Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:02:09
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh trăng lưỡi liềm treo cao, bóng đêm dần trở nên nặng nề. Cơn gió lạnh thổi xào xạc qua những cành cây hoang vu viện. Một con quạ đậu cành cây, kêu lên hai tiếng "qua... qua...", cất cánh bay , biến mất sâu thẳm của màn đêm.
Một nha xách giỏ y phục giặt, đang vội vàng băng qua nội viện. Nàng bỗng thấy một tiếng “tũm” vang lên từ phía miệng giếng. Kinh ngạc đầu , nha thấy tiếng động sột soạt trong bóng tối, còn mơ hồ tiếng mèo hoang gào. Có lẽ là mèo hoang từ bên ngoài lẻn bắt chuột. Nha nắm chặt y phục trong tay, chỉ cảm thấy trong nội viện quỷ khí dày đặc, vội vàng tăng tốc bước chân, nhanh chóng rời khỏi nơi .
Ngoài Lê Viên, Liên Kiều đang nâng niu một bọc giấy lớn, gương mặt ánh lên vẻ vui mừng khi cất lời với Tưởng Nguyễn. “Hôm nay tiểu viện bên đưa tới vài chiếc bánh Bách Hợp, mùi vị thơm ngon tuyệt vời, lát nữa về phòng tiểu thư nhớ nếm thử mấy miếng.”
Tưởng Nguyễn gật đầu, ngước bầu trời. Mây đen che khuất quá nửa vầng trăng, ánh sáng phát chút mờ mịt. Trên đường chỉ lác đác vài chiếc đèn lồng đỏ, lòng thờ ơ lạnh lẽo giữa cảnh sắc vui mừng của năm mới, càng khiến đêm nay tăng thêm vài phần quỷ dị.
Liên Kiều theo ánh mắt của Tưởng Nguyễn, trầm ngâm chốc lát. “Hôm nay trời thật nhanh tối, bên ngoài cũng bắt đầu lạnh hơn , tiểu thư cẩn thận đừng để cảm lạnh.”
“Ám sát cần đêm trăng mờ, gió lạnh thấu xương.” Tưởng Nguyễn đột nhiên mỉm , giọng nhẹ bẫng. “Thật là thời điểm .”
Lời thật kỳ quái, Liên Kiều hiểu lắm nên sang, thấy trong bóng tối một đang hấp tấp tới. Đợi đến gần mới rõ, hóa là Trần Chiêu.
Trần Chiêu cũng thấy hai , vội vàng dừng , Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu hiệu.
Trần Chiêu hành lễ. “Tiểu thư.”
Liên Kiều chút khẩn trương, che chắn Tưởng Nguyễn, trời tối như bưng, gặp kẻ , khó tránh khỏi xảy chuyện ngoài ý .
Tưởng Nguyễn vẻ mặt căng thẳng của Trần Chiêu dời xuống cổ của , đó một vết m.á.u đỏ tươi vô cùng chói mắt. Trần Chiêu hề . Khóe môi Tưởng Nguyễn khẽ nhếch lên, nhưng cũng chuyện, chỉ hứng thú chằm chằm .
Dưới ánh trăng ảm đạm, gương mặt của Tưởng Nguyễn ánh sáng leo lắt của ngọn đèn dầu hắt lên, tăng thêm mấy phần quỷ dị, tựa như yêu ma hút m.á.u trong bụi hoa ánh trăng. Rõ ràng là khuôn mặt trẻ trung ngây ngô, giống như yêu nghiệt ngàn năm, mắt xuống chúng sinh giãy giụa vật lộn trong cõi trần thế. Đôi mắt quyến rũ của nàng mà như chằm chằm Trần Chiêu, khiến chỉ cảm thấy hồn phách đoạt mất. Khi sâu đôi mắt nàng, tựa hồ rơi vực sâu đáy, cho vô cùng sợ hãi. Tâm tình lúc nóng lúc lạnh cứ thế luân chuyển, khiến bờ môi đỏ mọng của Tưởng Nguyễn thoáng hiện lên một nụ mỉm.
Trần Chiêu c.ắ.n răng, trong mắt đột nhiên hiện lên một chút ánh lửa. Hắn nghĩ đến vì Tưởng Nguyễn mới trêu chọc Xuân Oanh. Nếu vì nàng, cũng cần g.i.ế.c . Hôm nay g.i.ế.c , thế nhưng Tưởng Nguyễn vẫn yên lành ở đây, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy cam lòng. Sao thể khiến mất cả vốn lẫn lời như ?
Liếc thấy ánh mắt như sói đói của Trần Chiêu, Tưởng Nguyễn thoáng qua Liên Kiều, nhẹ nhàng . “Đi thôi, ngày đại hung, cần tránh đụng những thứ ô uế.”
Thân thể Trần Chiêu cứng đờ, giống như dội một gáo nước lạnh xuống đầu, ngay lập tức dập tắt khô nóng trong lòng còn một mống. Hắn chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh, hình ảnh Xuân Oanh khi c.h.ế.t mở to hai mắt ngay mặt cứ hiện lên rõ mồn một. Trần Chiêu rùng một cái, lấy tinh thần hai Tưởng Nguyễn xa. Xoa bóp tay, tức giận rời .
Phạm Khắc Hiếu
Lại đến hai khi về phòng, Liên Kiều đặt hộp bánh xuống, Bạch Chỉ vội vàng tới, vẻ mặt vô cùng hồi hộp. “Tiểu thư…”
Tưởng Nguyễn khoát tay áo, hiệu Liên Kiều đóng cửa, mới xuống giường. “Sao ?”
“Xuân Oanh c.h.ế.t !” Bạch Chỉ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-17.html.]
“Cái gì?” Liên Kiều kinh ngạc. “Sao nàng chết?”
“Trần Chiêu mà cũng dứt khoát thật.” Tưởng Nguyễn lạnh một tiếng. “Chỉ tiếc Xuân Oanh ngu xuẩn.”
Thấy vẻ mặt Tưởng Nguyễn như bình thường, một chút kinh ngạc nào, Bạch Chỉ sững sờ. “Tiểu thư… Đã ?”
“Tính tình Trần Chiêu nóng nảy, Xuân Oanh cố chấp. Hai chắc chắn sẽ xảy tranh chấp. Ta vốn dĩ tính toán mượn sự tranh chấp của bọn chúng để thu lợi, ngờ Trần Chiêu tàn độc đến mức g.i.ế.c diệt khẩu.” Tưởng Nguyễn thản nhiên . “Có điều cũng do Xuân Oanh gieo gió gặt bão mà thôi.”
Liên Kiều nhíu mày. “Trần Chiêu vốn dĩ là , còn lòng lang sói như thế. Xuân Oanh đòi bạc từ khác gì bảo hổ lột da, bỏ mạng cũng là đáng đời!”
Bạch Chỉ chút đồng ý. “Dù cũng là một mạng , Trần Chiêu thật đáng sợ. May mắn tiểu thư nhanh trí, nếu hôm nay chính là họa lớn của chúng .”
“Sao ngươi chuyện đó?” Tưởng Nguyễn hỏi Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ dừng một chút, khẽ. “Thu Nhạn cho nô tì , nàng tận mắt thấy Trần Chiêu g.i.ế.c .”
“Thu Nhạn?” Tưởng Nguyễn chớp mắt. “Đó là thông minh.”
“Tiểu thư, Xuân Oanh c.h.ế.t liên quan gì đến chúng . Trần Chiêu g.i.ế.c , chẳng lẽ cứ cho qua như thế?”
“Trần Chiêu tự chôn xuống một mầm mống tai họa.” Tưởng Nguyễn khẽ một tiếng. “Không cần chúng chủ động, nhanh sẽ tố giác, sự việc sẽ bại lộ thôi.”
Liên Kiều . “Nô tì luôn cảm thấy trong lòng chút bất an, cứ thấy chuyện đơn giản như . Tuy Xuân Oanh c.h.ế.t do chúng cố ý, nhưng suy cho cùng vẫn một chút quan hệ với chúng .”
Tưởng Nguyễn thuận tay cầm lấy sách ở bàn lên. “Sợ cái gì? Hai bọn chúng lén lút tư thông tranh chấp g.i.ế.c , chẳng lẽ còn liên quan đến ? Muốn đem thứ dơ bẩn hắt lên , e rằng dễ. Không thể là cưỡng ép hai bọn chúng lén lút tư thông, nếu tra, cứ việc tra, xem rốt cuộc thể tra điều gì?”
Liên Kiều vỗ đầu, reo lên: “Phải ! Là nô tỳ lo lắng quá . Chuyện vốn dĩ chúng , nào liên quan gì đến chúng . Xuân Oanh và Trần Chiêu hề qua với chúng , cho dù quan sai đến, chúng cũng thể ngẩng cao đầu!”
Nhờ đó, Bạch Chỉ và Liên Kiều mới yên lòng, dậy đun nước. Tưởng Nguyễn ánh đèn dầu, tay chậm rãi lật sách, nhưng ánh mắt hướng về nơi xa xăm.
Bảo nàng sợ ư? Cái c.h.ế.t của Xuân Oanh, nàng nào nửa phần bất ngờ, bởi lẽ nàng sớm liệu định kết cục .
Phàm nhân đều nhược điểm, giới hạn chịu đựng riêng. Trần Chiêu bản tính nóng nảy, đa nghi, trong khi Xuân Oanh hết đến khác đòi hỏi quá đáng, khiến Trần Chiêu dần dần mất hết kiên nhẫn. Hắn rằng bao giờ ngày thỏa mãn lòng tham của Xuân Oanh, sự bất mãn tích tụ, ắt sẽ vượt qua giới hạn. Khi cơn giận dữ cùng nỗi bất an trong lòng đạt tới đỉnh điểm, bản chất tàn bạo, thô lỗ trong con Trần Chiêu sẽ kích phát, việc g.i.ế.c chỉ là lẽ tất nhiên. Hơn nữa, bộ sự việc xảy , cũng cần sự phối hợp đắc lực của chính Xuân Oanh. Nàng tham lam bẩm sinh, thấy cơ hội mà hưởng, thể dễ dàng bỏ qua?
Việc Tưởng Nguyễn , chẳng qua chỉ là sai Bạch Chỉ mua chuộc vài hạ nhân, mặt Trần Chiêu “vô tình” khéo léo nhắc đến lòng tham vô đáy cùng sự xảo quyệt của Xuân Oanh mà thôi. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều đủ, Xuân Oanh chết, cũng khó mà sống.
Dĩ nhiên, việc cơ mật như thế, nàng tuyệt đối thể tiết lộ cho hai nha . Trong mắt bọn họ, nàng chỉ là một tiểu thư tinh thần suy sụp, bức ép đến đường cùng nên mới vùng lên phản kháng, bản chất sâu thẳm vẫn là lương thiện. chỉ Tưởng Nguyễn nàng mới , một khi lột bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài , tâm địa của nàng hóa đen tối, tàn nhẫn đến mức nào.