Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:08:19
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Thiều cứ thế ôm Tưởng Nguyễn một đường thẳng về phủ Cẩm Anh Vương. Lâm quản gia đang cầm sổ sách tính toán. Hôm qua bên Cẩm Y Vệ mang đến một món vật phẩm hải ngoại mới lạ, là đồ chơi từ phương xa, là hai mảnh lưu ly trong suốt, khi đeo mắt thì tầm trở nên rõ ràng bội phần. (Có lẽ là kính mắt)
Vừa thấy Tiêu Thiều trở về, Lâm quản gia phắt dậy theo phản xạ, bỗng thấy Tiêu Thiều ôm một cô gái trong ngực. Ông ngây ngẩn như sét đ.á.n.h ngang tai, chốc lát thể nên lời, chỉ ấp úng lắp bắp.
Đợi Tiêu Thiều cất bước trở về phòng, dùng chân đá bật cửa phòng, đó đóng cửa. Lâm quản gia mới tỉnh táo , lập tức thấy một dáng quen thuộc, liền kéo Cẩm Tam . “Cẩm Tam, Vương gia xảy chuyện gì? Người là ai?”
Trong Cẩm Y Vệ, Cẩm Nhất, Cẩm Nhị là song sinh; Cẩm Tam, Cẩm Tứ là tỷ song sinh. Bốn coi như là ám vệ của Tiêu Thiều, lớn lên cạnh từ nhỏ. Mỗi khi Lâm quản gia chuyện gì thì đều đến dò hỏi bốn .
Cẩm Tam khẽ nhún vai. “Là Thiếu phu nhân, lão Lâm. Đừng trách chuyện với ông. Mấy ngày nay nhớ hầu hạ Thiếu phu nhân chu đáo. Chủ tử giao cho vài việc quan trọng, việc ông tự lo liệu .”
Đi vài bước, Cẩm Tam còn bụng . “ , Thiếu phu nhân trúng mị dược. Lão Lâm đừng đến gần. Chủ tử cần giải quyết mị d.ư.ợ.c cho nàng .”
Đợi Cẩm Tam khuất, Lâm quản gia vẫn ngẩn ngơ tại chỗ, đôi râu mép khẽ rung rinh. Thiếu phu nhân… Mị dược…? Ông bất chợt xúc động dâng trào, nước mắt lưng tròng. “Thiếu gia hỉ sự !”
So sánh với khung cảnh Lâm quản gia đang hớn hở đến nhăn nhó cả mặt ở bên ngoài, thì trong phòng, Tiêu Thiều đang tiến thoái lưỡng nan. Y giúp Tưởng Nguyễn băng bó vết xước cánh tay, nhưng ai ngờ Tưởng Nguyễn tác dụng của mị d.ư.ợ.c bộc phát, cả cứ quằn quại ngừng giường gấm. Tiêu Thiều tính điểm huyệt Ngủ của nàng, nhưng vì tác dụng của t.h.u.ố.c quá lớn, thêm y cũng hiểu về y thuật, e sợ sẽ ảnh hưởng đến vết thương cũ của Tưởng Nguyễn. Nghĩ đến việc Tuyên Du dám hạ t.h.u.ố.c với liều cao như với Tưởng Nguyễn, mắt y càng thêm lạnh lẽo, sâu thẳm như mực đen.
Tưởng Nguyễn chiếc giường lớn của Tiêu Thiều, cứ mỗi Tiêu Thiều đắp chăn lên nàng đạp xuống. Có lẽ do cơ thể quá nóng, nàng tự chủ mà kéo cổ áo trễ xuống. Tiêu Thiều mới chỗ khác lấy nước lạnh và khăn, lau trán cho Tưởng Nguyễn, thấy làn da trắng nõn, mịn màng như tơ lụa bất chợt phơi bày mắt. Làn da trắng ngần tựa tuyết mới. Tiêu Thiều nhất thời thất thần, vội vã chụp lấy một tấm chăn mỏng, quấn kín thể nàng.
Chẳng ngờ, đắp chăn lên , Tưởng Nguyễn nắm chặt lấy cánh tay. Sau khi trúng mị dược, sức lực của nàng bỗng nhiên tăng lên bội phần. Tiêu Thiều nàng giật mạnh bất thình lình, thể lảo đảo suýt nữa đổ ập lên nàng. Hắn vội vàng vươn tay chống xuống ngay gần đầu Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn bỗng nhiên mở to mắt, chớp lấy một cái, cứ thế chằm chằm Tiêu Thiều. Ánh mắt nàng vốn khuynh thành, giờ mị d.ư.ợ.c hun đốt càng thêm phần mê hoặc, dụ nhân. Tiêu Thiều thường ngày vốn thấy qua vô mỹ nhân, giờ nàng chằm chằm tựa như một món đồ vật, cảm thấy tim đập nhanh vài nhịp, khuôn mặt tuấn tú cũng khẽ ửng hồng. Hắn ngỡ nàng tỉnh táo , liền nhỏ giọng gọi: "Tưởng Nguyễn."
Nàng chỉ chăm chăm , một lát , đôi mắt bắt đầu trở nên m.ô.n.g lung. Tiêu Thiều đang định cất lời, thì bất chợt Tưởng Nguyễn vươn thẳng hai tay, ôm lấy cổ , kéo mạnh cúi xuống.
Khoảnh khắc , Tiêu Thiều thực sự luống cuống .
Môi chạm môi mềm mại của nàng, tựa đóa hoa lạnh lùng mà vẫn tỏa hương mê hoặc. Hàng mi đen nhánh của rủ xuống, chăm chú thiếu nữ đang mất lý trí.
"Yêu nghiệt..." Tưởng Nguyễn buông lỏng vòng tay, thốt một câu đầu cuối.
Tiêu Thiều nhíu mày, lời ... là đang ám chỉ ư?
Phạm Khắc Hiếu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-179.html.]
Hiển nhiên Tưởng Nguyễn mất ý thức, nàng lẩm bẩm rõ: "Thân thể quả thực mát lạnh." Rồi nàng rúc sâu lòng . Tiêu Thiều chút lúng túng. Nàng rúc lòng thì cũng đành cam, nhưng cớ đưa tay cởi đai lưng của ?
Thiếu niên suy nghĩ hồi lâu vẫn thể hiểu, giờ phút chỉ còn luống cuống, một mặt giữ chặt đai lưng, một mặt Tưởng Nguyễn như thể dán chặt cả thể . Người và khi trúng độc quả thực khác biệt một trời một vực, Cẩm Tam vẫn về?
Lâm quản gia bên ngoài, bất chấp nguy hiểm mạng sống mà đục một lỗ nhỏ cửa sổ giấy, lén lút trong, đôi tai nóng bừng đỏ ửng. Một bên là Thiếu phu nhân tương lai đang dũng mãnh tiến lên, quyết tâm chiến đấu, một bên thấy Thiếu chủ nhà vẫn cố giữ phẩm hạnh quân tử. Thiếu phu nhân chủ động đến thế, Thiếu chủ là nam tử hán nên mạnh bạo hơn chứ! Lâm quản gia lắc đầu thở dài: "Thiếu chủ cái gì cũng , chỉ tính nết quá đỗi chính nhân quân tử. Nếu đổi là kẻ khác, sớm tự biến thành giải d.ư.ợ.c ."
Trong mười hai tòa thanh lâu trứ danh của kinh thành, Bách Hoa Lâu đầu. Không chỉ bởi nơi đây tụ hội đủ loại giai nhân tài sắc, mà còn vì các tầng lớp quyền quý, quan cũng đều lui tới đây mua vui. Hiện giờ, nơi đang đón tiếp một vị khách vô cùng đặc biệt.
Vị khách mặc một bộ cẩm bào dài, chân giày vải xanh, mái tóc buộc cao. Cách ăn mặc rõ ràng là của nam nhân, nhưng chỉ cần liếc mắt qua, cũng nhận đây là một nữ nhân. Ánh mắt của tú bà vô cùng tinh tường, nhận thấy bước của vị cô nương đầy vẻ phong tình, dung mạo xinh . Y phục tuy vẻ giản dị, nhưng chất liệu gấm tơ đều thêu tay tỉ mỉ. Tuy một nữ tử bước thanh lâu vẻ kỳ lạ, nhưng tú bà vẫn niềm nở hân hoan đón tiếp. Bà cất lời: "Vị cô nương đây, quý nhân đến Bách Hoa Lâu điều chi tìm chăng?"
Cẩm Tam tú bà, đáp: "Nghe đồn, ở Bách Hoa Lâu đều là những kẻ kiến thức quảng bác, ở đây 'Xuân Phong Độ' ?"
Tú bà liền đổi sắc thái, nghiêm túc đ.á.n.h giá Cẩm Tam. Bà trầm ngâm một lát thận trọng hỏi: "Vì cô nương tìm Xuân Phong Độ?"
"Ta một bằng hữu may trúng Xuân Phong Độ. Nghĩ rằng Bách Hoa Lâu là thanh lâu lớn nhất kinh thành, hẳn về thứ ?"
Tiêu Thiều thuở thiếu niên từng trải khắp nam bắc, khi phát hiện Tưởng Nguyễn uống ly rượu , ngửi qua liền nhận đó giống Xuân Phong Độ. Tuy nghiên cứu về d.ư.ợ.c lý nhưng hề quan tâm đến xuân dược, nên đương nhiên t.h.u.ố.c giải. Hắn đoán tú bà Bách Hoa Lâu chắc chắn phương cách, nên phái Cẩm Tam đến đây tìm kiếm.
Tú bà xòa: "Ta cũng chẳng dám giấu diếm cô nương. Xuân Phong Độ là mị d.ư.ợ.c cực phẩm, d.ư.ợ.c tính vô cùng mãnh liệt. Hễ nào trúng , nếu trong vòng ba canh giờ tìm giao hoan, độc tính sẽ bộc phát mà đoạt mạng. Bảo là mị dược, bằng gọi là độc dược." Bà xòa: "Ta thật cho cô nương , nếu bằng hữu của cô nương vẫn còn thời gian, chỉ cần tìm một để hoan lạc là xong chuyện."
"Nếu đơn giản như thế, tìm bà gì?" Cẩm Tam liếc mắt, mất kiên nhẫn : "Bổn cô nương còn đang chuyện gấp cần xử lý. Bà chủ mau chóng mang t.h.u.ố.c giải đây ."
Tú bà lộ vẻ khó xử: "Cô nương, đưa giải d.ư.ợ.c cho ngươi, chỉ là Xuân Phong Độ cực khó hóa giải. Từ đến nay, từng ai đến xin t.h.u.ố.c giải bao giờ. Cô nương xem chuyện ..."
"Một vạn lượng." Cẩm Tam lạnh nhạt thốt.
"Cô nương! Việc ..."
"Hoàng kim!"
Tú bà lập tức im bặt, sắc mặt chuyển tươi như hoa, : "Ta sẽ lập tức sai đến kho lấy t.h.u.ố.c giải!" Tuy rằng mắt là kẻ coi tiền bạc như rác, nhưng mấy ai thể mang một vạn lượng hoàng kim mua t.h.u.ố.c giải cho xuân dược? Rốt cuộc, trinh tiết của cô nương nào đáng giá đến thế? Dù là hoa khôi đầu bảng của Bách Hoa Lâu, cũng khó gặp một vị khách chịu chi một vạn lượng hoàng kim.
Cẩm Tam thấu vẻ mặt của tú bà, liền trong lòng bà đang suy tính điều gì. Nàng thầm khinh bỉ. Một đêm hoan lạc của hoa khôi Bách Hoa Lâu thể so sánh giá trị với Thiếu phu nhân nhà ? Ơ...! Tội ! Ta đang nghĩ ngợi lung tung gì ! Thiếu phu nhân là cành vàng lá ngọc, thể tùy tiện so sánh với một hoa khôi thanh lâu?