Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 149
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:07:03
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
(Mời Quý độc giả tiếp tục theo dõi diễn biến tiếp theo của chương truyện!)
Ánh mắt Tưởng Nguyễn ngưng đọng , liền thấy tiếng bước chân đang tới gần. Sắc mặt Tiêu Thiều khẽ biến, cầm lấy cánh tay nàng, kéo cả hai trốn nhanh cánh cửa bên cạnh.
Khi Hồ Điệp bước , chỉ chốc lát mang theo một con gà c.h.ế.t . Nàng tới cái hố chôn gà gốc cây đào trong sân, lặng lẽ chôn nó xuống. Nhìn những động tác thuần thục hề ngập ngừng, rõ ràng việc trở thành thói quen, đầu tiên nàng .
Tưởng Nguyễn định cử động, chiếc trâm cài tóc vô tình đung đưa chạm cổ áo Tiêu Thiều. Nàng chợt nhận hai đang sát chút kẽ hở, thở lạnh như băng mang theo hương trúc thoang thoảng của phả lên mặt nàng, mang đến một cảm giác tin tưởng khó tả.
Sau khi Hồ Điệp rời , ngọn đèn trong phòng cũng tắt hẳn, dường như việc thành, thể an tâm nghỉ ngơi. Chờ khi trong sân yên tĩnh, Tiêu Thiều mới dẫn Tưởng Nguyễn trở về Nguyễn cư.
Trong phòng, Liên Kiều và Bạch Chỉ đang sốt ruột chờ mong, thấy hai bình an trở về mới dám thở phào nhẹ nhõm. Hai nha thấy Tiêu Thiều vẻ đàm luận riêng, liền hiểu ý, lập tức lui ngoài canh giữ.
Tiêu Thiều xuống bàn, Tưởng Nguyễn đưa tay rót cho một tách , cất lời: “Ngươi cũng chứng kiến. Nàng … đang tu luyện bí thuật ?”
“Phải.” Tiêu Thiều nhận lấy tách nhưng vội uống, ánh mắt chỉ những lá đang bồng bềnh bên trong, trầm giọng: “Thời gian tu luyện hẳn lâu, qua một thời gian nữa, e rằng sẽ cần dùng tới m.á.u gà nữa .”
Tưởng Nguyễn nhíu chặt đôi mày. Ba năm Tưởng Tố Tố đến miếu nhỏ, thể dính líu tới bí thuật Nam Cương? Nàng hỏi: “Đây là bí thuật Nam Cương, cớ xuất hiện ở Trung Nguyên?”
Tiêu Thiều cũng đăm chiêu, đáp: “Có kẻ đang âm thầm giúp đỡ Tưởng Tố Tố.”
“Là giúp đỡ lợi dụng?” Tưởng Nguyễn hỏi.
Tiêu Thiều lắc đầu. “Trước khi điều tra kẻ , chuyện đều thể xem là .”
Tưởng Nguyễn cúi đầu.
Tiêu Thiều nàng đầy nghiêm nghị. Từ góc độ , thể thấy rõ chiếc cổ thanh mảnh của Tưởng Nguyễn, lẽ nhờ ánh đèn rọi chiếu, gương mặt nàng đêm nay trở nên mềm mại hơn thường lệ. Thần thái của nàng từ đầu đến giờ đều dịu dàng, còn vẻ lạnh nhạt thường ngày. khi thấy nàng nhíu mày trầm tư, một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng , như thể dáng vẻ ưu tư nên xuất hiện dung mạo nàng, khiến chỉ lập tức tay giúp đỡ.
Tưởng Nguyễn còn kịp đoán trong lòng Tiêu Thiều đang suy tính điều gì, thì thấy giọng lạnh lùng của vang lên: “Tưởng phủ còn an nữa. Ta sẽ phái đến bảo vệ ngươi.”
Tưởng Nguyễn ngạc nhiên. “Không cần .”
“Tưởng Tố Tố dùng bí thuật Nam Cương, mà Nam Cương tuyệt đối thể nào hiểu rõ Trung Nguyên tới mức . Ta đoán hiện tại kẻ nào đó đang ẩn náu gần đây để giám sát nàng . Rồi sẽ ngày Tưởng Tố Tố lợi dụng. Nếu trong Tưởng phủ dính líu đến thế lực Nam Cương, e rằng ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” Tiêu Thiều thêm: “Ta sẽ phái một nữ hộ vệ đến.”
Tưởng Nguyễn ngẩng đầu , vị công tử mặt tuấn tú song lạnh lùng, song luôn suy nghĩ chu vì nàng. Nàng thầm thừa nhận, nếu một cao thủ võ công ở bên cạnh bảo vệ, quả thực sẽ khiến an tâm hơn nhiều. Nếu sự giúp đỡ hữu dụng như , thì cứ thuận thế mà dùng. Nàng khẽ cúi đầu: “Đa tạ Vương gia.”
Tiêu Thiều khẽ gật đầu, dặn dò: “Ta xin phép cáo lui . Ngày mai sẽ tới.”
Tưởng Nguyễn nghiêng đầu, Tiêu Thiều nàng một cái, trong thoáng chốc nhảy ngoài cửa sổ, nhanh như cắt biến mất thấy tăm .
Phạm Khắc Hiếu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-149.html.]
Gọi Liên Kiều và Bạch Chỉ , hai nha lộ vẻ ngạc nhiên. “Sao Vương gia mới ở đây mà thấy nữa ? Vừa chúng nô tỳ canh giữ cẩn thận, thấy bất kỳ ai .”
Tưởng Nguyễn lắc đầu thầm, vị Vương gia hẳn nắm rõ ngóc ngách trong Tưởng phủ. Một mật thám mà phong thái thanh nhã như thế , e rằng bộ Đại Cẩm triều cũng chỉ một . Nghĩ đến việc ngày mai Tiêu Thiều sẽ phái đến, nàng nảy sinh chút tò mò. Liên Kiều thấy trời còn sớm, vội vàng khuyên nhủ: “Thôi Tiểu thư nên nghỉ sớm, trời sắp sáng .” Dứt lời, nàng liền đỡ Tưởng Nguyễn lên giường, đó thổi tắt ngọn đèn lui .
…
Bởi vì đêm qua ngủ muộn, hôm Tưởng Nguyễn ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh giấc. Liên Kiều bưng chậu nước hầu hạ Tưởng Nguyễn tẩy mặt, thái độ ngập ngừng như điều . Tưởng Nguyễn trông thấy, liền cất lời: “Có chuyện gì thì cứ thẳng, hà tất ấp úng mãi thế?”
Liên Kiều mở to mắt : “Tiểu thư, Ngũ di nương tin vui.”
“Nhanh ?” Tưởng Nguyễn hề bất ngờ, : “Cuối cùng nàng cũng thông suốt.”
“Tiểu thư sớm đoán Ngũ di nương sẽ tay luôn ?” Liên Kiều ngạc nhiên.
“Hồng Anh kẻ ngu ngốc? Càng trì hoãn, nguy hiểm đến với thị càng gần hơn.” Tưởng Nguyễn bình tĩnh đáp.
Hồng Anh là như thế nào? Nàng là thông minh nhất, và cũng là hiểu rõ nhất sự mất khi xung đột lợi ích phát sinh. Hiện giờ Hạ Nghiên thai, chiếm hết phong cảnh trong phủ, dù Tưởng Quyền sủng ái Hồng Anh đến mấy chăng nữa, Hạ Nghiên vẫn thể dùng tiểu thiếu gia con vợ cả đè ép. Đến lúc đó, Hồng Anh chỉ còn đường c.h.ế.t mà thôi.
Nhớ kết cục của Hồng Anh ở kiếp là đủ hiểu. Kiếp Tưởng Nguyễn chỉ cần nhắc nhở đôi chút, nàng lập tức hiểu rõ bản nên gì. Giờ đây, nếu Hạ Nghiên thật sự tay, trong bụng Hồng Anh cũng đứa bé, thì đó Tưởng Quyền cũng sẽ gì quá đáng. Đứa trẻ của Hạ Nghiên là giấy thông hành thì đứa bé của Hồng Anh là một tấm lệnh bài miễn c.h.ế.t tạm thời.
Chỉ là Tưởng Nguyễn khá tò mò, khi Hạ Nghiên tin Hồng Anh mang thai, sắc mặt bà sẽ trở nên thế nào nhỉ?
Bên trong Nghiên Hoa uyển.
Chiếc ly trong tay Hạ Nghiên rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. “Ngươi cái gì? Nàng thật sự thai?”
Vị y sư trung niên mặc áo vải nâu đang mặt bà , trong tay cầm theo một hòm thuốc, khẽ đáp: “Tại hạ bắt mạch cho nàng , quả thật là hỉ mạch, sai .”
“Tiện nhân! Vậy mà cũng dám lòng !” Hạ Nghiên giận tím mắt. Bà cho Lý ma ma là tín của canh chừng Hồng Anh uống t.h.u.ố.c ngừa thai liên tục. Vậy mà hôm nay bỗng nhiên tin mừng. Điều nghĩa là Hồng Anh hề uống t.h.u.ố.c . Giờ đây tay, e là kịp nữa .
Bà vị thầy t.h.u.ố.c đang mặt, bỗng nhiên : “Đại phu, ông phương cách nào để một đột nhiên sảy thai mà để sơ hở ?”
Vị y sư thường xuyên lui tới khám bệnh cho các quý phụ nhân, tất nhiên hề lạ lẫm với chuyện . Ông khẽ ghé tai đáp: “Có thì tất nhiên . mà…”
“Vậy thì phiền đại phu.” Hạ Nghiên sờ lên chiếc trâm cài đầu. “Đến khi chuyện thành, bổn phu nhân tất nhiên sẽ đại lễ trọng thưởng.”
Ánh mắt vị y sư chợt lóe lên vẻ tham lam. Thấy , sâu trong đáy mắt Hạ Nghiên cũng thoáng qua một tia ác độc. Bà thầm nghĩ, trong chốn thâm cung, quý nhân khi lâm bồn còn thường xảy chuyện ngoài ý , huống chi đây chỉ là một đứa trẻ chả phận cao sang gì. Một ả thất xuất từ chốn lầu xanh mà cũng dám vọng tưởng con cái ? Cũng xem xem bản thị liệu cái phúc phận !