Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:08:06
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày hôm , Tưởng Nguyễn còn kịp tiến cung, liền thấy Lộ Châu vội vàng chạy , kinh ngạc báo: “Quận chúa, bên ngoài đang đồn thổi ầm ĩ, rằng Phu nhân bên ngoài gian tình, vì thế sảy thai, còn đổ oan cho . Dân chúng đồn đại sôi sục, Lão gia ‘đội nón xanh’ mà vẫn bỏ thê tử, quả thực là vô cùng độ lượng.”

 

Lộ Châu chuyện vẫn còn kiêng dè, lẽ lời lẽ của bách tính còn chói tai hơn gấp bội. Tưởng Nguyễn trầm tư. Nàng còn kịp tiết lộ tin tức , ngoài thể ? Người Hạ gia và Tưởng phủ dĩ nhiên dám , Tuyên Ly cũng chẳng dại tự chuốc lấy phiền toái. Nàng hỏi: “Những lời từ ?”

 

“Là vị đại phu trung niên .” Lộ Châu che miệng khúc khích. “Người đó say khướt trong tửu điếm, đem chuyện xem như trò mua vui mà buông lời. Giờ phút , e rằng bộ kinh thành đều .”

 

Tưởng Nguyễn khẽ nhíu đôi mày, đang yên đang lành, gã nam nhân nhận lợi lộc thể tự ý tiết lộ, ắt hẳn kẻ khác sai khiến. Trong đầu nàng liền hiện lên hình bóng một . Chẳng lẽ Tiêu Thiều rỗi lo chuyện bao đồng? nếu do tay, nàng trái cũng bớt phiền toái.

 

“Xe ngựa chuẩn xong ?” Tưởng Nguyễn hỏi, việc tiến cung thể chậm trễ.

 

“Đã chuẩn xong ạ, đang chờ ngay cổng.” Bạch Chỉ đáp.

 

Vừa tới cổng lớn, liền đúng lúc chạm mặt Tưởng Quyền. Sắc mặt Tưởng Quyền cực kỳ âm trầm, sáng sớm tin tức chấn động truyền , khiến mất hết thể diện. Vừa hạ triều liền vội vàng hồi phủ, dường như tất cả bách tính đường đều bằng ánh mắt chế giễu. Xảy chuyện hổ như thế , cả đời đều sẽ đời chê lưng. Giờ phút , Tưởng Quyền chỉ hận thể bóp c.h.ế.t Hạ Nghiên, kẻ gây chuyện. Trong lòng uất hận thôi, thấy Tưởng Nguyễn đang chuẩn xuất phủ, liền quát hỏi: “Ngươi định ?”

 

Tưởng Nguyễn đầu thẳng , mỉm : “Thái Hậu nương nương triệu cung một chuyến. Phụ lời gì dạy bảo chăng?”

 

Tưởng Quyền nhất thời cứng họng, nên lời. Kể từ khi Tưởng Nguyễn phong Quận chúa, mối quan hệ giữa nàng và Ý Đức Thái hậu càng thêm thiết. Vị phụ mặt Thái hậu, mặt mũi còn bằng một Quận chúa. Nghĩ tới đây, trong lòng đầy rẫy sự phẫn nộ. Hắn đưa mắt gương mặt Tưởng Nguyễn, chợt sửng sốt: “Đây là cái gì?”

 

Năm dấu ngón tay rõ ràng in hằn gương mặt nàng, dường như đang lên án hành vi vũ phu của kẻ tay. Dù qua vài ngày, dấu vết vẫn hề biến mất, vẫn đỏ ửng như mới hôm qua, nổi bật làn da trắng nõn, vô cùng chướng mắt.

 

Tưởng Nguyễn vẫn mỉm : “Đây là thứ gì? Chẳng lẽ Phụ ?”

 

Tưởng Quyền thẹn quá hóa giận, quát: “Ngươi mang bộ dạng dám tiến cung diện thánh? Đây là bất kính với Thái Hậu nương nương! Mau trở về tìm cách che đậy vết thương cho !”

 

“Hoằng An Quận chúa.” Thiên Trúc đúng lúc xen lời. “Đã đến giờ lên xe . Nếu để lỡ thời gian, e rằng Thái Hậu nương nương sẽ trách phạt.”

 

Tưởng Nguyễn khẽ: “ là như .” Nàng Tưởng Quyền, : “Phụ , xin cáo lui .”

 

Thấy Tưởng Nguyễn để lời tai, Tưởng Quyền tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, gầm lên: “Tưởng Nguyễn!”

 

“Phụ , Thái Hậu nương nương đối đãi với như con ruột, sẽ vì chút tiểu tiết mà trách cứ.” Giọng Tưởng Nguyễn mang đầy vẻ châm chọc. Nàng : “Nếu Phụ khăng khăng lòng, khi hồi phủ sẽ thỉnh tội với .” Nói xong, nàng phân phó Thiên Trúc mở cửa. Cổng lớn Tưởng phủ hé, bên ngoài ít bách tính hiếu kỳ vây quanh xem náo nhiệt. Tưởng Quyền tiện tiếp tục dây dưa, mặc dù trong lòng cơn giận bốc cao, nhưng cũng chỉ thể nghiến răng thốt lên một tiếng: “Nghiệt tử!” phất tay áo bỏ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-167.html.]

Thiên Trúc khinh bỉ liếc Tưởng Quyền, cẩn thận đỡ Tưởng Nguyễn lên xe ngựa. Bách tính bên ngoài quả nhiên đều mắt, thấy dấu bàn tay rõ ràng mặt nàng Quận chúa, liên tưởng đến tin đồn về việc Hạ Nghiên sảy thai. Họ rối rít bàn tán: “Hoằng An Quận chúa hình yếu ớt như thế, Tưởng thượng thư nỡ lòng nào xuống tay đ.á.n.h đập, vết sưng đỏ mặt nàng thật khiến đau lòng.”

 

Một khác liền xen : “Ngươi gì mà ? Tưởng thượng thư từ đến nay chỉ cưng chiều một đôi nhi nữ do vị tài nữ sinh mà thôi. Năm xưa cố Tưởng phu nhân qua đời, liền đày Hoằng An Quận chúa đến thôn trang hẻo lánh. Người cha ruột nào thể chuyện thất đức đến ?”

 

Một phu nhân khác liền khinh miệt thốt lên: "Khà, tài nữ cái gì chứ, rõ ràng chính là một dâm phụ! Ai mà Nhị tiểu thư cùng Nhị thiếu gia cốt nhục của Tưởng Thượng thư , e rằng là sản phẩm của gian phu cũng nên."

 

Bách tính bỗng chốc vỡ lẽ, tiếng bàn tán trở nên râm ran, đầy kích động. Đến lúc , chính là nhằm thẳng nghi ngờ phận đích thực của Tưởng Tố Tố và Tưởng Siêu.

 

Lộ Châu vén một góc rèm xe ngựa lên, lời bàn tán bên ngoài đều lọt tai chủ tớ. Nàng : "Những kẻ thật giỏi suy đoán, nếu Nhị tiểu thư và Nhị thiếu gia , hẳn là tức đến mức dám bước chân khỏi phủ."

 

Tưởng Nguyễn khẽ lạnh một tiếng. Trên đời , chỉ miệng lưỡi bách tính là cách nào bịt kín. Chỉ cần thêm chút dẫn dắt, lời đồn đại một khi phát triển, đủ để bóp nát cuộc đời một . Nàng của kiếp , chẳng cũng những lời gièm pha từng bước từng bước đẩy đến đường cùng đó ? Quay kiếp , cũng nên để cho Tưởng Tố Tố tự nhận là tiên tử, và Tưởng Siêu tâm cao khí ngạo nếm trải tư vị . Còn về Tưởng Quyền, khi xưa ông yêu thương Hạ Nghiên sâu sắc bao nhiêu, giờ đây hận thù liền tương xứng bấy nhiêu.

 

Vừa cung diện kiến Ý Đức Thái hậu, quả nhiên, khi thấy dung nhan Tưởng Nguyễn, bà liền chau mày, cất lời: "Sao thành nông nỗi ?"

 

Dương cô cô một bên cũng trông thấy gương mặt Tưởng Nguyễn, trong lòng liền nhớ tới những lời đồn đại bên ngoài. Ý Đức Thái hậu ở sâu trong thâm cung, bận tâm đến chuyện chợ búa, tất nhiên vẫn tường tận chuyện của Hạ Nghiên.

 

Tưởng Nguyễn khẽ , đáp: "Không ạ."

 

Ý Đức Thái hậu liếc nàng, sang phân phó Thiên Trúc: "Ngươi thuật ."

 

Người quanh năm quen quyền uy, khi cất lời tự mang theo khí thế trấn áp. Thiên Trúc quỳ xuống bẩm báo: “Khải Thái hậu nương nương, tiểu thư lão gia đánh. Bởi vì phu nhân sảy thai đó vu oan cho tiểu thư, lão gia trong cơn giận dữ xuống tay đ.á.n.h tiểu thư. Lúc , Bát Điện hạ cũng mặt tại phủ."

 

Tưởng Nguyễn thầm trong lòng, quả nhiên Thiên Trúc cũng quên kéo Bát hoàng tử Tuyên Ly cuộc để bằng chứng.

 

Ý Đức Thái hậu xong liền tường tận sự, bà giận dữ: “Muốn tạo phản ? Dám động thủ với của Ai gia! Hoằng An, Bát điện hạ đến phủ con gì?”

 

Tưởng Nguyễn trầm ngâm một lát, đoạn lắc đầu : ‘‘Nguyễn Nương rõ, e rằng là cùng Hạ Hầu gia đến đàm luận chính sự với lão gia chăng.’’

 

Ý Đức Thái hậu kẻ chỉ quanh quẩn nơi tranh đấu hậu cung. Thời trẻ bà từng nắm giữ quyền bính, ủng hộ tân đế lên ngôi, dĩ nhiên ẩn ý bất trong câu đó. Nghĩ đến dã tâm của Bát hoàng tử ngày càng lộ rõ, Thái hậu khẽ nhíu mày. Lại vết bàn tay in mặt Tưởng Nguyễn, bà nén sự giận dữ, lập tức phán: “Tưởng phủ đó là thứ gì chứ! Mấy ngày con cứ ở chỗ Ai gia. Ai gia tin vị phụ của con còn dám lớn gan đến thế!” Dừng một chút, bà hỏi: “Hạ Nghiên hiện giờ ?”

 

Dương cô cô bật . “Thái Hậu nương nương bớt giận. Chuyện nô tỳ cũng rõ đôi chút. Trước tiên hãy để Quận chúa an tọa, dùng chút nóng, nô tỳ sẽ thuật cho Người việc.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Loading...