Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:07:09
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Ban đêm sợ cảm lạnh, Lộ Châu đóng cửa sổ , chỉ chừa một khe hẹp. Gió lạnh thể tràn quá nhiều, nhưng vẫn đủ để căn phòng mát mẻ sảng khoái. Thời tiết hôm nay nhẹ nhàng mát mẻ nên cũng cần dùng băng. Thiên Trúc từ bên ngoài bước , tới bên Tưởng Nguyễn đang chuẩn ngủ, ghé sát tai nàng thầm thì vài câu. Ánh mắt Tưởng Nguyễn lóe lên vẻ sáng tỏ, mỉm đáp: “Thì là như .”

 

Thiên Trúc cũng khỏi nhíu mày. Hạ Nghiên sai đem đứa bé sơ sinh c.h.ế.t của xử lý, trời xui đất khiến Tố Tâm Uyển mua về. Thứ Tưởng Tố Tố ăn chính là thai em trai ruột của nàng. Chỉ nghĩ đến thôi, khiến sởn hết gai ốc, kinh sợ muôn phần.

 

Tưởng Nguyễn : “Trên đời ắt nhân quả báo ứng thôi.”

 

Thiên Trúc : “Hạ Nghiên giấu tin tức sinh non, chẳng lẽ cũng di hoa tiếp mộc giống Hồng Anh?”

 

“Bị thiệt một vố lớn như , Hạ Nghiên thể cam tâm? Nếu như bà cũng đổi trắng đen như , há chẳng thể hiện tâm địa của bà quá ?” Nàng vuốt những sợi tóc lòa xòa mặt phía , càng lộ rõ vành tai trắng muốt như ngọc.

 

“Vậy tiểu thư…?”

 

Tưởng Nguyễn lắc đầu : “Không cần lo lắng. Hiện tại tất cả mũi nhọn của bà đều chĩa về phía Hồng Anh, Hồng Anh thể c.ắ.n chặt lấy bà ? Chúng chỉ cần xem cuộc vui là .” Chưa tới thời điểm tay, nàng sẽ tùy tiện động thủ.

 

Thiên Trúc suy nghĩ một lúc, đáp lời cửa.

 

Sau khi Thiên Trúc rời khỏi đây, Tưởng Nguyễn chống tay lên trán, suy ngẫm chuyện một lúc, mới cảm thấy chút mệt mỏi . Đứng dậy cởi áo ngoài để lên giường, thấy một âm thanh quen thuộc vang lên: “Khoan .”

 

Tưởng Nguyễn giật sửng sốt, còn kịp phản ứng, theo bản năng đưa tay sờ về phía chiếc d.a.o găm ở gối.

 

Từ trong bóng tối một bước . Người càng lúc càng tới gần hơn, khi cách Tưởng Nguyễn còn vài bước chân thì dừng . Ngay cả khi vận y phục đen cũng thể tôn lên vẻ phong lưu tuấn kiệt, dung nhan vô cùng tuấn mỹ. Không Tiêu Thiều thì là ai?

 

Không mời mà tới như , cho dù bình thường Tưởng Nguyễn thói quen luôn nở một nụ , cũng nhịn bày một khuôn mặt lạnh lùng, tức giận : “Tiêu Vương gia đây là ý gì? Quy tắc của tôn thất hoàng tộc tùy tiện đến mức ư?”

 

Lời thốt , nàng tức khắc chút hối hận. Mặc dù hiện tại nàng phong Hoằng An Quận chúa cao quý, nhưng Tiêu Thiều là thống lĩnh của ba mươi vạn Cẩm Y Vệ, đương kim chủ nhân của Cẩm Anh Vương phủ. Xét về phẩm cấp, nàng vẫn còn thua Tiêu Thiều một lớn. hôm nay Tiêu Thiều mời mà tới, tránh việc khiến cho nàng vô cùng kinh ngạc. Hơn nữa Tiêu Thiều cũng bao giờ cố ý bày dáng vẻ gì mặt nàng, vì thế mà Tưởng Nguyễn cũng quên mất thực lực thể hô phong hoán vũ ở Đại Cẩm triều của mặt. Cho tới lúc lấy tinh thần, nàng mới ý thức lời thất lễ đến mức nào. lời cũng như bát nước hất , nàng cũng thể thu hồi . Thế nên dứt khoát vẻ cực kỳ tức giận về phía Tiêu Thiều, nhưng trong lòng chút ngờ vực.

 

Tiêu Thiều quen với việc thấy dáng vẻ điềm đạm và bình tĩnh trong việc của Tưởng Nguyễn, cho dù ở bất cứ nơi nào cũng một nụ lạnh nhạt. Bỗng chốc hôm nay thấy dáng vẻ tức giận hoảng hốt của Tưởng Nguyễn, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả . Mặc dù sinh trong tôn thất, những lễ nghi của con cháu vương tôn quý tộc cũng thiếu, nhưng bởi vì liên quan tới việc tiếp nhận Cẩm Y Vệ, quanh năm ở bên ngoài, cũng nhiễm một ít tính cách ở giang hồ, là tính tình tiêu sái hề câu nệ.

 

Bây giờ xem Tưởng Nguyễn như một nhà, nhưng nghĩ đến đối phương là một cô nương xuất giá. Càng nghĩ đến chuyện đêm hôm khuya khoắt, Tưởng Nguyễn một ở trong phòng lặng yên một tiếng động bỗng đầu xuất hiện một khác sẽ bao nhiêu kinh hãi. Nghĩ tới đây, Tiêu Thiều cảm thấy chút áy náy, mấp máy môi, : “Là cân nhắc chu , xin .” Nói xong thì nghiêm túc Tưởng Nguyễn, thấy trong mắt Tưởng Nguyễn rõ ràng chút chột nhưng vẫn tỏ tức giận. Hắn càng kinh ngạc hơn, trong lòng chợt thấy buồn vô hạn.

 

Đường đường là Tiêu Vương gia của Đại Cẩm triều hạ xin , Tưởng Nguyễn cũng còn tiện giữ vẻ mặt lạnh nhạt. Trong lòng chút rối bời vì sự đột ngột của Tiêu Thiều, nàng hít sâu một để trấn tĩnh tâm thần, đoạn bước tới bên cạnh bàn an tọa. Nàng tự rót cho cả hai một chén , đoạn cất lời: ‘‘Nửa đêm canh ba, Tiêu Vương gia đường đột xông khuê phòng của khuê nữ nhà khác, hẳn là chuyện cấp bách cần giải quyết?”

 

Tiêu Thiều như hề thấy ngữ khí trào phúng trong lời của nàng, lông mày chỉ khẽ nhíu . ‘‘Ngươi dùng tấm gấm lụa tơ tằm mà Hạ Nghiên đưa tới?”

 

Tưởng Nguyễn ngẩn , quả thực ngờ Tiêu Thiều tới vì việc . Nàng thầm đoán lẽ Thiên Trúc mật báo. Dù , Thiên Trúc mới tới hầu hạ bên lâu, mà Tiêu Thiều đối với nàng như phụ mẫu, quan tâm đến cả miếng ăn manh áo, Tưởng Nguyễn cũng từng trông mong sự trung thành tuyệt đối của Thiên Trúc ngay lúc . Nàng chỉ khẽ gật đầu xác nhận.

 

Tiêu Thiều tỏ vẻ tán đồng: ‘‘Bên trong pha thêm hương liệu, ngươi nên mạo hiểm như .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-155.html.]

 

“Thiên Trúc giải chất độc đó .” Tưởng Nguyễn chẳng hề bận tâm. Lúc , vì để Hồng Anh thả lỏng cảnh giác, nàng mới bảo Thiên Trúc giải phần độc tính tấm lụa mà sử dụng, cũng sẽ gây tổn hại gì cho cơ thể.

 

“Thiên Trúc cũng lúc thất thủ, khó tránh khỏi sự cố ngoài ý .” Tiêu Thiều thản nhiên đáp.

 

Thiên Trúc ngoài cửa sổ phòng thủ, từ nhỏ tập luyện võ công, tất nhiên thể rõ cuộc đối thoại bên trong. Nghe lời của Tiêu Thiều, nàng vô cùng uất ức. Tuy nàng là bậc thầy giải độc nhất thiên hạ, nhưng loại kịch độc tầm thường đối với nàng cũng chẳng vấn đề nan giải gì.

 

Tưởng Nguyễn còn đang định lên tiếng, Tiêu Thiều đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nắm lấy cổ tay nàng. Hắn là nam tử, sức lực cường hãn dĩ nhiên Tưởng Nguyễn khó lòng kháng cự. Tiêu Thiều chuyên tâm bắt mạch cho nàng. Mặc dù Tưởng Nguyễn cảm thấy động thái chút kỳ quái, nhưng nàng cũng giãy giụa. Ánh mắt nàng khẽ liếc bàn tay đang đặt mạch đập của . Khác biệt với những bàn tay to lớn, ngăm đen, cường tráng của những kẻ quanh năm huấn luyện chiến trường, đôi tay của Tiêu Thiều thon dài, các đốt xương cân đối, lòng bàn tay chỉ một vết chai mỏng, lẽ là do luyện võ mà thành. Cảm giác chút lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay khô ráo và ấm áp lạ lùng.

 

Tiêu Thiều bắt mạch xong, thu tay về. Ánh mắt thoáng chốc lộ vẻ kỳ dị. Tưởng Nguyễn vốn là giỏi quan sát thần sắc, nên từ nét mặt của Tiêu Thiều, nàng đoán điều chẳng lành, liền cất tiếng: “Chẳng lẽ vẫn còn hương liệu lưu ?” Thực lòng, nàng cũng quá bận tâm đến chuyện hương liệu . Cùng lắm thì là thể sinh con. Đời , ngay cả việc thành gia lập thất nàng cũng từng nghĩ đến.

 

“Không .” Tiêu Thiều trầm ngâm suy nghĩ chốc lát, đoạn lắc đầu, nàng chậm rãi : “Cơ thể của ngươi quá suy nhược.”

 

Tưởng Nguyễn chỉ nhạt, đáp. Suy nhược? Thân thể khi nàng từ thôn trang trở về Tưởng phủ ở kiếp mới gọi là yếu ớt, gầy trơ xương, gần như còn hình . Nàng triền miên giường bệnh trong Tưởng phủ suốt vài năm, ngày đêm uống thuốc, nhưng thể chất chẳng hề cải thiện. Nếu thánh chỉ tuyển tú nữ của Hoàng đế, e rằng nàng còn ‘bệnh tật’ thêm vài năm nữa.

 

Ở đời , tuy nàng về từ thôn trang sớm hơn, nhưng căn nguyên bệnh tật thuở vẫn còn đó, thể lực nhanh nhẹn như thường. Dù bề ngoài vẻ điều dưỡng kỹ lưỡng, nhưng chỉ nàng mới tự thấu rõ sự mục rữa từ sâu bên trong cơ thể . Song, nàng vẫn luôn cẩn thận chăm sóc tấm , vì nàng cần giữ tính mạng để thực hiện việc báo thù rửa hận.

 

Tiêu Thiều thấy ánh mắt Tưởng Nguyễn , nhưng tựa hồ xuyên qua , hướng về một nơi xa xăm nào đó. Ngay khoảnh khắc , chợt cảm thấy cô gái đối diện bỗng trở nên hư vô, khó nắm bắt. Hắn bất giác nhíu mày, trong lòng dấy lên một nỗi bất an khó tả. Cái cảm giác xa lạ , ngay cả bản Tiêu Thiều cũng thể lý giải thấu đáo, trầm tư chốc lát : “Nếu cơ duyên, sẽ đưa ngươi bái kiến sư phụ của . Người y thuật cao minh, lẽ thể giúp cơ thể ngươi cường tráng hơn.”

 

Ý niệm của Tưởng Nguyễn lời của Tiêu Thiều kéo về thực tại. Nàng thấy trong đôi con ngươi đen nhánh của thanh niên mặt tràn đầy sự nghiêm túc và thành tâm, chợt ngẩn đôi chút mới đáp: “Đa tạ Tiêu Vương gia.” Kể từ khi quen và giao thiệp với Tiêu Thiều, lẽ câu nàng nhiều nhất chính là “Đa tạ”.

 

Tiêu Thiều dậy. ‘‘Thời gian còn sớm nữa, xin cáo lui , ngươi nghỉ ngơi sớm .” Dứt lời, nàng một cái, như một làn gió, bay vút qua cửa sổ mà .

Phạm Khắc Hiếu

 

Hắn cứ thế, đến thì đến, thì , thật sự coi phủ Thượng thư là hậu viện nhà ư? Tưởng Nguyễn ngẩn chốc lát, bỗng nhiên chợt nhớ mục đích cuối cùng của chuyến viếng thăm đêm nay. Tiêu Thiều tới đây rốt cuộc là vì điều gì, chỉ là để bắt mạch cho nàng? Người quả thực khó lường đến mức khiến khó hiểu. Tưởng Nguyễn thổi tắt ngọn đèn dầu. Sự buồn ngủ ban đầu Tiêu Thiều quấy nhiễu đến mức tiêu tán lên chín tầng mây, khiến nàng lúc tỉnh táo.

 

Tiêu Thiều thấy trong phòng tắt đèn, lặng hồi lâu, mới xoay rời .

 

Chẳng qua cũng chỉ là một cơn mưa rào đầu hạ, ngày hôm , trời trở nên trong xanh xán lạn. Khác hẳn với khí âm u nặng nề của những ngày , mấy ngày liên tiếp đều là trời nắng rực rỡ, chói chang. Trong phủ Thượng thư vẫn giữ vẻ quy củ ngăn nắp vốn . Ngũ di nương an tâm dưỡng thai trong viện, còn Hạ Nghiên thì thường xuyên trong hoa viên để giải khuây. Nhìn bề ngoài, tất cả đều gì bất thường.

 

Bề ngoài yên tĩnh chẳng nghĩa là lòng lặng sóng. Ngũ di nương Hồng Anh chính là ví dụ. Ở trong viện, nàng an tâm dưỡng thai như lời đồn đãi bên ngoài, mà chỉ thấy vẻ mặt nóng nảy chất vấn nha . "Rốt cuộc xảy chuyện gì? Tại vẫn thăm dò chút tin tức nào?"

 

"Bẩm Di nương," nha khẽ đáp. "Nô tỳ dò hỏi ở Tố Tâm uyển, thấy chuyện Nghiên Hoa uyển sinh non. Mấy ngày nay cũng hề đại phu nào đến, Phu nhân chỉ sai tới tiệm t.h.u.ố.c cắt vài thang t.h.u.ố.c an thai mà thôi."

 

"Làm thể?" Hồng Anh lẩm bẩm. Mấy ngày qua, lòng nàng nóng như lửa đốt, chỉ mong tin tức Hạ Nghiên sinh non. Nào ngờ, vì lý do gì, Nghiên Hoa uyển những ngày gần đây nghiêm ngặt như tường đồng vách sắt, ngay cả một con ruồi cũng khó lòng lọt , càng chẳng thể đến việc ngóng tin tức. Nàng chỉ còn cách tới ngoài Tố Tâm uyển thăm dò, bởi lẽ nếu Hạ Nghiên xảy chuyện, Tưởng Tố Tố hẳn sẽ tin. Nha phái ngóng mang về tin tức như , Hồng Anh thể chấp nhận ? Chẳng lẽ Hạ Nghiên phát giác điều gì?

 

"Di nương chớ nóng vội," nha cận khuyên. "Có lẽ là Phu nhân còn may mắn, vẫn dùng tới cuộn lụa tơ tằm , nên mới sinh non."

 

Hồng Anh trấn tĩnh . là Hạ Nghiên khả năng dùng đến tấm lụa đó. Đã mang thai, mặc thứ gì cũng đều lãng phí. Có lẽ Hạ Nghiên dùng lụa tơ tằm để may y phục khi sinh chăng? Nghĩ đến đây, Hồng Anh mới nhẹ nhõm thở . Song, ngay lập tức, vẻ mặt nàng bỗng trở nên phẫn uất và căm hận. "Sao bà vận may đến như chứ?"

 

Loading...