Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 190
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:08:30
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ân tình nàng nợ Tiêu Thiều quá nhiều, Tưởng Nguyễn chần chờ cất lời: "Ta một nghi vấn hỏi ngươi."
Tiêu Thiều thẳng nàng, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ nghi hoặc.
"Trước đây ngươi từng ngươi thiếu một mạng, rốt cuộc là ý gì?"
Tiêu Thiều giật , bờ môi mấp máy tự nhiên, hai gò má bỗng nhiên ửng đỏ, sắc mặt lạnh nhạt thường ngày nhuốm màu hổ. Vốn dĩ đây chuyện lớn, nhưng hiểu Tưởng Nguyễn cất tiếng hỏi, lập tức lúng túng trả lời .
"Thôi ." Ngay lúc định mở miệng, giọng Tưởng Nguyễn chợt vang lên: "Giờ lúc để truy cứu chuyện . Đa tạ ngươi nhiều, Tiêu Thiều."
Từ đến nay, nàng mở miệng ngậm miệng đều gọi là ‘Tiêu Vương gia’. Giờ đây, nàng còn dùng xưng hào cứng nhắc, xa cách nữa, mà gọi thẳng hai chữ ‘Tiêu Thiều’. Cách gọi hợp lý lẽ, thậm chí thể là vô cùng bất kính. hiểu , nó khiến lòng Tiêu Thiều nảy sinh một cảm giác khác lạ, hệt như một viên sỏi nhỏ ném xuống mặt hồ sâu tĩnh lặng, khiến mặt nước gợn sóng lăn tăn. Hắn ngờ rằng, cảm giác khi hai chữ thốt từ miệng nàng đặc biệt hơn bất cứ nào khác.
Thấy đáp lời, Tưởng Nguyễn ngước mắt thẳng, lúc bắt gặp đôi mắt sáng như băng chợt ánh lên ý , nàng ngẩn . "Ngươi thế?"
"Chẳng cả." Tâm trạng Tiêu Thiều bỗng nhiên trở nên hơn nhiều, khẽ trầm ngâm, móc từ trong n.g.ự.c áo một chiếc vòng tay đưa cho nàng. Chiếc vòng tỏa ánh sáng lam yếu ớt, chính là chiếc Huyết Nguyệt thủ . Hắn giải thích: "Ngân châm bên trong tân trang , đồng thời tẩm thêm kịch độc."
Không ngờ suy nghĩ chu đáo đến thế, Tưởng Nguyễn nhận lấy, cẩn thận lướt qua. Lúc , lời cảm tạ trở nên quá thừa thãi, nàng liền trực tiếp đeo vòng lên cổ tay.
Tiêu Thiều rũ mắt. Trên thực tế, những chuyện thể cho Tưởng Nguyễn nhiều. Nếu xuất động Cẩm Y Vệ, tất cả sẽ chỉ còn là xác chết. Hắn cuốn cuộc tranh đấu triều đình, nhưng nếu tay, nhất định tiêu diệt sạch sẽ, dù Trần gia nhiều đến mấy cũng sẽ thoát khỏi. Hắn thể tàn sát hết lũ , nhưng chắc Tưởng Nguyễn sẽ hài lòng. Vực sâu u ám trong mắt nàng quá đỗi sâu thẳm, chỉ khi chính tay nàng g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù, nàng mới thể dùng m.á.u của chúng để gột rửa mối hận thù tận xương tủy.
…..
Ngoài cửa, Lộ Châu giật trợn tròn mắt. "Tiêu Vương gia sai các ngươi tới bảo vệ cô nương?"
Phạm Khắc Hiếu
Cẩm Nhị khoanh tay ngực, ung dung tiểu nha đầu Lộ Châu. “Phải đấy, nha đầu nhỏ, chúng còn nhiều chuyện vui để cùng chơi lắm.” Nói thật, từ Lộ Châu chút do dự hạ thủ tổn thương bảo bối của , vẫn luôn canh cánh trong lòng. Vốn dĩ Cẩm Nhất và Cẩm Tam mới là Vương gia phái đến bảo hộ Tưởng Nguyễn. Chẳng qua, chủ động xin đổi nhiệm vụ, chỉ vì trả món nợ một cước ngày đó mà thôi.
Lộ Châu khẽ "hừ" một tiếng. “Đồ liêm sỉ! Sao Vương gia phái loại tiểu bạch kiểm như ngươi tới bảo hộ cô nương chứ? Ngươi tự giữ lấy mạng nhỏ của là tài giỏi lắm , còn dám mơ tưởng đến chuyện bảo vệ cô nương ? Thật là vọng tưởng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-190.html.]
Cẩm Nhị suýt chút nữa thổ huyết, đường đường là một Cẩm Y Vệ phong độ bất phàm, một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa gọi là ‘tiểu bạch kiểm’. Nha đầu năng sắc sảo, quả thực mạnh mẽ hơn gấp bội đám nữ ám vệ trong đội Cẩm Y Vệ, chẳng khác gì loại vô phố chợ! Sắc mặt biến đổi, đột nhiên cúi đầu ghé sát Lộ Châu, gian . “Tiểu bạch kiểm thì , dù gì cũng hơn cái hình gầy gò, bé tẹo như hạt đậu nhà ngươi nhiều.”
Cẩm Nhị vốn dung mạo tuấn tú, Lộ Châu là thiếu nữ mới mười mấy xuân xanh, ban đầu thấy gương mặt kề sát như cũng khẽ đỏ mặt. bất ngờ lời trêu chọc, nàng bực tức tới mức suýt lệch cả mũi, chút do dự tung một cước. Lần Cẩm Nhị sớm đề phòng, nhanh chóng dùng một tay bắt lấy cổ chân nàng, chế giễu: “Tiểu cô nương chớ thô lỗ như , cẩn thận chẳng ai chịu rước về.”
“Cút! Đồ dê xồm háo sắc!” Lộ Châu giận dữ, trở tay tát thẳng tới. Cẩm Nhị chỉ kịp giữ chân nàng, ai ngờ tâm tư nữ nhân khó đoán, chiêu tát tai bất ngờ đ.á.n.h trúng mục tiêu một cách chuẩn xác.
Một Cẩm Y Vệ tiếng tăm lẫy lừng, cứ thế một tiểu cô nương võ công tát thẳng mặt? Quả là sỉ nhục gì tả xiết!
Cẩm Nhị nộ khí xung thiên. “Ai là dê xồm? Dù phong lưu phóng đãng cũng đến lượt một tiểu nha đầu gầy gò như cây củi khô nhà ngươi! Bổn gia thuận mắt!”
Cẩm Tam và Thiên Trúc ở một bên. Thiên Trúc vốn tính cách trầm tĩnh, còn Cẩm Tam thì dịp xem kịch vui, nàng khẽ vuốt mái tóc, đôi mắt phong tình chứa đầy ý . “Chậc chậc, nha bên cạnh Thiếu phu nhân quả nhiên tầm thường. Hiếm thấy Cẩm Nhị kinh ngạc đến mức , nghĩ nên gọi cả Cẩm Tứ đến xem một chút mới .”
Nàng đảo tròng mắt, thầm nghĩ, kể từ khi Thiếu phu nhân xuất hiện, phảng phất như mùa xuân của Cẩm Y Vệ tới, bỗng dưng sinh động hơn nhiều.
….
Khác hẳn với sự thư thái, vui tươi nơi , một chốn khác chất chứa đầy chướng khí u ám. Chẳng hạn như... tại phủ Lang trung Tả Giang.
Trong phòng, Tưởng Lệ lặng lẽ ghế. Nha bưng t.h.u.ố.c dưỡng thai đặt lên bàn, giọng mềm mại nhưng thiếu cung kính: “Phu nhân, mời dùng thuốc.”
Ả nha vận bộ xiêm y đỏ rực, vòng eo nhỏ nhắn thon gọn, gương mặt trang điểm tinh xảo, tư thái yểu điệu lả lơi. Thái độ của nàng đủ cung kính, mười móng tay sơn đỏ chót, đặt chén t.h.u.ố.c lên bàn, khẽ liếc Tưởng Lệ, cất giọng quyến rũ: “Phu nhân nên dùng t.h.u.ố.c sớm một chút mới . Kẻo để Thiếu gia thấy , khiến ngài thêm phiền lòng.”
Tưởng Lệ mệt mỏi liếc nàng một cái, khàn giọng lạnh lẽo: “Ngươi lập tức cút ngoài cho .”
Ả nô tỳ liếc xéo Tưởng Lệ, mấy cung kính nhún một cái lưng bước . Khi khỏi, nàng còn khẽ thốt lời đầy miệt thị: “Cái quái gì chứ, thật sự nghĩ là nữ chủ nhân của phủ Lang trung ? Bất quá cũng chỉ là một đôi giày rách vứt bỏ...”
Lời đó như như truyền tai Tưởng Lệ, khiến nàng nộ khí sung thiên, lập tức đập nát chén t.h.u.ố.c đang cầm tay!
“Đồ tiện nhân!”