Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:08:11
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái tử mặc dù gọi là một bù , nhưng là một kẻ ngu xuẩn, ý trong lời của Tưởng Nguyễn cũng , cau mày : “Ngươi cái gì? Lão Tứ thể giao du với Lão Bát?”
Tưởng Nguyễn lướt qua bốn phía, : “Thái tử Điện hạ, tình cờ đến Bích Vân Các để tìm vài quyển thư tịch. Nếu Điện hạ việc gì gấp, bằng hãy cùng dạo bước.”
Trong Bích Vân Các cất chứa nhiều thư tịch, ngày thường Thái hậu, phi tử trong cung thường sai các nha của đến tìm một ít sách xem. Thái tử nghĩ nghĩ liền : “Được. Bổn cung cũng đến đó xem xem.”
Thái giám bên Thái tử cũng mở rộng tầm mắt, ai cũng việc Thái tử thích nhất là sách. Nếu như hôm nay Thái tử và Tưởng Nguyễn cùng Bích Vân Các, ngày mai trong cung liền sẽ nhiều bàn tán về chuyện . Thái tử từ đến nay luôn theo ý , thể để ý đến những thứ đó, Tưởng Nguyễn chỗ dựa là Ý Đức Thái hậu, tất nhiên cũng sợ. Hai liền đến Bích Vân Các.
Lúc trái một ai. Thái tử cùng Tưởng Nguyễn chọn sách giá sách trong các, hỏi: “Lời ngươi là ý gì?”
Tưởng Nguyễn cẩn thận tìm kiếm kệ sách, chỉ nhẹ nhàng hỏi : “Thái tử Điện hạ chẳng lẽ còn minh bạch ?”
Thái tử im lặng đáp, tuy Tưởng Nguyễn rõ chuyện, nhưng trong lòng dựng lên một bức tường thành nghi kỵ. Hạt giống ngờ vực một khi gieo xuống, chỉ cần gặp cơ hội sẽ đ.â.m chồi nảy lộc, khó lòng khống chế nữa. Tuyên Lãng lấy sự tin tưởng như của Thái tử, e rằng là điều vô cùng khó khăn. Thái tử chỉ cần bỏ chút tâm tư điều tra, cũng sẽ khó để tra vấn đề giữa Tuyên Lãng và Bát hoàng tử.
“Ngươi tại ghét Lão Bát như ?” Thái tử hỏi.
Hắn thật sự hiểu, trong cung tất cả đều yêu thích Tuyên Ly, Tuyên Ly dịu dàng như ngọc, tài đức, Tưởng Nguyễn đối xử giống như là đối với rắn rết mãnh thú.
Tưởng Nguyễn : “Bát Điện hạ quả thực tài đức, nhưng khiến liên tưởng đến Nhị của , mà căm ghét nhất là những kẻ giống như Nhị .”
Thái tử cảm thấy hứng thú nàng: “Nhị của ngươi là hạng gì?”
“Khẩu xà tâm Phật, bụng ác độc. Tự cho là thông tuệ, kỳ thực ngu xuẩn đến đáng .” Những lời chút khách khí khiến Thái tử khỏi ngạc nhiên. Hắn đ.á.n.h giá Tưởng Nguyễn từ xuống một lượt, lắc đầu : “Ta cứ ngỡ Tiêu Thiều coi trọng ngươi chỉ vì dung mạo kiều diễm của ngươi thôi. Hôm nay xem , lá gan của ngươi cũng là nhỏ.” Nụ của mang theo vài phần cố chấp. “Nay chợt cảm thấy hứng thú, thật sự cưới ngươi về Đông Cung lắm .”
Phạm Khắc Hiếu
“Thái tử Điện hạ nếu bản lĩnh , tự nhiên một câu oán thán.” Tưởng Nguyễn chọn xong sách thì bước xuống lầu. Đại sảnh bày một tấm bàn sách lớn bằng gỗ hoa lê. Trên đó đặt sẵn giấy bút mực nghiêng. Tưởng Nguyễn bước qua, liếc , thấy là loại mực hoa đào thượng hạng, liền khẽ dừng bước.
Thái tử thấy , đùa cợt : “Ta Hòa Di kể, ngươi từ nhỏ đưa đến thôn trang, đẻ xuất võ tướng, nên ngươi tinh thông văn chương, chỉ ca múa để quyến rũ khác, chẳng khác nào những vũ cơ tầm thường.” Hắn cố ý những lời khó , xem phản ứng của Tưởng Nguyễn. Nàng ngoảnh mặt ngơ, vẻ mặt từng đổi chút nào.
Hòa Di Quận chúa hận nàng thấu xương, tất nhiên sẽ bỏ qua cơ hội nào bôi nhọ thanh danh nàng. Tưởng Nguyễn chẳng cần thiết so đo cùng nàng . Chỉ là, lọ mực hoa đào trong cung , khiến nàng nhớ về tiền kiếp. Tuyên Ly từng nắm tay dạy nàng chữ. Hoàng hôn năm , tình cảnh chẳng còn như thuở ban đầu, cố nhân trong lòng nay hóa thành kẻ thù đội trời chung, song mực hoa đào vẫn còn thơm ngát hương xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-171.html.]
Nàng chậm rãi nhấc bút lên, Thái tử tò mò quan sát nàng, Tưởng Nguyễn luôn ẩn chứa quá nhiều điều thần bí. Chẳng trách Tiêu Thiều vốn lạnh nhạt cũng đối đãi khác biệt với nàng. Cho dù là Thái tử như , cũng cảm thấy đôi phần hứng thú.
Tưởng Nguyễn cầm đầu bút chấm mực, hồi tưởng bút tích tiền kiếp, chậm rãi đặt bút xuống. Đầu bút chạm giấy một tiếng động, chỉ mùi mực thoang thoảng lan tỏa. Nét chữ phong lưu tiêu sái, nhưng ẩn giấu một mũi kiếm sắc bén, mỗi nét bút đều toát lên khí chất thanh nhã, bất phàm, lời nào tả xiết.
Thiện tựa tùng xanh, ác tựa hoa.
Tùng xanh lãnh đạm, chẳng bằng hoa.
Một ngày sương giáng rơi xuống,
Chỉ thấy tùng xanh, chẳng thấy hoa.
Thái tử một bên xem, những chữ giấy lên. Đọc xong cảm thấy chút ngạc nhiên, : “Nét chữ của ngươi, đôi phần tương tự chữ của Bát .” Dù là tương tự, nhưng rõ ràng là hai thứ khác . Hắn chữ mặt giấy, : “Thật ngờ, Hoằng An Quận chúa là một hướng thiện.”
Hướng thiện? Tưởng Nguyễn lạnh nhạt. Kiếp nàng từng thành tâm hướng thiện, kết cục đổi là gì? Kiếp nàng thề sẽ bước vũng bùn lầy đó nữa. Chẳng bằng một ác nhân trong mắt thế gian, dù gánh lấy bốn chữ “Yêu nữ họa quốc” cũng chẳng ! Ít nhất, nàng thể lau sạch đôi mắt, bảo vệ những nàng bảo vệ.
Bản năng Thái tử cảm thấy ánh mắt của Tưởng Nguyễn chút lạnh, còn thêm gì đó, Tưởng Nguyễn ôm sách mới chọn xong, với : “Điện hạ nếu còn chọn sách, cứ ở chọn kỹ càng. Ta còn trở về Cung Từ Ninh, tiện nán chờ Điện hạ thêm.”
Đợi khi Tưởng Nguyễn rời , ánh mắt của Thái tử mới chuyển đến những chữ bàn. Nét chữ quả thực tuyệt luân. Dù là một quá chuộng thư pháp như , cũng cảm thấy bức chữ thật sự khí phách. Chỉ là Tưởng Nguyễn dường như hề ý định mang nó . Thái tử suy nghĩ một lát, lệnh tiểu thái giám bên thu bức chữ , xoay rời khỏi Bích Vân Các.
Sau khi Trần Quý phi Thái tử đến Bích Vân Các cùng Tưởng Nguyễn, tất nhiên cảm thấy chút kỳ quái. “Thái tử cùng với nàng , từ lúc nào giao hảo đến mức ?”
Cung nữ cận : “Hồi bẩm nương nương, hai hình như chỉ là cùng đồng hành chọn thư, cũng lâu lắm liền tách .”
Trần Quý phi trầm ngâm . Hiện giờ, bà còn dám khinh thường Tưởng Nguyễn nữa . Trước , bà chỉ coi nàng là một đích nữ may mắn và chút thông minh vặt, nhưng giờ đây tâm cơ của nàng quả thực thể xem thường. Chuyện tứ hôn mà bà chỉ nhấc tay nghĩ là giải quyết tận gốc, nàng chẳng những phá giải , còn xoay Thái hậu đích phong Hoằng An Quận chúa. Chuyện là chuyện mà những tiểu thư nhà quan gia bình thường thể . Tưởng Tín Chi và Tưởng Nguyễn mất mặt bà văn võ bá quan cung yến, bà vẫn từng quên.
“Tưởng Nguyễn là một bình thường.” Trần Quý phi lười biếng vươn vai, dáng vẻ kiều diễm như một con mèo Ba Tư quý phái. “Tiếp tục thăm dò nàng .”
“Vâng.” Cung nữ nhận lệnh rời .