho nàng cơ hội phản bác.

 

Tưởng Nguyễn khẽ nhếch môi: “Sao Lan ma ma chắc chắn như ? Chẳng lẽ đây là sự trùng hợp? Hay là Lan ma ma tận mắt chứng kiến g.i.ế.c ?”

 

Trương Lan sững sờ, khan hai tiếng: “Cái … Lão nô quả thực thấy.”

 

“Vậy thì .” Tưởng Nguyễn ung dung . “Làm phiền Lan ma ma khi phát ngôn cần chú ý một chút, nếu , ngoài , e rằng sẽ tưởng Lan ma ma đang cố ý vu oan hãm hại .”

 

Trương Lan trong lòng căng thẳng tột độ, mắt thẳng về phía Tưởng Nguyễn. Nàng vẫn mỉm , nhưng nụ hề chạm tới đáy mắt. Dòng nước mùa xuân nơi đáy mắt dường như hóa thành màu đen thăm thẳm của vực sâu, mang theo sự trào phúng lạnh lẽo.

 

lúc , mấy tên nha dịch hớt hải chạy tới, báo với bộ đầu đang trầm tư: “Đại nhân, phát hiện một t.h.i t.h.ể nữ nhân trong giếng nước!”

 

Lời thốt , khí như nổ tung. Nhóm bà tử, nha xung quanh Tưởng Nguyễn lập tức tránh xa nàng, ánh mắt chủ tớ ba bọn họ đầy vẻ sợ hãi và khinh thường.

 

Liên Kiều và Bạch Chỉ kinh hãi trong lòng, kiềm chế về phía Tưởng Nguyễn. Nàng vẫn giữ nguyên sắc mặt, thản nhiên nhạt, yên tại chỗ. Thân thể nàng tuy mềm yếu, nhưng toát sự kiên định ngờ, hiểu khiến khác cảm thấy an tâm tuyệt đối. Hai nha lúc cũng bình tĩnh , thèm đám xung quanh nữa, chỉ tự nhiên bên cạnh chủ tử.

 

Sự thản nhiên của ba chủ tớ khiến bộ đầu bằng con mắt khác. Gặp phong ba lớn đến thế, hiếm thấy kẻ nào hề lộ vui buồn. Hắn xử lý vô vụ án nhiều năm, thấy sự trấn định , trừ phi đúng là từng chuyện .

 

Bộ đầu quét mắt khắp nội viện. Ngoại trừ ba Tưởng Nguyễn, tất cả hạ nhân còn đều dạt một bên, chút bất hợp lý. Bọn hạ nhân tuy miệng gọi Tưởng Nguyễn là tiểu thư, nhưng thái độ thiếu cung kính. Lại khung cảnh khuê phòng đổ nát hoang tàn thể tả , chẳng giống nơi ở của tiểu thư khuê các giàu , trong lòng bộ đầu ngầm hiểu rõ. Phàm những tiểu thư đưa về thôn trang đa phần đều vì phạm sai lầm, giáng về đây hối ; song thoạt , phận của vị tiểu thư chỉ gian truân vất vả trong điều kiện sống kham khổ, mà còn khác vu oan hãm hại.

 

“Đại nhân?” Tên nha dịch khẽ dò hỏi.

 

Bộ đầu Lý Mật hồn, thẳng Tưởng Nguyễn, : “Tưởng tiểu thư, xin thứ . Thi thể phát hiện trong nội viện của cô nương, tạm thời phiền cô nương theo chúng đại lao để phối hợp điều tra.” Nói xong, lập tức quan sát thần thái của Tưởng Nguyễn.

 

Tưởng Nguyễn thản nhiên đón nhận ánh mắt dò xét của , cung kính vén áo thi lễ: “Mọi sự đều tùy đại nhân phân phó.”

 

Nàng hề lóc kêu oan, tư thái giống giải đại lao, trái tựa như đang chuẩn tham dự một yến tiệc, vẫn giữ vẻ đoan trang như thường. Trong lòng bộ đầu càng thêm tán thưởng, trầm ngâm : “Tưởng tiểu thư cần lo lắng. Lý Mật nhất định sẽ tra xét rõ ràng trắng đen chuyện , tuyệt đối dung túng bất cứ kẻ nào.”

 

Thấy lời hàm ý sâu xa, Tưởng Nguyễn khẽ mỉm : “Tạ ơn đại nhân ưu ái.”

 

Mấy tên nha dịch xung quanh thấy đều ngạc nhiên. Lý Mật là đầu bọn họ, nổi tiếng mặt đen như than, bao giờ sắc mặt với phạm nhân, tính tình vô cùng cố chấp ngang ngạnh. Ấy mà hôm nay, đối xử ôn hòa, thậm chí còn đặc biệt quan tâm tới một tiểu cô nương nghi phạm, quả thực khiến mở rộng tầm mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-20.html.]

Trần Chiêu dường như cũng cảm nhận sự khác lạ, : “Đại nhân quả nhiên nên dốc lòng tra án, vì bách tính mà phân xử công minh.” Dứt lời, lập tức đầu Tưởng Nguyễn, giọng vẻ quan tâm: “Tiểu thư, mấy ngày nữa Chiêu sẽ đến thăm , xin tiểu thư đừng quá ưu phiền.”

 

“Ngươi đang giở trò gì thế!” Liên Kiều hừ lạnh một tiếng, mặt đầy vẻ khinh miệt. “Vừa hãm hại chủ tử, bộ lấy lòng. Trần Chiêu, ngươi tưởng tiểu thư nhà là kẻ ngu ngốc để cho ngươi tùy tiện đùa giỡn ? Ngươi nhớ kỹ, ngươi chẳng qua chỉ là con trai của một quản sự, mặt tiểu thư chúng , ngươi vĩnh viễn tư cách xưng tên, tên ngươi chỉ đáng gói gọn trong hai chữ, chính là nô tài! Ta khinh!”

 

Liên Kiều phỉ nhổ một bãi nước bọt lên mặt Trần Chiêu. Mặt chợt xanh chợt trắng, trắng xanh, tức giận đến run rẩy.

 

Tưởng Nguyễn mỉm Lý Mật, ung dung : “Đại nhân, nếu Trần Chiêu quả quyết thấy là kẻ sát nhân, thì chuyện hề liên can đến hai nha đầu cận của . Kính xin đại nhân rộng lòng cho phép hai nha đầu thôn trang, tiện việc truyền tin cho gia quyến của .”

 

Lý Mật trầm ngâm suy nghĩ chốc lát gật đầu: “Được, chấp thuận yêu cầu của ngươi.”

 

Liên Kiều nước mắt lưng tròng, kéo tay Tưởng Nguyễn: “Tiểu thư vạn phần cẩn thận, tuyệt đối đừng để kẻ khác ức hiếp.” Nàng nghĩ ngợi một chút, lòng bất an vô cùng: “Hay là nô tỳ cùng với tiểu thư? Nô tỳ sợ đại lao.”

 

Tưởng Nguyễn bật , nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng : “Đồ ngốc, đây là du ngoạn mà cần bầu bạn? Chẳng mấy chốc sẽ thả ngoài. Ngươi theo, ai giúp đưa tin về nhà?”

 

Tưởng Nguyễn cố ý nhấn mạnh hai chữ “đưa tin”, khiến Liên Kiều sững sờ. Bạch Chỉ tiến tới, kéo nàng , cung kính với Tưởng Nguyễn: “Tiểu thư tự bảo trọng. Chúng nô tỳ nhất định sẽ truyền tin tức .”

 

Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu, sang Lý Mật: “Xin mời.”

 

Mấy tên nha dịch xung quanh nữa sửng sốt. Chưa từng thấy phạm nhân nào chủ động tiến đại lao như . Hơn nữa, cử chỉ của Tưởng Nguyễn tựa hồ như nàng là chủ nhân, còn các nha dịch như thị vệ tùy . Trong mắt Trần Chiêu thoáng qua một tia thâm trầm. Hắn vốn thấy Tưởng Nguyễn chật vật, nhếch nhác, ngờ đến bước mà nàng vẫn lãnh đạm thong dong như , thậm chí còn phảng phất như một cái. Tư thái đoan trang vẫn khiến tim đập thình thịch yên.

 

Một lát , Trương Lan hung hăng tát một cái, gắt gỏng: “Nhìn cái gì mà ! Đồ xui xẻo xúi quẩy!”

 

Lại về Tưởng Nguyễn, khi đại lao, Lý Mật cho nàng một gian phòng giam. Trong đó còn những kẻ khác. Thấy tiểu cô nương xinh thuần khiết như , những lời lẽ thô tục, dơ bẩn lập tức phát từ miệng chúng. Tưởng Nguyễn lạnh lùng thờ ơ, mảy may tức giận, cũng chẳng hề hổ.

 

Nữ nhân trong phòng giam bên cạnh thấy nàng vẻ khác lạ, tỏ ngạc nhiên, tò mò ghé sát song sắt . Thấy Tưởng Nguyễn chẳng hề để tâm, nàng bèn lên tiếng hỏi: “Này, tiểu cô nương, vì ngươi bắt nơi ?”

 

Tưởng Nguyễn dựa theo giọng sang, bắt gặp một nữ tử bộ dạng nhếch nhác đang nàng. Y phục từ xuống dính đầy bùn đất tro bụi, đầu tóc rối tung che khuất dung nhan, nhưng giọng hết sức trong trẻo, lẽ là giọng của một thiếu nữ trẻ tuổi.

 

Tưởng Nguyễn liếc nàng một cái, phản ứng.

 

Nữ tử thoáng sững sờ, chịu bỏ cuộc, tiếp: “Này! Vì ngươi để ý tới ? Chẳng lẽ ngươi điếc ? Ta thấy ngươi xinh động lòng , ai ngờ là kẻ , chậc chậc, thật đáng thương .”

 

Tưởng Nguyễn thẳng đối phương: “Việc đó liên can gì đến ngươi?”

 

“Thì câm.” Nữ tử kinh ngạc mừng rỡ thốt lên. "Ta ở chốn buồn bực chết, đến thật đúng lúc, chi bằng chúng bầu bạn cùng ."

 

Loading...