Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 174

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:08:14
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tưởng Quyền khi viện cớ bạo bệnh ở nhà mấy ngày thượng triều, cuối cùng cũng bước đại môn Tưởng phủ một nữa.

 

Đừng đến ánh mắt châm chọc, giễu cợt từ các đồng liêu lão triều, cho dù là lúc hạ triều trở về, vẫn còn ở xa xa chỉ trỏ xầm xì lưng. Tưởng Quyền tự xưng là thanh lưu thế gia, công chính thanh liêm, nay tự tay vả mặt , từng trải qua thời điểm chật vật đến . Trên đường, lão chỉ thể ngừng thúc giục phu xe nhanh chóng hồi phủ.

 

Xe ngựa chạy cà lọc cà lọc, chạy bao lâu, đột nhiên ngừng . Tưởng Quyền còn tưởng rằng về tới phủ, trong lòng buồn bực chẳng hiểu cớ đoạn đường hồi phủ hôm nay ngắn đến thế. Lão vén rèm xe lên liền ngây cả . Nơi phủ quen thuộc của lão, mà là một chỗ hoang vu ở vùng ngoại ô.

 

“Phu xe, phu xe!” Tưởng Quyền tức giận hét lớn. “Đây là nơi nào?”

 

hét cả buổi cũng đến trả lời lão . Trong lòng Tưởng Quyền chợt lạnh, một dự cảm lành. Lão nhảy xuống xe ngựa, bỗng nhiên phát hiện xe ngựa là phu xe ngày thường, mà là một gương mặt xa lạ.

 

Tưởng Quyền cố nén sự hoảng hốt, lạnh lùng quát lên: "Các ngươi là ai?"

 

Nam tử bật khẽ, nhẹ nhàng vỗ tay một cái. Chỉ gió lướt qua, một bóng dáng xuất hiện ngay mặt, là một nữ nhân kiều diễm.

 

Cả hai đều là gương mặt xa lạ. Tưởng Quyền quan sát bốn phía, nơi quạnh hiu hoang vắng, e rằng dù kêu cứu cũng chẳng ai thấy. Lão trấn tĩnh , hỏi: "Nhị vị ý đồ gì? Nếu là cầu tài, chúng thể thương lượng một phen."

 

"Khẩu khí của Tưởng Thượng thư thật nhỏ!" Nữ nhân khanh khách: " đáng tiếc, chúng thiếu tiền tài."

 

Không cầu tiền bạc, ắt hẳn là đoạt mạng. Mồ hôi lạnh toát trán Tưởng Quyền. Lão đắc tội với nhân vật nào, chỉ đành gắng gượng giữ bình tĩnh: "Có gì cứ từ từ . Các ngươi mưu sát mệnh quan triều đình, đây chính là tội tru di cửu tộc..."

 

Ánh mắt hai thoáng qua tia trào phúng khinh miệt. Kẻ tầm thường, vô dụng như Tưởng Quyền đây mà cũng dám xuống tay đ.á.n.h Thiếu phu nhân ? Quả nhiên Thiếu chủ nổi cơn lôi đình là . Nam tử nhếch mép . Tưởng Quyền còn dứt lời, chợt cảm thấy đầu gối đau nhói, hai chân mềm nhũn. Một viên đá nhỏ đập trúng đầu gối lão, khiến thể lảo đảo đổ sụp xuống đất.

Phạm Khắc Hiếu

 

"Ai da, xương cốt quả nhiên yếu mềm." Cẩm Nhị đầy vẻ chán ghét, sang nữ tử bên cạnh: "Đến phiên tay ."

 

Cẩm Tam xoa xoa đôi bàn tay ngọc, thong thả tiến gần Tưởng Quyền. Lão vốn nghĩ nữ nhân thường yếu lòng hơn nam giới, liền vội vã van xin: "Cô nương, xin tha mạng! Ta sẽ dâng bạc thù lao. Rốt cuộc là ai phái các vị đến mưu hại ?"

 

"Tưởng Thượng thư hà tất luống cuống? Ta đến để đoạt mạng lão." Cẩm Tam đầy phong tình vạn chủng: "Chỉ là thấy lão chướng mắt mà thôi. Vài ngày Tưởng Thượng thư vì phu nhân lén lút vụng trộm mà đ.á.n.h trọng thương đích nữ Tưởng phủ. Bọn , những hành tẩu giang hồ, coi kẻ ác như cừu thù, cảm thấy vô cùng bất bình cho vị tiểu cô nương ." Thấy Tưởng Quyền kịp hồn, sắc mặt Cẩm Tam bỗng lạnh : "Vậy để chúng mặt tiểu cô nương , đòi món nợ công bằng !"

 

"Bốp! Bốp! Bốp!" Hơn mười cái bạt tai giòn giã liên tiếp vang lên lanh lảnh trong chốn hoang vu, khiến sởn gai ốc. Đánh xong, Cẩm Tam thổi nhẹ tay: "Tay cũng thấy đau nhức ."

 

Người do Cẩm Y Vệ huấn luyện thể tầm thường, tuy Cẩm Tam là nữ nhi, nhưng cú tay so với sự tàn nhẫn của Tưởng Quyền ngày thì nặng hơn gấp bội. Mỗi cái tát đều dốc hết sức lực, đ.á.n.h cho Tưởng Quyền mắt tối sầm, mặt mũi sưng vù, thoáng chốc biến thành một cái đầu heo đáng ghê tởm. Do tay quá mạnh, móng tay của Cẩm Tam quét qua, lưu những vệt hằn sâu mặt lão.

 

Cẩm Tam duyên dáng, dậy: "Ôi chao, lỡ tay ."

 

Lòng Tưởng Quyền uất ức đến mức hộc máu. Đang yên đang lành, thế mà gặp kiếp nạn như ! Suy tính , là Tưởng Nguyễn. Tiểu tiện nhân sinh chính là để khắc lão ! Hôm nay lão chịu nhục nhã , tất cả đều là do nghiệt nữ Tưởng Nguyễn ban tặng! Đây nào con gái ruột thịt gì, rõ ràng là quỷ đòi nợ, là kẻ thù truyền kiếp!

 

Tưởng Quyền coi Tưởng Nguyễn là cái đinh trong mắt, nhưng lão hề nghĩ những chuyện với nàng, liệu đó là hành vi mà một cha nên đối xử với con gái ? Trên đời quả thực loại như : Mãi mãi chịu nhận thức lầm bản gây , chỉ luôn cho rằng tất thảy đều mắc nợ .

 

Sau khi Tưởng Nguyễn xả xong cơn giận, Cẩm Nhị và Cẩm Tam thèm liếc Tưởng Quyền thêm một cái nào nữa. Hai cứ thế bình thản rời , bỏ Thượng thư Tưởng Quyền đang bẹp dí ở nơi hoang dã. Nếu về Tưởng phủ, lão sẽ tốn ít công sức.

 

Hai trò chuyện. Cẩm Tam hỏi: "Thiếu chủ dặn chúng ăn miếng trả miếng, coi như thành ?"

 

"Không tệ, còn khuyến mãi thêm ít." Cẩm Nhị đáp: "Chúng bỏ công sức như , mặt Thiếu phu nhân chắc chắn sẽ chút thể diện hơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-174.html.]

 

[]

 

Ngày hôm đó, mặt bộ dân, Tưởng Quyền với khuôn mặt sưng vù đầy mười mấy dấu tay tự đ.á.n.h xe ngựa trở về Tưởng phủ. Giữa chốn kinh thành, ai ai cũng thấy dáng vẻ nhếch nhác, t.h.ả.m hại của Tưởng Thượng thư nổi danh thanh lưu. Có kẻ suy đoán, chẳng lẽ lão cô nương trong thanh lâu tay đ.á.n.h ư? những dấu tay in hằn mặt, quả thực giống bàn tay nam nhân, mà còn những vệt móng tay của nữ giới quét qua.

 

Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả các tửu lầu và lầu thuyết thư trong kinh thành trở nên náo nhiệt hẳn lên. Chuyện Tưởng Quyền đ.á.n.h những kể chuyện biên soạn thành một giai thoại, kể kể suốt cả ngày, khiến khách đến chật ních. Câu chuyện thêu dệt ly kỳ, lan truyền vô cùng thú vị, nhất thời, chuyện Thượng thư đ.á.n.h trở thành đề tài đàm tiếu khắp kinh thành.

 

Đáng thương cho Tưởng Quyền, lão mới kết thúc những ngày giả bệnh để thượng triều ngày đầu tiên, lập tức giáng họa thành thế . Lần thì lão thật sự bệnh liệt giường, đành dâng sổ con xin Hoàng đế cho nghỉ ngơi. Tưởng Quyền tự thấy mất hết thể diện, trong lòng thầm mắng c.h.ử.i Tưởng Nguyễn bao nhiêu , đồng thời bắt đầu nghi ngờ: Nói là giang hồ tay e rằng phần miễn cưỡng. Rốt cuộc, là thế lực nào chống lưng cho Tưởng Nguyễn? Chẳng lẽ là Ý Đức Thái hậu? Hay là Phủ Tướng quân của Triệu Quang? dù là ai chăng nữa, đó đều là những thế lực mà Tưởng Quyền dám chọc . Lúc , lão chỉ thể ngậm đắng nuốt cay, tạm thời nén cơn tức giận , âm thầm ghi nhớ mối thù trong lòng.

 

Lại về Tưởng Nguyễn, đang ở bên cạnh Thái hậu, một hôm Lộ Châu các tiểu thái giám trong cung bàn luận việc . Sau khi ngóng, ngay cả ngụm cũng kịp uống, nàng vội vã chạy đến thuật tin tức cho Tưởng Nguyễn. Lộ Châu tất nhiên là vô cùng hả . Trước , những nha như bọn họ đều cảm thấy bất bình Tưởng Nguyễn. Nàng thoáng trầm tư, Ý Đức Thái hậu dù mặt vì nàng, cũng sẽ dùng đến thủ đoạn hạ thấp phận trắng trợn như . Nhìn bề ngoài cứ như là thủ bút của phủ Tướng quân, nhưng... dấu móng tay của nữ tử? Tưởng Nguyễn khẽ lắc đầu, trong thâm tâm hiện lên bóng hình một .

 

Nếu là Tiêu Thiều, ngược cũng dễ lý giải. Cẩm Y Vệ từ đến nay việc đều tùy hứng, đôi lúc màng đến thủ đoạn. Hơn nữa, cái cảm giác ăn miếng trả miếng , quả thực giống như cố ý trút giận giúp nàng.

 

Không thể thừa nhận, chiêu của Tiêu Thiều quả thực vô cùng thỏa đáng. Nàng khẽ nhếch môi, mỉm .

 

Tại Cẩm Anh Vương phủ, Cẩm Nhất đến bẩm báo chuyện của Tưởng Quyền với Tiêu Thiều. Tiêu Thiều đang xem thư án, đó là thư tín khẩn cấp khoái mã đưa về từ Nam Cương. Hắn chẳng hề ngẩng đầu, ung dung đáp lời: "Làm lắm, lĩnh thưởng ."

 

"Chủ tử, cần báo cho Quận chúa ? Nếu , Quận chúa cũng chẳng rõ việc là do ngài ." Cẩm Nhất cảm thấy bất bình chủ tử. Con đường cầu , thể cứ thế chắp tay dâng công lao cho kẻ khác? Dù Cẩm Y Vệ bọn vốn để ý đến công trạng, nhưng nếu chiếm trái tim thiếu nữ, tất nhiên cố gắng hết sức ân cần lấy lòng mới .

 

"Không cần." Ánh mắt Tiêu Thiều vẫn dán chặt bức thư. Hắn chuyện chẳng qua chỉ là Tưởng Quyền nhận trừng phạt thích đáng, còn việc xử trí Tưởng Quyền , cuối cùng vẫn là để Tưởng Nguyễn tự quyết định. Chuyện chỉ là tiện tay mà thôi, vốn định cho Tưởng Nguyễn , dù nàng cũng chắc đoán .

 

Cẩm Nhất trong lòng thấy , chủ tử cứ im lặng thế , cẩn thận ngày Thiếu phu nhân khác cướp mất, đến lúc hối hận cũng kịp.

 

Tại Tư Mộng điện trong nội cung, Trần Quý phi đang thưởng thức mỹ tửu. Đó là rượu nho Ba Tư tiến cống qua đường biển, đựng trong chiếc chén ngọc dương chi óng ánh trong suốt, phản chiếu ánh tím mỹ lệ, tựa hồ là bảo ngọc thượng hạng.

 

Đôi mắt Trần Quý phi khép hờ vì men say, toát vẻ mệt mỏi nhẹ nhàng. Cơ thể bà càng thêm mềm mại như xương, cả vắt vẻo nhuyễn tháp, nhu hòa tựa giấc mộng Giang Nam. Khóe môi bà khẽ nhếch, giọng êm ái, song ẩn chứa sự lạnh lẽo đến tỉnh táo.

 

"Ngươi , thấy Tưởng Nguyễn và Liễu Mẫn đang giằng co trong Ngự hoa viên. Tiêu Thiều còn tay giải vây cho nàng ?" Trần Quý phi hỏi.

 

Cung nữ cúi đầu. "Khải bẩm nương nương, đích xác là như thế."

 

"Choang~" một tiếng, chiếc chén ngọc dương chi chứa mỹ tửu ném vỡ tan tành mặt đất. Chất ngọc thượng hạng chia năm xẻ bảy, vẫn tản ánh sáng bóng loáng xinh như cũ, hệt như vẻ mặt tan vỡ lúc của Trần Quý phi.

 

Nếu việc Tưởng Nguyễn và Liễu Mẫn tranh chấp chỉ khiến Trần Quý phi cảm thấy kinh ngạc, thì khi tin Tiêu Thiều bảo vệ Tưởng Nguyễn, trong lòng bà liền như vật gì đ.â.m nhói, chất chứa hận ý vô biên.

 

Trong cung , nếu ai lọt mắt xanh của Trần Quý phi, ngoài Bát hoàng tử, chỉ còn Tiêu Thiều. Trần Quý phi nhập cung từ sớm, khi Hoàng đế Tam cung Lục viện. Bà xinh ôn nhu, là một đóa kiều hoa say lòng , mới thể mưu cầu địa vị ngày hôm nay. thực tế, mỗi gần gũi Hoàng đế, đều cảm thấy một cơn buồn nôn nhẹ.

 

Tiêu Thiều khác biệt. Hắn như một giấc mộng mỹ trong lòng nữ tử: thanh khiết, lãnh đạm, ưu nhã, cao quý. Dù Tiêu Thiều cùng tuổi với Tuyên Ly, điều đó cũng chẳng trở ngại để Trần Quý phi nảy sinh những tâm tư dơ bẩn đối với . Không rõ từ khi nào, bà chỉ nhớ khi vẫn là một thiếu nữ trẻ tuổi, còn Tiêu Thiều là một thiếu niên lạnh lùng thuần khiết. Nay phong tư của bà vẫn hề suy giảm so với năm xưa, còn Tiêu Thiều trở thành nam tử tuấn mỹ, ngừng khiến khác rung động.

 

từng nghĩ, nếu thể, cả đời ngắm thanh niên cũng là một điều . Tiêu Thiều vốn tính tình tĩnh lặng, thích tiếp xúc với khác, giờ từng dính líu đến bất cứ nữ nhân nào. Nào ngờ hôm nay mối quan hệ giữa Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn sâu sắc, cảm giác lập tức như sét đ.á.n.h ngang tai, khiến Trần Quý phi ghen tức đến mức thể kiềm chế.

 

Cảm tưởng như giấc mộng đẽ thời thiếu nữ sắp sửa rời xa bà vĩnh viễn. Nếu đây đối với Tưởng Nguyễn chỉ là sự khiêu khích giữa kỳ phùng địch thủ, thì từ giờ khắc , Trần Quý phi hạ quyết tâm sắt đá: Tưởng Nguyễn , nếu diệt trừ tận gốc, bà thề cam tâm !

 

Vốn khuôn mặt luôn ôn nhu giờ phút trở nên vặn vẹo, biểu cảm đáng sợ khiến khiếp vía.

 

Loading...