Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:02:11
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bỗng nhiên nhận tin tức động trời từ Tiểu Viên khiến hai Bạch Chỉ, Liên Kiều tức giận kinh hãi. Tưởng Nguyễn hề lộ chút hoang mang lo lắng, thậm chí còn tâm trạng tiếp tục dùng cháo. Tiểu Viên kìm bèn khẩn thiết : “Tiểu thư nên sớm toan tính ạ, khí thế của bọn họ vô cùng tự tin, dường như… xác định tiểu thư là kẻ sát nhân.”
Lời khéo léo, cố tình để lộ thông tin bên trong, Tưởng Nguyễn mỉm . “Mặc kệ trắng đen, đúng sai. Đạo lý đời , rốt cuộc cũng sự phân định rõ ràng. Việc là , việc là . Ta hề chuyện đó, dù quan sai kéo đến đây cũng hề run sợ.”
Tiểu Viên c.ắ.n răng, quyết tâm . “Thỉnh tiểu thư thứ tội, nô tì việc ở thôn trang nhiều năm, đối với những khuất tất bên trong cũng đôi chút. Tiểu thư rõ những cạm bẫy sâu xa , vụ việc … E rằng chỉ một con đường c.h.ế.t mà thôi. Nếu định tội, dù tiểu thư thực sự vô tội, thì cũng sẽ buộc là tội. Chi bằng tiểu thư sớm quyết định, liệu nên thông báo cho lão gia một tiếng ?”
Bạch Chỉ cũng gật gật đầu. “ , tiểu thư. Lần , những kẻ đó khí thế hung hăng như , chi bằng chúng cầu cứu lão gia. Dẫu thì lão gia cũng là phụ , chẳng lẽ khoanh tay ?”
Liên Kiều cũng gật gật đầu. “Tiểu thư, việc cấp bách lắm .”
Dưới ánh mắt của , Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng lắc đầu. “Không cần. Tiểu Viên, đa tạ lời nhắc nhở của ngươi. Chỉ là quan sai sắp tới đây , ngươi nên ở lâu, tránh để liên lụy. Ngươi cứ lui xuống , nếu chuyện cần ngươi tương trợ, sẽ bảo Bạch Chỉ tìm ngươi .”
Tiểu Viên ngoài cửa sổ, gật đầu . “Tiểu thư cần đa lễ. Người là chủ tử, hạ nhân lời dạy bảo là đạo lý hiển nhiên. Vậy nô tì xin lui . Nếu tiểu thư điều gì cần sai khiến, nô tì nhất định sẽ tận tâm tận lực.”
Chờ Tiểu Viên rời khỏi, Tưởng Nguyễn gõ nhẹ mặt bàn, bình thản phân phó. “Đợi quan sai tới, bất luận chuyện gì xảy , các ngươi tiết lộ bất cứ điều gì cho phủ Thượng thư, càng chủ động thỉnh cầu phụ tương trợ.”
“Vì cơ ạ?” Bạch Chỉ kinh ngạc. “Tiểu thư rốt cuộc cũng là cốt nhục ruột thịt của lão gia, m.á.u mủ tình sâu đậm, lão gia hỗ trợ, tiểu thư thể tránh tai ương tra khảo. Tiểu thư, bây giờ lúc chấp nhặt ân oán với lão gia. Giữa , nào thể tồn tại thù hận?”
Tưởng Nguyễn lắc đầu: “Các ngươi suy nghĩ quá đơn thuần. Nếu thật sự xảy biến cố, các ngươi thỉnh cầu phụ giúp đỡ, e rằng điều chờ đợi chúng là sự trợ lực, mà trái , đó chính là gánh nặng.”
Liên Kiều nhíu mày. “Ý tứ của tiểu thư là ?”
“Thử suy xét xem.” Tưởng Nguyễn chăm chú đầu ngón tay . “Nếu thực sự gán tội sát nhân, khi phụ tin, e rằng sẽ dốc sức rửa sạch oan khuất cho . Ngược , sẽ tìm cách khai thông quan hệ, bịt miệng công luận để ém nhẹm vụ việc. chuyện , dù là bên trong bên ngoài thôn trang đều rõ việc quan phủ phái tới bắt , dĩ nhiên thể dễ dàng đè xuống . Cho dù công khai ém xuống, lời đồn đại vẫn còn đó, g.i.ế.c , dựa quyền thế của phụ mà dập tắt vụ án. Từ nay về , chắc chắn mang tiếng gột rửa .”
Hai Bạch Chỉ và Liên Kiều mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đều sợ hãi trong lòng, Liên Kiều hỏi. “Đã thể cầu xin lão gia hỗ trợ, giờ chúng đây?”
“Tình cảnh qua tưởng chừng như ngõ cụt, nhưng thực , cơ hội sống khắp nơi. Đừng lo lắng. Tìm đường sống trong chỗ chết, còn cuối cùng ai mới là kẻ thắng cuộc. Ta kế hoạch của riêng , các ngươi cần bận lòng.”
Có những lời của Tưởng Nguyễn, Liên Kiều và Bạch Chỉ cũng dần dần bình tĩnh , Bạch Chỉ . “Nô tỳ rõ, tiểu thư. Vậy bây giờ chúng cứ giả vờ như từng chuyện gì xảy .”
Tưởng Nguyễn rút một tờ giấy mỏng từ trong sách, đưa cho Liên Kiều. “Ngày mai, ngươi hãy giao vật cho Thu Nhạn.”
Liên Kiều gật đầu, suy nghĩ một chút, rót chén cho Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn vội uống , chỉ khẽ vỗ nhẹ lên ống tay áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-19.html.]
[]
Ý định cầu cứu Tưởng Quyền mà hai nha đề xuất ban đầu Tưởng Nguyễn bác bỏ. Ngoài lời giải thích trực tiếp của nàng, dĩ nhiên còn lý do sâu xa khác. Kỳ thực, dù nàng cần báo tin, phủ Thượng thư cũng sẽ nhanh chóng nắm sự việc, Trương Lan ắt sẽ trình báo lên . Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố chỉ mong thấy nàng gặp tai ương, chắc chắn sẽ buông tha cơ hội , đổ dầu lửa bỏ đá xuống giếng, các nàng ít . Tưởng Quyền tất nhiên sẽ bao giờ bảo vệ nàng. Từ kiếp , ngay thời điểm cung biến, khi nàng đối diện với ánh mắt lạnh lùng của phụ , và tuyên bố tống giam nàng ngục với tội danh ‘yêu nữ họa quốc’ mưu hại thánh thượng, nàng thấu triệt sự. Tưởng Quyền từng xem nàng là cốt nhục; trong mắt , chỉ duy nhất Tưởng Tố Tố là ái nữ.
Cho nên, dù chết, cũng sẽ mở lời cầu cứu Phủ Thượng thư và Tưởng Quyền. Huống hồ, màn kịch , còn chuẩn một đại lễ thật sự tương xứng để báo đáp Tưởng Quyền cùng con Tưởng Tố Tố, vì chúng đẩy về thôn trang sống một cuộc đời vô vị suốt năm năm ròng.
Vở kịch vẫn tiếp tục diễn, chỉ là, vai diễn chính sớm hoán đổi.
Ta đang trầm ngâm suy nghĩ thì tiếng la hét ầm ĩ vang lên từ bên ngoài sân nhỏ. Liên Kiều kịp phản ứng, cánh cửa gỗ phá toang. Mấy tên nha dịch đeo bội đao ngang hông xông thẳng , giọng thô lỗ: “Ai là Tưởng Nguyễn?”
Tưởng Nguyễn dậy, khẽ khom lễ.
Tên bộ đầu ngước mắt nàng, thoáng ngạc nhiên khi thấy đối phương chỉ là một tiểu cô nương xinh , thuần khiết, nhưng vẫn nghiêm giọng : “Cô nương, xin thứ . Có tố giác thấy cô nương g.i.ế.c .”
Tưởng Nguyễn kinh ngạc : “Thật ? Không tố giác là ai?”
Giọng của nàng dịu dàng trong trẻo, tựa như làn gió xuân lướt qua cành liễu, vô tình khiến lòng rung động. Giọng bộ đầu cũng dịu hẳn , dường như sợ quấy nhiễu đến vẻ thuần khiết mặt: “Là Trần Chiêu, con trai của quản sự thôn trang .”
Liên Kiều cuối cùng vẫn kìm , lên tiếng: “Tiểu thư nhà dịu dàng yếu ớt như , thể g.i.ế.c ? Rõ ràng là tên tiểu nhân hãm hại, cố tình hất bùn đất lên tiểu thư!”
Tên bộ đầu càng thêm chần chừ, thấy Tưởng Nguyễn khẽ mỉm . Đôi đuôi mắt phượng cong lên một cách đầy phong tình, thật khó mà diễn tả. Rõ ràng chỉ là một thiếu nữ thoát sữa, thế mà mang theo nét thướt tha thùy mị của một nữ nhân trưởng thành; nhưng cái khí chất ôn hòa , phảng phất một sự lạnh lùng khó tả. Sự mâu thuẫn kỳ lạ nàng khiến nàng tựa như yêu tinh quyến rũ, thu hút ánh mắt đối diện, khiến thể nào rời mắt.
Tưởng Nguyễn ôn hòa : “Liên Kiều, cần thêm. Phải trái công bằng, tự đại nhân đây phán xét rõ ràng. Chúng chỉ cần tuân theo là .”
Bộ đầu , ấn tượng đối với Tưởng Nguyễn càng thêm ba phần , liền ôm quyền đáp: “Quấy nhiễu tiểu thư là của chúng . Xin mời tiểu thư khỏi phòng, để nha dịch chúng dễ bề điều tra vụ án.”
Tưởng Nguyễn mỉm , bảo Bạch Chỉ cùng Liên Kiều theo nàng khỏi phòng. Vừa bước chân ngoài, nàng thấy nha dịch vây kín khắp nơi. Sân nhỏ vốn chật hẹp, nay càng chen lấn đến mức khó coi. Trần Chiêu đang cạnh Trương Lan, khi thấy Tưởng Nguyễn, đôi mắt lóe lên một tia sáng thâm hiểm.
Không đợi Trần Chiêu mở miệng, Liên Kiều nhảy dựng lên, chỉ thẳng mũi mà mắng to: “Rõ ràng là chính ngươi tay g.i.ế.c , còn dám đổ tội cho tiểu thư nhà ! là kẻ tham lam mờ mắt! Ta nhổ ! Cái đồ súc sinh mặt thú!”
Trương Lan lạnh một tiếng: “Ăn xằng bậy! Liên Kiều, cơm thể ăn bậy, nhưng lời thể tùy tiện. Ngươi dám vu oan cho con trai , coi chừng gánh nổi hậu quả!”
Trần Chiêu giả vờ đau đớn, Tưởng Nguyễn: “Tiểu thư, Chiêu hề chuyện , nhưng Chiêu thể trái với lương tâm. Chiêu mong đừng oán hận Chiêu.”
Tưởng Nguyễn khẽ : “Lương tâm ư? Ta đương nhiên sẽ oán hận ngươi. Người c.h.ế.t còn hồn phách, nhất là những kẻ c.h.ế.t oan uổng, chắc chắn sẽ tìm về đòi nợ m.á.u kẻ hãm hại . Ta sợ quỷ hồn báo thù, nhưng ngươi dám đối diện với bọn họ ?”
Phạm Khắc Hiếu