Lâm Lang sợ hãi rụt rè tiến lên. "Phu nhân, nô tỳ cần báo một tiếng cho nhị tiểu thư ạ..."
"Đừng báo với nó chuyện sinh non." Hạ Nghiên khó nhọc dặn dò. "Ngươi chỉ cần tấm lụa vấn đề, bảo nó nên dùng nữa." Hơi thở nàng yếu ớt như tơ vương. "Chuyện , nếu để bất cứ kẻ nào khác , tính mạng nhà các ngươi sẽ khó mà giữ nổi."
Phỉ Thúy và Lâm Lang kinh hãi, vội vàng cúi đầu đáp: "Nô tỳ thề sẽ để lộ nửa lời."
"Lui xuống ." Hạ Nghiên rõ ràng thêm. Khi Phỉ Thúy và Lâm Lang chuẩn cáo lui, Lâm Lang chợt dè dặt hỏi: "Vậy... thi hài của tiểu công tử, nên xử lý ?"
Hạ Nghiên sững sờ, ngoảnh ngoài cửa sổ. Thời tiết lúc , hài nhi e rằng thể để lâu. khi thấy khối m.á.u thịt tanh tưởi trong chậu gỗ, lòng nàng khỏi dâng lên sự phiền chán tột cùng. Nàng lập tức lạnh: "Đã c.h.ế.t , tất nhiên là ném ngoài thôi." Nàng chán ghét mặt . "Làm sạch sẽ một chút, đừng để khác nắm bất cứ sơ hở nào."
Lòng Phỉ Thúy và Lâm Lang đều phát lạnh. Đối với cốt nhục ruột thịt của mà Hạ Nghiên đối xử như , quả thật quá khiến kẻ khác cảm thấy nguội lạnh. lúc bọn họ cũng chẳng còn cách nào. Họ đương nhiên thể Hạ Nghiên chủ ý gì, chỉ thể lời lui .
Hạ Nghiên giường, khóe mắt chợt lăn xuống một giọt lệ. Nàng nghiêng sang, giọt lệ lặng lẽ biến mất, nhưng trong ánh mắt nàng thoáng qua một tia độc ác tột cùng.
Hài nhi của chịu kết cục bi t.h.ả.m như , đứa tiện chủng trong bụng của Hồng Anh, nhất định c.h.ế.t t.h.ả.m hơn nó gấp vạn !
Trong đêm, một gian sương phòng nhỏ ở Nghiên Hoa uyển vẫn còn sáng đèn. Cơn mưa rào ban chiều khiến khí trời ẩm ướt, đêm tối thêm chút gió lùa, khiến ánh nến chập chờn như sắp tắt, lúc sáng lúc tối, mang theo vẻ ma mị quỷ dị.
Một giọng khẽ vang lên: "Vật xử trí thỏa ?"
"Sợ khác nghi ngờ, dùng vải bố bọc kín, xử lý sạch sẽ , tuyệt đối ai phát hiện." Người cũng hạ thấp giọng đáp lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-154.html.]
"Vậy thì . Haiz! Đêm nay sắc trời âm u, thật khiến cảm thấy kỳ dị bất an. Ngươi nghĩ xem, chắc là oan hồn...?"
"Phỉ phui cái mồm ngươi! Nửa đêm nửa hôm còn nhăng cuội gì thế?" Giọng hạ thấp dường như cũng vô cùng kiêng kỵ, nhanh chóng ngắt lời : "Cũng muộn , chuyện xử lý xong, xin phép về ."
"Được." Giọng còn đáp, ngay đó là tiếng bước chân rời . Ánh nến leo lét trong phòng chiếu đang bàn, chính là Lâm Lang, nha cận của Hạ Nghiên. Hôm nay nàng giao cái thai c.h.ế.t non cho một bà v.ú (ma ma) trong viện. Chỉ dặn rằng đó là thứ dơ bẩn do một nha sạch sẽ lén lút sinh hạ bên ngoài, cần đem bán ở nơi thật xa. Mặc dù việc chút kiêng kỵ, nhưng Lâm Lang đưa cho bà v.ú nhiều bạc, nên bà vui vẻ nhận lời.
Rõ ràng chuyện đều sắp đặt vô cùng thỏa, nhưng chẳng hiểu vì Lâm Lang cảm thấy mơ hồ bất an, dường như chuyện gì đó sắp xảy . Hiện tại thể thiếu bên cạnh hầu hạ Hạ Nghiên. Bởi vì phu nhân giả vờ như từng sinh non, cái thai vẫn định và tiếp tục giữ vẻ dưỡng thai như thường. Còn Lâm Lang ngày đêm sắc t.h.u.ố.c bổ, bồi dưỡng thể mới sinh non cho nàng.
Sau khi bà v.ú và Lâm Lang tách , bà ha hả, sờ túi tiền nặng trịch của . Mặc dù Lâm Lang đưa ít bạc, nhưng t.h.i t.h.ể hài nhi còn thể bán với cái giá hời hơn. Hơn nữa, thai còn dính đứa bé chính là thứ đại bổ. Ở kinh thành, các hiệu t.h.u.ố.c lén lút buôn bán thứ , thường tìm cách thu mua những hài nhi c.h.ế.t non chào đời. Đặc biệt là các phu nhân, tiểu thư trong những phủ lớn nhà cao cửa rộng thường dùng thai để dưỡng nhan. dù đây cũng là thứ m.á.u me, tanh tưởi, ngày thường thể ngang nhiên dùng, chỉ thể lén lút mua về.
Bà v.ú nhận lấy thi hài đứa bé từ chỗ Lâm Lang, đó lập tức sang tay bán cho một tiệm thuốc. Chỉ trong chốc lát thu hai khoản tiền, vui mừng cho , vì bà vô cùng hào hứng ngoài tìm chốn chè chén no say.
Bên trong Tố Tâm uyển, Hồ Điệp bưng chiếc chén lưu ly sáng lóng lánh tới bên giường Tưởng Tố Tố. "Tiểu thư, hãy uống ngay lúc còn nóng ạ."
Khói từ chén nước vẫn bốc lên nghi ngút, nhưng màu sắc bên trong khiến kẻ khác cảm thấy buồn nôn. Mặc dù mùi hương nồng đậm, nhưng thực sự khiến dày cồn cào, như thể sôi trào.
Phạm Khắc Hiếu
Tưởng Tố Tố đặt hộp phấn mới tay xuống, thản nhiên nhận chiếc chén lưu ly từ Hồ Điệp. Nàng cầm muỗng ngọc khuấy nhẹ, thờ ơ cất lời: "Hôm nay thứ ?"
"Mấy ngày nay kinh thành hiếm lắm, chưởng quầy tiệm t.h.u.ố.c đây là hàng mới tinh thu mua hôm nay, vô cùng tươi mới. Nô tỳ tốn hai trăm lượng bạc mới mua về đấy ạ." Hồ Điệp , sắc mặt hề biến đổi.
“Đã . Lát nữa ngươi hãy ghi sổ bộ đến nhận ngân lượng.” Tưởng Tố Tố nâng chiếc chén đưa lên đầu cánh mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái, lộ vẻ mặt say mê. Việc dùng thứ để bồi bổ là chuyện ngày một ngày hai. May mắn là nhờ thứ bổ dưỡng quý giá , vết sẹo kinh hãi dung nhan nàng mới thể mau chóng lành . Thứ tuy trân quý hiếm , khác sợ hãi cảnh huyết nhục đầm đìa, nàng chẳng hề bận tâm. Vì gương mặt , những thứ sá gì? Gần đây nàng thể ngưng dùng m.á.u gà , dung nhan chắc chắn sẽ càng thêm tuyệt sắc vô song. Xem , đến lúc nên ngoài dạo vài vòng .
Tưởng Tố Tố bưng chén lên chậm rãi nhấm nháp món mỹ vị. Hồ Điệp bên cạnh, cố nén cảm giác ghê tởm trong lòng. Trong đống đồ lộn xộn cửa phòng nha của Tố Tâm Uyển, một tấm vải thô đang lẳng lặng mặt đất sờn cũ, đó còn vương vãi những vết ố nâu đen ghê , hiển nhiên là vải vóc dùng để bọc một vật gì đó.