Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:07:02
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

“Loại hương phấn thấp kém như mà cũng dám mang đến mặt bổn tiểu thư, thật nghĩ dễ lừa gạt lắm ? Cút ngoài!” Chiếc hộp tròn nhỏ rơi xuống đất “bộp” một tiếng, bột phấn nghiền cẩn thận bên trong vương vãi khắp nơi, lưu dấu vết mờ nhạt trong khí. Tưởng Lệ cực kỳ khinh miệt đống đồ bày bàn, hất đổ bộ xuống đất. ‘‘Một đám rác rưởi vô dụng!’’

 

Nha Tế Liễu hầu bên cạnh vội vàng an ủi: ‘‘Tiểu thư chớ nên nổi giận. Chỉ vài ngày nữa, của phủ Tả Lang trung sẽ đến. Đến lúc đó, tiểu thư thật xinh rạng rỡ, vui vẻ hân hoan mà gả mới phép.”

 

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến, Tưởng Lệ càng thêm nổi cơn thịnh nộ. ‘‘Ta thực sự hiểu, chỗ nào ? Vì nhà họ Tả vui vẻ như thế? Cứ nhất định là cái đứa bệnh tật ốm yếu ư?’’

 

Tế Liễu khuyên nhủ: “Tả Lang trung là giữ chữ tín, tất nhiên sẽ thất hứa. Chẳng qua coi trọng lời hứa với Tứ tiểu thư nên mới vẻ như . Đợi khi tiểu thư gả qua đó, dĩ nhiên sẽ đối đãi tử tế với tiểu thư thôi.”

 

là coi mắt cá thành hạt châu quý giá!” Tưởng Lệ giận dữ quát khẽ.

 

Ba năm , Tả Lang trung tay cứu Tưởng Đan tại cung yến, đó chỉ còn thiếu thủ tục thỉnh bà mối đến Tưởng phủ cầu hôn nàng nữa là chuyện xem như định. Thế nhưng, Nhị di nương bí mật đàm luận với Tưởng Quyền một hồi lâu, cuối cùng gả Tả gia từ Tưởng Đan biến thành Tưởng Lệ. Nào ngờ, Tả Lang trung vốn là thành thật, khi tin cũng nổi trận lôi đình.

 

Song, canh trao đổi, bát tự cũng hợp, thế nên việc hủy bỏ hôn ước lúc quả thực tiện. Thế nhưng, Tả Lang trung đưa một yêu cầu khiến Tưởng Lệ mỗi nghĩ đến đều tức tối dứt: Tả Lang trung thẳng thắn bày tỏ với Tưởng Quyền, rằng bằng lòng cưới cả Tưởng Đan Bình thê.

 

nữa, tỷ cùng gả chung một phu quân, truyền ngoài tất sẽ trở thành giai thoại kinh . Có điều Tưởng Lệ từ đến nay lòng hẹp hòi, hề chút độ lượng, tất nhiên nàng thể cam chịu chấp nhận kết cục . Về phần Tưởng Quyền, ông cũng hề mong gả cùng lúc cả hai ái nữ phủ Tả Lang trung.

 

Điều khiến kinh ngạc nhất là Tưởng Đan. Khi Tưởng Quyền và Tưởng Lệ còn kịp tỏ thái độ ép buộc nàng, Tưởng Đan chủ động cự tuyệt cuộc hôn nhân . Ngay lập tức, trong kinh thành xôn xao lan truyền tin đồn, rằng Tứ tiểu thư thứ xuất Tưởng phủ trời cao đất dày, đến cả vị trí Bình thê của Tả Lang trung cũng dám khinh thường. Trên thực tế, lấy phận thứ nữ của Tưởng Đan, thể trèo lên Tả phủ là chim sẻ hóa thành phượng hoàng , huống hồ còn là Bình thê tôn quý.

 

Sau khi Tưởng Đan từ chối, việc liền trở nên dễ bề sắp xếp hơn nhiều. Tưởng Tố Tố về phủ một ngày cử hành lễ cập kê, ngay đó chỉ cần chờ Tưởng Lệ qua lễ cập kê là thể bắt đầu lo liệu hôn sự với Tả Lang trung. Ngày Tả Lang trung cũng sẽ tự đến tham dự đại lễ. Vốn là một chuyện , ai ngờ đúng lúc Tưởng Lệ giở chứng, sinh sự giày vò hầu.

 

Chuyện duy nhất nàng là trong mấy ngày nay, tất cả son phấn đưa đến viện đều nàng chê bai, ghét bỏ. Dẫu Nhị di nương chỉ là thất, nhưng bà cũng nắm trong tay ít tiền bạc tích cóp. Huống hồ, nàng chỉ độc nhất một đứa con gái , ngày thường tất nhiên hề tiếc của. Những loại son phấn đều là hàng thượng phẩm từ các cửa hiệu danh tiếng nhất kinh thành, Tưởng Lệ dùng vẫn hài lòng, nhưng giờ đây bỗng dưng sinh lòng chán ghét.

 

Kỳ thực cũng chẳng vì nguyên do gì khác. Ba năm qua trong Tưởng phủ chỉ còn Tưởng Lệ và Tưởng Đan. Kể từ ngày hôn sự đổi, Tưởng Đan trở nên hướng nội, thận trọng hơn, gần như bước chân khỏi khuê phòng. Ngày thường, các buổi tiệc xã giao giữa nữ quyến Tưởng phủ và các gia đình danh giá trong kinh thành đa phần đều do Tưởng Lệ chủ trì. Mấy năm nay, Tưởng Lệ nghiễm nhiên tự xem là Đích nữ của Tưởng phủ.

 

Nào ngờ Tưởng Tố Tố và Tưởng Nguyễn đột ngột trở về. Tưởng Nguyễn cần , nàng lột xác thành Quận chúa tôn quý, còn Triệu gia che chở. Tưởng Lệ vốn nghĩ Tưởng Tố Tố một thời gian tu hành nơi miếu hoang sẽ thể ngẩng mặt lên đời. Ai ngờ nàng càng ngày càng trưởng thành, dung mạo càng thêm phần kiều diễm.

 

Có Tưởng Nguyễn và Tưởng Tố Tố tựa châu ngọc rạng ngời ở phía , dung mạo mà Tưởng Lệ vẫn luôn lấy kiêu hãnh lập tức trở thành một trò . Dĩ nhiên, thứ gì nàng cũng thấy chướng mắt. Nàng siết chặt nắm đấm. "Lễ cập kê thì là gì? Có hai kẻ ở phía , tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn chúng, còn ai thèm liếc chứ?"

 

"Xin tiểu thư đừng lời như ," Tế Liễu khẽ khàng . "Bây giờ Đại tiểu thư là Quận chúa tôn quý, nhưng quân vương tựa hổ, nhiều trong cung tất sẽ phạm nhiều sai lầm. Ai sẽ ? Nhị tiểu thư thì càng cần , dẫu ba năm trôi qua, chuyện cũ vẫn sẽ đời nhắc , việc mai mối hẳn là vô cùng khó khăn. Bây giờ tất cả nữ quyến trong phủ, chỉ tiểu thư là an nhàn và thư thái nhất. Ngay khi kết thúc lễ cập kê, Tả Lang trung sẽ cưới . Hôn sự ngay cả Lão gia cũng thể can dự. Người xuất giá cả Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, chẳng đó là một niềm vinh dự lớn lao ?"

 

Tưởng Lệ xong những lời khuyên giải của nha , trong lòng dần dần bình tĩnh . "Ngươi , cần gì bận lòng? Chí ít, phu quân chọn, so với những kẻ khác đều hơn nhiều!"

 

Tế Liễu tiếp tục nhẹ nhàng khuyên giải an ủi một hồi lâu, cảm xúc của Tưởng Lệ cuối cùng cũng lắng dịu, nàng còn tùy tiện nổi giận ném son phấn lung tung nữa.

 

Đêm xuân vốn tĩnh mịch như thế. Màn đêm bao phủ càng thêm thâm thúy huyền bí, tô điểm cho muôn vàn tinh tú sáng lấp lánh, tựa hồ như rủ xuống ngay đỉnh đầu nhân thế.

 

Giờ là canh khuya. Bên trong các sân viện đều vô cùng yên ắng, bộ kinh thành Đại Cẩm cũng chìm giấc ngủ say. Trong Tưởng phủ càng tĩnh mịch, quả thực đến mức tiếng kim rơi đất cũng thể thấy rõ ràng.

 

Bên trong Nguyễn cư vẫn còn leo lét một ngọn đèn. Ánh lửa ngọn đèn dầu giữa đêm tối yếu ớt vô cùng, hầu như thể chiếu rõ khung cửa sổ bàn sách. Liêu Kiều chút đau lòng, dâng lên một chén nước mật đường nhỏ. "Hay là tiểu thư nghỉ ngơi một lát . Nô tỳ sẽ ở đây chờ , nếu Tiêu vương gia tới, nô tỳ sẽ đ.á.n.h thức dậy. Giờ là canh giờ nào , tiểu thư nên giữ gìn thể."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-148.html.]

 

Liên Kiều thầm mắng trong lòng, Tiêu Vương gia chọn giờ nào chẳng chọn, cố tình chọn đúng giờ Tý nửa đêm. Tưởng Nguyễn từ đến nay đều nghỉ ngơi sớm, giờ khắc vốn buồn ngủ rũ rượi, nhưng vẫn cố chống bên ngọn đèn để đợi . Liên Kiều chiếc đồng hồ cát. “Ôi chao, sắp sửa đến giờ Tý .”

 

Tưởng Nguyễn vốn dùng tay chống cằm, bàn tay còn lười biếng đặt ngọn đèn, ánh mắt chăm chú. Nghe thấy lời Liên Kiều, nàng chợt tỉnh táo thêm vài phần. Tiêu Thiều đường đường là một Vương gia, dùng cách gì để tiến Tưởng phủ. Chẳng lẽ leo tường? Hay là chui qua lỗ chó? Vừa nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân dính đầy bùn đất từ lỗ chó, Tưởng Nguyễn liền nhịn mà bật thành tiếng.

 

“Ngươi đang vui vì điều gì?” Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng bất chợt vang lên bên tai, mang theo mùi hương thoang thoảng của trúc xanh lan tỏa. Tưởng Nguyễn chỉ kinh ngạc, song Liên Kiều kinh hãi kêu lên một tiếng “A!”

 

Mặc dù trong lòng Tưởng Nguyễn cũng giật thon thót, nhưng nàng vốn là quen che giấu tâm tư, nên mặt hề lộ nửa phần kinh hoảng. Nàng chỉ đ.á.n.h giá Tiêu Thiều từ xuống một lượt, trừng mắt , chút thất vọng : “Hóa .”

 

“Không cái gì?” Tiêu Thiều liếc Liên Kiều, Liên Kiều ý liền cúi đầu lặng lẽ lui ngoài.

 

Tưởng Nguyễn thẳng đối diện. Y vận bộ y phục lụa thiên hương đen nhánh, bên hông là đai vàng khắc hoa văn tê giác, phác họa nên một hình lưu loát nhanh nhẹn, càng khiến y trông giống một thiếu niên hơn ngày thường. Dưới ánh đèn, ngũ quan xinh mà nhu hòa của Tiêu Thiều càng thêm nổi bật, đôi mắt đen láy so với bầu trời khuya còn lấp lánh chói mắt hơn, bên trong ẩn chứa ý như như , môi mỏng khẽ mím, hầu kết lay động.

 

Người đời thường , ngắm mỹ nhân ánh đèn, nhưng khi thanh niên ánh đèn, vẻ của y càng thêm thoát tục hơn thường nhật. Tưởng Nguyễn thầm mắng một tiếng "Yêu nghiệt" trong lòng vội dời ánh mắt. Nàng còn ngỡ y sẽ ăn mặc giống như kẻ trộm hoa nào đó, ít nhất là thận trọng, e dè khi đêm khuya viếng thăm khuê phòng nữ nhân. Đằng Tiêu Thiều hề giống với bình thường, cử chỉ tự nhiên, vô tư lự khiến khác giật . Hơn nữa, từ lúc y tiến cho tới tận bây giờ, sự ưu nhã vẫn hề giảm chút nào, giống đến đây để thăm dò bí mật, rõ ràng là đến để khách mà!

 

Tiêu Thiều bên ngoài: “Cũng nên .”

 

Tưởng Nguyễn kinh ngạc : “Cứ theo ngươi đến đó như thế ?”

 

“Không cần.” Tiêu Thiều đáp, đoạn đưa tay vòng lưng, túm lấy cổ áo Tưởng Nguyễn y như túm cổ một con mèo. Y đợi Tưởng Nguyễn kịp cất lời nhảy phóc khỏi cửa sổ.

 

Tưởng Nguyễn hoảng hốt, vô thức đưa hai tay ôm chặt lấy eo Tiêu Thiều. Bên tai là tiếng gió vù vù lướt qua, trong lòng nàng vô cùng căng thẳng. Sự căng thẳng là loại thận trọng từng bước khi tính kế khác thường ngày, mà là một loại cảm giác đơn thuần nhất, đến từ sự bất ngờ và . Giống như thuở Triệu mẫu còn tại thế, Tưởng Tín Chi lén lút đưa nàng trốn khỏi phủ xem hội chùa, cái cảm giác sợ phát hiện hưng phấn khi chui từ lỗ ch.ó .

 

Kèm theo sự căng thẳng đó là một chút hưng phấn, cứ như trở về thời niên thiếu vô lo vô nghĩ. Cảm giác kích thích lâu khiến nàng quên nỗi sợ hãi khi y "xách" giữa trung, chỉ còn sự ngỡ ngàng xen lẫn m.ô.n.g lung.

 

Tiêu Thiều nhận thấy Tưởng Nguyễn yên lặng khác thường, y cúi đầu xuống. Gương mặt nhỏ nhắn, xinh tuyệt sắc phảng phất vẻ mờ mịt, thoáng buồn bã, nhưng cũng ẩn chứa chút khát khao nhỏ nhoi. Sự đối lập với vẻ trầm tĩnh, bình thản thường ngày, dường như đây mới là dáng vẻ chân thực của một thiếu nữ ở độ tuổi xuân thì. Thấy Tưởng Nguyễn như , Tiêu Thiều chợt sững sờ. Ánh mắt y rơi đôi tay đang ôm chặt vòng eo của , những ngón tay nhỏ dài mềm mại nắm chặt lấy lớp tơ lụa đen nhánh, càng nổi bật lên màu trắng muốt như ngọc. Chẳng hiểu tại , y chỉ cảm thấy nơi đôi bàn tay ôm lấy đột nhiên nóng bừng.

 

Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Thiều dẫn Tưởng Nguyễn đáp xuống một nơi trong viện. Tưởng Nguyễn vững buông tay, nơi đang , chợt cảm thấy sửng sốt: nơi chính là Tố Tâm Uyển. Nàng hoài nghi liếc Tiêu Thiều: “Làm ngươi nơi đây? Chẳng lẽ ngươi từng lui tới?” Tiêu Thiều Tưởng phủ như chỗ , dễ dàng tìm viện của Tưởng Tố Tố như , khiến thể sinh lòng nghi vấn.

 

Tiêu Thiều im lặng. Mặc dù y thực sự đầu tới Tố Tâm Uyển— y nấp cây, chứng kiến bộ cảnh Tưởng Nguyễn thiến Lý Dương, đó còn âm thầm tay tương trợ nàng—nhưng mắt, chuyện vẫn là nên . “Cẩm Nhất từng điều tra, vẽ bản đồ đưa cho .” Y giải thích.

 

Tưởng Nguyễn gật đầu: “Thì là thế.” vẻ mặt nàng rõ ràng tỏ ý tin tưởng, khiến Tiêu Thiều càng thêm bất lực. Hai tới góc viện, phía gian phòng của Tưởng Tố Tố. Nơi đây một căn phòng nhỏ bỏ trống. Hai lách qua căn phòng đó, chợt thấy một âm thanh kỳ dị truyền đến.

 

Phạm Khắc Hiếu

Thanh âm giữa đêm khuya chợt vang lên, tuy đột ngột nhưng vẫn nhận đó là tiếng giãy giụa đầy cố sức của một thứ gì đó, cùng với tiếng 'phịch' nặng nề khi vật rơi xuống đất.

 

Tiêu Thiều khẽ nhíu mày, nhặt một viên đá ném thẳng về phía cửa sổ. Cửa sổ lập tức lặng yên xuất hiện một lỗ thủng nhỏ. Hắn tiến lên quan sát, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị. Tưởng Nguyễn thấy như , liền khẽ vỗ cánh tay . Tiêu Thiều lùi , nàng đưa mắt qua lỗ nhỏ, lập tức thấy một cảnh tượng khiến xem nín thở.

 

Ánh đèn dầu lập lòe trong phòng, nhưng chừng đủ để thấy rõ: Một ảnh đang vùi đầu gặm c.ắ.n thứ gì đó trong tay. Khi nọ đầu , vật trong tay chính là một con gà lông lá tả tơi, cổ gần lìa , m.á.u me dính đầy, còn thoi thóp tàn. Người nọ làn da trắng nõn gần như bạch ngọc, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua. Nàng mặc y phục trắng toát, dung mạo thanh lệ tựa tiên tử hạ phàm, thế nhưng khóe miệng vương vãi m.á.u tươi loang lổ, trông khác gì yêu ma quỷ quái chui lên từ nấm mồ.

 

Người đó, chính là Tưởng Tố Tố.

 

Loading...