Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:07:00
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Ngay khi Ngũ di nương rời thì Lộ Châu đẩy cửa bước , vẻ mặt phấn khởi xen lẫn chút sợ hãi, đóng chặt cửa. Rồi nàng kéo rèm , đến gần Tưởng Nguyễn.

 

Mấy những hành động liên tiếp của Lộ Châu tò mò. Nàng xoay nhỏ. "Tiểu thư bảo nô tỳ điều tra chuyện Tố Tâm uyển, nô tỳ điều tra xong ."

 

Tưởng Nguyễn nàng. "Dáng vẻ như thì chắc chắn điều khác thường. Chuyện đó thế nào?"

 

"Thật thì cũng chẳng chuyện gì quá kỳ lạ." Lộ Châu thần bí. "Chẳng qua là nô tỳ trong bếp , Nhị tiểu thư ở trong miếu ăn uống kham khổ, cơ thể suy yếu nhiều. Thế nên mấy ngày nay, nàng đều sai Hồ Điệp và Tinh Đình đến phòng bếp thịt gà mái. Mỗi ngày đều mang cháo gà đến để Nhị tiểu thư bồi bổ thể."

 

"Điều thì gì mà lạ?" Liên Kiều thắc mắc.

 

Lộ Châu lắc đầu. "Nô tỳ nhớ Nhị tiểu thư từng ghét cháo gà, huống hồ Nhị tiểu thư đang tu hành trong miếu. Nếu sự thật đúng như lời họ là đang chịu kham khổ để tỏ lòng thành kính, thì tất nhiên là giữ giới. thành kính thì suốt ngày sát sinh ăn thịt? Đây chẳng là phá giới ?"

 

Tưởng Nguyễn bật , Lộ Châu đầy tán thưởng. Hiện giờ bản lĩnh chuyện của Lộ Châu càng ngày càng lợi hại, thể suy nghĩ nhiều như thế quả thật dễ dàng.

 

Lộ Châu thấy vẻ mặt của Tưởng Nguyễn tỏ ý hài lòng, nàng thuận miệng tiếp. "Nô tỳ thấy chuyện quá kỳ quặc, nên càng để ý hơn. Vì mới phát hiện một chuyện quá mức hoang đường. Các vị đoán xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ?"

 

Lộ Châu quả thật biến thành kể chuyện ở tửu quán , Liên Kiều chờ nổi, vội vã hỏi. "Rốt cuộc là chuyện gì?"

 

"Hồ Điệp và Tinh Đình cháo gà, ngoài thì để thêm bất kỳ nguyên liệu nào khác. Nấu canh bồi bổ thể thì gia vị t.h.u.ố.c như táo đỏ, kỷ tử đương quy chứ? Vậy mà chỉ một con gà, thêm bất kỳ vị t.h.u.ố.c nào khác ư?"

 

“Do đó, nô tỳ hối lộ một nha đầu quét dọn Tố Tâm uyển, tốn hai mươi hai lạng bạc, chỉ để lẻn vườn. Nô tỳ dẫn theo Tiểu Hoàng trông chừng, mũi nó quả nhiên vô cùng thính. Nó chạy như bay đến một bụi tường vi, đào gốc cây lên là gà chết. Mỗi con đều hút cạn m.á.u huyết, lông gà thì chất thành một đống." Lộ Châu chút run sợ. "Vết thương mấy con gà thật sự kinh hãi. Nô tỳ dám lâu, vội vàng chôn chạy về."

 

Liên Kiều và Bạch Chỉ đều im lặng , sắc mặt cả hai đều căng thẳng. Mãi một lúc , Liên Kiều mới khẽ hỏi: "Tiểu thư, chẳng lẽ nhị tiểu thư quỷ nhập? Bằng , thể dùng đến thứ tà thuật ghê rợn như ?"

 

"Tiểu thư, nhị tiểu thư đích xác quá quái dị. Người cung ở tạm một thời gian ? Dẫu , nàng cũng chẳng dám đeo bám đến mặt Thái hậu." Bạch Chỉ cũng nhắc nhở.

 

Tưởng Nguyễn về phía Lộ Châu, hỏi: "Khi ngươi kiểm tra đống gà chết, chúng vết d.a.o cắt nào giống như khi cắt tiết ?"

 

"Không hề." Lộ Châu nhíu mày đáp. "Thuở bé nô tỳ ham chơi, con gà hoa của thím cả nhà bên mổ nô tỳ, nô tỳ đuổi theo c.ắ.n nó một cái. Nô tỳ thấy rõ vết thương đó, đây vết d.a.o cắt, cũng giống dã thú cắn, mà như là dấu răng của phàm."

 

Bạch Chỉ và Liên Kiều hít sâu một lạnh.

 

Tưởng Nguyễn cúi đầu xuống, lâm trầm tư.

 

Mấy ngày , lúc gặp Tưởng Tố Tố ở cổng Tưởng phủ, Tưởng Nguyễn nhận thấy nàng điều gì đó cực kỳ khác lạ. Tuy thể rõ thành lời, nhưng dường như nàng biến thành một khác, toát một cảm giác yêu dị khó tả. Mấy hôm nay, Tưởng Tố Tố từng bước chân khỏi Tố Tâm uyển, ngay cả việc gặp gỡ Hạ Nghiên cũng cực kỳ hiếm hoi. Nàng cả ngày ẩn trong viện, chẳng rõ đang gì, điều quả là bất thường. Tưởng Nguyễn sai Lộ Châu thăm dò, ngờ tra kết quả kinh ngạc như thế. Thật sự khiến thể nào tưởng tượng nổi.

 

"Nô tỳ cũng thấy Nhị tiểu thư quá đỗi kỳ quái." Lộ Châu tiếp lời. "Càng ngày càng rõ, ngay cả vết sẹo mặt nàng cũng lành lặn . Ngày thương nặng đến , nay còn thấy một chút dấu vết nào. Nếu yêu quái tác oai tác quái, thể biến hóa thành như ?"

 

"Thế gian vốn chẳng hề yêu ma quỷ quái." Tưởng Nguyễn bình thản cất lời. Dẫu , cũng chẳng việc gì sợ hãi. Chính cũng từng c.h.ế.t một , nếu kẻ khác , chẳng cũng coi là yêu quái ? Chỉ là Tưởng Tố Tố hành động quá mức dị thường, khiến nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, buộc tăng cường cảnh giác.

 

Có lẽ với chuyện , cũng thể gì thêm. Song, trầm ngâm một lát đột nhiên lệnh: "Lộ Châu. Ngươi mau chuẩn xe ngựa, cần ngoài ngay lúc ."

 

"Tiểu thư viếng thăm nơi nào?" Bạch Chỉ tò mò hỏi.

 

"Đông Phong lâu."

 

Trong Ngự thư phòng.

 

Hoàng đế nhíu chặt hàng lông mày, chằm chằm cuốn sổ nhỏ đặt mặt. Thần thái của ngài cho thấy đang gặp một vấn đề cực kỳ nan giải. Mãi lâu , ngài mới cất lời: "Theo như lời ngươi trình bày, trong cung nội gián của Nam Cương?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-146.html.]

[]

 

Chàng thanh niên vận bộ y phục đen ngự án, đáp bằng giọng điệu bình tĩnh: "Bẩm, đúng là như ."

 

"Những năm qua, trẫm quả thực quá khinh thường bọn chúng." Hoàng đế cố nén cơn phẫn nộ trong lòng. "Trẫm còn tính sổ với đám man di đó, mà chúng dám trèo lên đầu trẫm . Thật tự lượng sức !"

 

"Không chỉ thế." Tiêu Thiều tiếp lời. "Việc Thiên Tấn quốc đột nhiên xuất binh, e rằng cũng mối liên hệ mật thiết với phía Nam Cương."

 

"Đám man rợ Nam Cương vốn tà ác, gian xảo, thủ đoạn tàn nhẫn. Trẫm ngờ chúng còn thể thuyết phục Thiên Tấn quốc, ắt hẳn dâng lên nhiều lợi ích. A Thiều, ngươi hãy ở kinh thành, điều tra rõ ràng ngọn nguồn nội gián. Trẫm soát xét bộ một lượt, dù lật tung cả kinh thành lên cũng tìm kẻ đó."

 

Tiêu Thiều khẽ vuốt cằm.

Phạm Khắc Hiếu

 

Ánh mắt Hoàng đế thẳng y, đầy thâm ý: "Ba năm ngươi ở Miêu Cương, cửu tử nhất sinh, gặp muôn vàn hiểm nguy, trẫm đều rõ tâm tư của ngươi. ngươi cũng nên suy tính cẩn thận." Hoàng đế tiếp tục nhíu chặt mày.

 

"Giờ đây, bao kẻ trong cung chỉ mong trẫm sớm băng hà. Lão Bát, lão Ngũ, trẫm há âm mưu quỷ quyệt của bọn chúng? Thái tử đức hạnh gì đáng , cái danh vị Đông cung đó cũng thể giữ mãi. Còn đám văn võ bá quan triều thần, dám mắt trẫm mà kết bè kéo phái, chẳng lẽ nghĩ trẫm già nên lú lẫn ? A Thiều, ngươi..."

 

"Bệ hạ!" Tiêu Thiều chặn ngang lời của ngài. "Nếu còn việc gì khác, thần xin cáo lui."

 

Nếu kẻ đây, chắc chắn sẽ giật , bởi mối quan hệ giữa Hoàng đế và Cẩm Anh Vương quả thực phi thường, vượt xa sự thiết thông thường. Hoàng đế thoáng ngừng giọng, bất lực phất tay: "Thôi, ngươi lui xuống ."

 

Tiêu Thiều bước tới cửa, chỉ thấy lời Hoàng đế vọng theo từ phía : "Giờ đây ngươi cũng đến tuổi cần lập gia thất. Nếu để ý cô nương nhà nào, cứ với trẫm, trẫm sẽ giúp ngươi thành ."

 

Bóng dáng áo đen hề dừng , thẳng một mạch rời khỏi Ngự thư phòng, chỉ để Hoàng đế ngán ngẩm thở dài một tiếng.

 

Đông Phong lâu tuy là hiệu kim ngân châu báu lớn nhất kinh thành, nhưng thưa thớt khách vãng lai. Đơn giản vì bên trong dẫu rực rỡ muôn màu, giá cả quá đắt đỏ, món nào cũng liệt hàng trân phẩm hiếm thấy. Nếu gia cảnh cực kỳ giàu , hoặc thuộc dòng dõi quan quyền quý, e rằng đủ khả năng bước chân đây.

 

hôm nay, một chiếc xe ngựa đỗ ngay cửa Đông Phong lâu.

 

Bất kỳ ai ngang qua cũng đều hiếu kỳ ngắm , đó là vị công tử tiểu thư nhà nào. Khi thấy một thiếu nữ tuyệt sắc, xiêm y đỏ rực bước xuống xe ngựa, lập tức nhận . Hóa đó là Hoằng An Quận chúa, đang nổi danh bậc nhất kinh thành. Vị Quận chúa chỉ dung mạo khuynh thành, mà nay Thái hậu vô cùng sủng ái, ban thưởng vô , việc nàng thể đến Đông Phong lâu cũng là điều hiển nhiên.

 

Mọi đều tâm sinh ngưỡng mộ, thiếu nữ áo đỏ cùng hai nha phía bước Đông Phong lâu. Tưởng Nguyễn tiến , một thị nữ xinh xắn nhanh chóng nghênh đón. “Không tiểu thư tìm xem món đồ gì?”

 

Tưởng Nguyễn ngước nàng . “Ta gặp Dạ Phong.”

 

Thị nữ kinh ngạc, lắc đầu: “Có lẽ tiểu thư nhầm chỗ chăng?”

 

Tưởng Nguyễn chỉ , bàn tay thò trong áo lấy một vật, khẽ đung đưa mặt thị nữ. “Bây giờ thì ?”

 

Thị nữ rõ vật trong tay Tưởng Nguyễn, sắc mặt lập tức đổi, cung kính thưa: “Xin mời tiểu thư theo nô tỳ.”

 

Tưởng Nguyễn cất thanh đoản đao mà Tiêu Thiều tặng, thầm nghĩ quả nhiên là vật hữu dụng.

 

Hướng dẫn lên lầu hai, qua gian hàng vũ khí, thị nữ đến bên cạnh một đầu sư tử đá khắc men xanh, khẽ ấn tay một chỗ. Lập tức, một cánh cửa nhỏ mở , lộ một gian mật thất trang nhã. Thị nữ khẽ cúi : “Xin mời tiểu thư, Dạ thủ lĩnh đang ở bên trong.”

 

Tưởng Nguyễn bước chân thấy một giọng đầy bất mãn: “Ngoài còn bao nhiêu chuyện như , lẽ nào chủ nhân định giam lỏng cả đời ? Ngay cả việc xin Tưởng đại tiểu thư cũng thể ư?”

 

Tưởng Nguyễn dừng bước, mỉm cất lời: “Xin như thế nào đây?”

 

Dạ Phong đầu : “Đương nhiên là chỉ cần …” Hắn kịp dứt lời sững sờ, há hốc miệng: “Tưởng… Tưởng… Tưởng… Tưởng đại tiểu thư?”

 

Tưởng Nguyễn an tọa xuống ghế đối diện , : “Ta chuyện khẩn cấp, gặp chủ nhân của ngươi.”

 

Loading...