Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:07:12
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kính

Núi Già Nam quanh năm tuyết đọng, núi cao vực thẳm, dù đang là ngày hè nhưng xung quanh vẫn là một mảnh tuyết trắng xóa. Trong khe núi, băng tan chảy róc rách, mài mòn những hòn đá cuội trở nên trơn nhẵn. Trên những ngọn thông, băng vẫn còn vương lấp lánh ánh mặt trời, từ xa, cảnh tượng khác gì một vùng băng tuyết cực bắc.

 

Tiêu Thiều bước qua Trận pháp Mai Hoa chân núi, tiến thẳng về phía Lục Dương sơn trang đỉnh núi.

 

Trận pháp Mai Hoa là một trận pháp do đích Bát Kỳ bày , từ chân núi lên đến đỉnh núi, tổng cộng tám cửa ải. Trừ khi là tử của bổn môn, bằng ngoài cách nào phá giải. Tiêu Thiều lui tới quá nhiều , vì thế nơi trở nên thuần thục quen thuộc. Tiến về phía đại môn Lục Dương sơn trang, cửa một con vẹt lông xanh to, nó vỗ cánh kêu lên inh ỏi: “Có tới! Có tới!”

 

Khác hẳn với khung cảnh băng tuyết lạnh lẽo bên ngoài, Lục Dương sơn trang ngập tràn hương hoa và chim hót, vạn vật muôn hoa đua nở, hệt như đang độ xuân thì. Tiêu Thiều bước bên trong. Một tòa sơn trang tinh xảo như thế một bóng . Chốc lát , mới một giọng phát từ trong sân. “A Thiều?”

 

Giọng du dương như chuông ngân, tựa như đang kề sát bên tai, nhưng khi lắng kỹ như thể vọng từ nơi xa, mơ hồ rõ ràng. Tiêu Thiều tiếp tục tiến , thấy cây hoa lê, một lão giả râu tóc bạc phơ, vận áo xám tro, đang bên cạnh bàn cờ, tay cầm một hộp cờ.

 

“Sư phụ,” Tiêu Thiều bước về phía .

 

Vị lão giả chính là Bát Kỳ , hiện tại bước sang tuổi bảy mươi, bộ dạng tiên phong đạo cốt, đôi mắt vẫn minh mẫn khôn khéo. Người vẫn ngẩng đầu lên, chăm chú nghiên cứu bàn cờ mặt, chỉ mở miệng hỏi: “Vừa trở về từ Nam Cương?”

 

“Vâng,” Tiêu Thiều đáp. Sau khi trở về từ Nam Cương, bẩm báo công việc triều chính, Người vẫn đóng cửa tu luyện. Chỉ là gần đây lấy cớ lên núi Già Nam một chuyến, đúng lúc Người tu luyện xong.

 

Bát Kỳ đặt hộp cờ trong tay xuống, rút cục cũng ngẩng đầu . Tiên sinh thâu nhận tổng cộng tám tử, Tiêu Thiều xếp thứ ba. Ngày xưa, khi Tiêu Thiều mới lên núi, y vẫn chỉ là một tiểu đồng trầm tính ít , cùng nhập môn với Quan Lương Hàn. Quan Lương Hàn học về bày binh bố trận, Tiêu Thiều học về y thuật và võ thuật. Vậy mà chỉ vài năm , khi hai vợ chồng Cẩm Anh Vương gặp biến cố may, tính tình Tiêu Thiều trở nên càng thêm lạnh lùng, khẩn cầu Bát Kỳ rằng từ giờ học y thuật nữa, chỉ chuyên tâm học võ thuật, trở thành sát thủ.

 

Tiêu Thiều năng khiếu, là một thiên tài võ học, một đường cứ thế thuận buồm xuôi gió. Sau khi kết thúc năm đầu tiên, y tự đến Nam Cương, trảm thủ thủ lĩnh Nam Cương. Hắn hành sự càng thêm cô độc, gan hơn , một khi tay là chắc chắn kẻ mất mạng, tuyệt hề ghê tay. Trên đời ai thể sát thủ thích hợp hơn Tiêu Thiều. Bát Kỳ lúc chỉ : “A Thiều, đồ nhi là sát thủ nhất.” Tiêu Thiều hỏi: “Vì Người ?”

 

Bát Kỳ trả lời: “Huyết mạch của đồ nhi đủ lạnh lẽo.” Tiêu Thiều thực chất là nặng tình cảm, Bát Kỳ rõ điều đó trong tám tử của Người. Mặc dù Tiêu Thiều bình thường lạnh như băng, nhưng y luôn âm thầm chăm sóc sư . Người tình nghĩa ắt thể sát thủ.

 

Bát Kỳ Tiêu Thiều trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “A Thiều! Mấy năm nay đồ nhi gặp nào đặc biệt ?”

 

Ba năm , khi Tiêu Thiều rời kinh, Bát Kỳ còn đang tu luyện, cũng từng gặp y. Kể hai thầy trò cũng gần ba năm tương kiến.

 

Tiêu Thiều suy ngẫm. “Không .”

 

Bát Kỳ hỏi : “Hãy suy nghĩ kỹ xem.”

 

Tiêu Thiều khẽ nhíu đôi lông mày. Hai chữ ‘đặc biệt’ từng tồn tại trong tâm trí y. Ba năm qua, y gặp vô , tất nhiên thể hiểu thâm ý của Bát Kỳ .

 

“Sư phụ! Người ám chỉ điều gì?” Tiêu Thiều hỏi.

Phạm Khắc Hiếu

 

Bát Kỳ vuốt chỏm râu dài bạc trắng cằm: “Ba năm , khi vi sư chuẩn bế quan, từng tính giúp đồ nhi một quẻ. Người nắm giữ vận mệnh của đồ nhi lẽ xuất hiện .”

 

[]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-158.html.]

“Người vì báo thù mà đến, báo ân, trải qua sinh sinh tử tử. Cả thế gian vì nàng mà đổi, vi sư đó là phúc là họa.”

 

Tiêu Thiều im lặng. Lời của Bát Kỳ quá đỗi mơ hồ, y thể lĩnh hội hết. Hắn trầm ngâm một lúc mở miệng: “Điều liên quan gì đến ?”

 

Vẻ mặt Bát Kỳ khẽ biến đổi. “Nàng và con là c.h.ế.t cùng chết, sống cùng sống, sợi nhân duyên kết, ắt nhân quả. Nhờ sự xuất hiện của nàng mà kiếp con thoát khỏi mệnh c.h.ế.t yểu. mệnh vương hầu hiển lộ. Dựa theo chiếu, vì nàng, con sẽ gây họa long đong cho ngôi vị Đế Vương.”

 

Nếu lời truyền ngoài, e rằng đầu sẽ lập tức rơi xuống đất. Vậy mà ở Lục Dương sơn trang một bóng , Bát Kỳ ung dung cất lời, Tiêu Thiều lắng hết sức bình tĩnh.

 

“Con hiểu.” Tiêu Thiều trả lời. Số mệnh Đế Vương cảm thấy cần thiết, cũng bao giờ nhòm ngó tới vị trí . Bởi , khi Bát Kỳ xong, ánh mắt của vẫn hề xao động.

 

Bát Kỳ thở dài. “Nàng xuất hiện.”

 

Tiêu Thiều khẽ nhíu mày, chẳng qua Bát Kỳ bao giờ rõ hết ý của quẻ bói, rằng thiên cơ thể tiết lộ, nếu tiết lộ quá nhiều sẽ gặp báo ứng.

 

Bát Kỳ trầm giọng: “Thôi, quẻ lên, vi sư cũng duyên gặp nàng một . Rồi cũng ngày vi sư thấy mặt nàng. Đến lúc đó, nhân quả của cũng sẽ rõ ràng.” Ông dừng một chút, như thể điều nhưng thôi. Chỉ hỏi Tiêu Thiều: “Cổ độc của Nam Cương mạnh, con trúng ?”

 

“Không .” Tiêu Thiều đáp. “Thuốc giải của sư phụ vẫn còn đây.”

 

Tiêu Thiều đến đây, trong lòng khỏi dâng lên sự cảm kích sâu sắc với Bát Kỳ . Ngày , một lòng học võ, vốn định vứt bỏ việc học y. Bát Kỳ từ chối, nhất quyết học cả hai, bỏ cái nào. Trước nay từng sát thủ nào hành y, là đồ tể đoạt mạng, là lương y cứu , đây là chuyện đầu . Hiện giờ , những nhiệm vụ nguy hiểm của tuy luôn để m.á.u lưỡi đao, nhưng thêm y thuật phòng , những năm qua quả thực thuận lợi hơn nhiều.

 

Bát Kỳ mỉm . “Còn sớm, con đến thì tiếp vi sư một ván cờ.” Nói xong, ông phất tay áo nhẹ nhàng, bộ quân cờ đều bay về hộp cờ, ngay ngắn, rơi ngoài một quân nào.

 

Bát Kỳ cầm quân trắng, Tiêu Thiều quân đen, hai bắt đầu nhập cuộc.

 

“Vi sư khuyên con, đầu tiên nên chiếm thế thượng phong.” Thanh âm của Bát Kỳ vang vọng chốn xa.

 

 

Tiếng ve kêu vang dội giữa trưa hè, náo động đến mức khó lòng an giấc nghỉ ngơi. Mấy nha hạng ba đang cố trèo lên cành cây để bắt ve. Tưởng Nguyễn đang nếm chút nước hoa quả ướp lạnh qua đêm thì bỗng thấy Lộ Châu tới bẩm báo: “Tiểu thư, của Hạ Hầu gia và Bát Hoàng tử tới phủ, lão gia tiếp đãi và chuyện với nhóm nữ quyến.”

 

Sau tai họa ở từ đường, Hạ Thành từng đến Tưởng Phủ. Chuyện của Hạ Tuấn giống như một cái gai đ.â.m sâu trong lòng những nhà Hạ gia. Tưởng Nguyễn rời khỏi kinh thành ba năm, khi hồi kinh, Lộ Châu thuật . Nghĩ kỹ thì mấy vị trưởng bối Hạ gia đều tới, ngay cả Hạ Kiều Kiều và Hạ Tuấn vốn căm hận như cái đinh trong mắt cũng xuất hiện. Bây giờ bọn họ bước Tưởng Phủ, xem mối quan hệ giữa hai nhà tạm thời hòa hoãn hơn.

 

Lộ Châu vội vàng : “Lão gia ý gì? Tiếp đãi khách quý tự khắc phu nhân, tiểu thư thì thể gì? Đám Hạ gia ai là kẻ ?”

 

Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Không cần lo ngại. Thiên Trúc! Mấy ngày vị đại phu thế nào?”

 

“Nạn nhân Hạ Nghiên sai đuổi giết, thuộc hạ cứu. Hiện giờ nô tỳ đưa đến nhà chứa củi trong sân hạ nhân. Tiểu thư gọi lên ?”

 

“Chuẩn .” Tưởng Nguyễn dậy. “Hôm nay nàng dám gọi Hạ gia đến đây. Nàng tự đưa tới cửa . Ta cũng đang chờ thời cơ đến.”

 

Loading...