Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 139

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:06:53
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Chuyện đích trưởng nữ Tưởng gia, Tưởng Nguyễn, lấy đỡ kiếm cứu mạng Thái hậu trong buổi cung yến lan truyền khắp kinh thành chỉ trong một đêm. Ai nấy đều , Ý Đức Thái hậu vốn nổi danh lạnh lùng, nay đích đưa Tưởng Nguyễn về Từ Ninh cung, gấp rút triệu thái y đến chẩn bệnh. Người đời đích nữ Tưởng gia là trong họa phúc, cứu Thánh giá, ắt sẽ trở thành ân nhân của Thái hậu. Song, cũng kẻ hừ mũi coi thường, cho rằng Tưởng Nguyễn chẳng qua chỉ là đ.á.n.h cược mạng sống của để đổi lấy một tiền đồ xán lạn hơn mà thôi.

 

bàn tán thế nào nữa, sự thật Tưởng Nguyễn Ý Đức Thái hậu chiếu cố là điều thể phủ nhận.

 

Hơn nữa, ngay ngày thứ hai, tiếp tục một tin tức động trời khác khiến tất cả kinh ngạc: Ý Đức Thái hậu quyết định tiếp tục bế quan cầu phúc tại Hoàng lăng Tông miếu Hoàng gia trong suốt ba năm, và Người đích hạ ý chỉ đích trưởng nữ Tưởng gia đồng hành.

 

Tin tức còn khiến kinh ngạc hơn cả tin . Chớ là một nữ nhi của quan bình thường, ngay cả cháu gái ruột của Ý Đức Thái hậu cũng chắc ưu ái đến nhường . Ai nấy đều thầm nghĩ, Tưởng Nguyễn ắt hẳn chiếm trọn sự yêu mến của Ý Đức Thái hậu. Không đích trưởng nữ Tưởng gia gặp kỳ ngộ gì, mà hưởng đặc ân từng .

 

Sự lạ dứt, ngày hôm , Đại tướng quân Phụ quốc Triệu Quang tự mang sổ gia phả đến, công khai minh chứng Tưởng Nguyễn chính là cốt nhục của Triệu gia. Triệu gia năm xưa tàn nhẫn đoạn tuyệt quan hệ với Triệu Mi, giờ đây màn đến thể diện nữa, chỉ cầu xin Hoàng đế ban ân điển, để hôn sự của Tưởng Nguyễn thể do chính nàng tự định đoạt.

 

Đại tướng quân Phụ quốc cả đời vì nước vì dân, từng chủ động thỉnh cầu chuyện riêng tư nào. Hôm đó, mặt văn võ bá quan, Hoàng đế cũng tiện chối từ thỉnh cầu đơn giản , vì thế liền vung tay lên. Phê chuẩn.

 

Danh tiếng của Tưởng Nguyễn từ đây mà bùng nổ, vang vọng khắp chốn.

 

Liên Kiều và Bạch Chỉ đến đón Tưởng Nguyễn trở về phủ. Trên đường , nàng nhận ánh mắt ngưỡng mộ. Bạch Chỉ lo lắng hỏi: “Tiểu thư thương ở ? Nô tỳ lo lắng quá chừng, nhưng vì Người ở trong cung, nô tỳ .”

 

Tưởng Nguyễn xua tay: “Không , chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Tình hình trong phủ bây giờ ?”

Phạm Khắc Hiếu

 

Liên Kiều thuật : “Hôm , khi hồi phủ, Lão gia và Phu nhân liền thẳng thư phòng, rõ thương nghị chuyện gì. Nhị tiểu thư thì kinh hãi tột độ, mời đại phu kê t.h.u.ố.c an thần, đó mới lịm . Nhị thiếu gia tin Đại thiếu gia phong thưởng thì vô cùng phẫn nộ, bỏ ngoài uống rượu giải sầu.” Nàng giấu nổi vẻ châm biếm trong lời . “Mãi đến sáng hôm mới say khướt trở về.”

 

Tưởng Nguyễn gật đầu: “Còn Tứ thì ?”

 

“Còn Tứ tiểu thư...” Liên Kiều vẻ thần bí: “Người của phủ Tả Lang Trung đến mấy , xem chừng là , rằng nhất định chịu trách nhiệm với Tứ tiểu thư. Bảo rằng mấy ngày nữa sẽ mang canh tới. mà...”

 

Tưởng Nguyễn nhíu mày chờ nàng tiếp. Quả nhiên Liên Kiều : “Tam tiểu thư khi chuyện , rằng thẳng đến tìm Nhị di nương. Nhị di nương tìm Lão gia, đó Lão gia gọi Tứ tiểu thư thư phòng chuyện. Một hồi khi Tứ tiểu thư thì sắc mặt tái mét. Lộ Châu dò la, tiểu thư đoán xem xảy chuyện gì?”

 

Tưởng Nguyễn khẽ : “Tam trộm long tráo phụng?”

 

“Sao tiểu thư ?” Liên Kiều kinh ngạc, tiếp: “Cũng ! Nghe Nhị di nương mật đàm gì đó với Lão gia. Lão gia lập tức đổi ý định, bảo chuyển canh của Tứ tiểu thư sang cho Tam tiểu thư.”

 

“Làm , e là Tả Lang Trung sẽ lòng?” Tưởng Nguyễn dựa nệm êm trong xe ngựa, thong thả nâng chén .

 

“Tả Lang Trung vẫn . Ý tứ của Nhị di nương là, chỉ cần gả sang đó, việc thành, bái đường thành thì Tả Lang Trung cũng khó lòng truy cứu. Đến khi đó, Lão gia sẽ đích mặt đàm phán, chuyện sẽ xuôi chèo mát mái.”

 

Bạch Chỉ cũng thở dài: “Tứ tiểu thư thật sự quá đáng thương.”

 

Tưởng Nguyễn cũng chẳng hề thấy Tưởng Đan đáng thương. Đêm qua, nàng chủ động bày tâm cơ tính kế Tả Lang Trung, nghĩa là tính toán kỹ lưỡng từ lâu. Chỉ là ngờ trở thành ‘ dâu cho khác’ mà thôi. Đều là thứ nữ, Tưởng Lệ tất nhiên cam lòng việc Tưởng Đan gả nhà chồng như thế. Giữa Tưởng Lệ và Tưởng Đan, Tưởng Quyền nhất định thiên vị Tưởng Lệ hơn. Không Nhị di nương gì với Tưởng Quyền, nhất định là lôi lợi ích mới khiến cho ông quyết định như .

 

Liên Kiều cũng : “Tam tiểu thư đoạt nhân duyên của Tứ tiểu thư, tuy rằng đây là hành vi thiếu nhân đức nhưng nếu thể gả phủ Tả Lang Trung thì cũng là xứng đáng. Tương lai chắc chắn sẽ hơn Tứ tiểu thư. Dù Tứ tiểu thư Lão gia an ủi, nhưng e rằng trong lòng vẫn chất chứa nhiều uất ức.”

 

Tưởng Nguyễn lắc đầu: “ . Tưởng Lệ chắc cuộc sống hơn Tưởng Đan.”

 

Bạch Chỉ nghi ngờ: “Sao thế ạ?”

 

“Cứ . Vài năm sẽ rõ.”

 

Tưởng Đan rốt cuộc là kẻ ? Nàng tuyệt đối loại cam chịu im lặng khi ức hiếp. Tưởng Quyền nếu nghĩ rằng lúc thể tùy ý lệnh cho Tưởng Đan thì lầm to. Một cách vô hình, Tưởng Lệ gieo lòng Tưởng Đan một mối thù ẩn giấu. Nó tựa như một con mãng xà đang ngủ đông tại nơi thâm sơn cùng cốc, một khi cơ hội, nó sẽ lập tức dùng nọc độc c.ắ.n c.h.ế.t đối thủ, biến mất để một dấu vết.

 

Tưởng Lệ sợ còn kém xa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-139.html.]

Chiếc xe ngựa đang chạy lộc cộc đường thì đột nhiên dừng phắt . Liên Kiều khẽ giật , vội vàng vén rèm cửa lên, hỏi thị vệ bên ngoài: “Đã xảy chuyện gì?”

 

Tưởng Nguyễn nghiêng đầu ngoài cửa sổ, thoáng thấy vạt áo màu đen. Nàng trầm ngâm giây lát dặn dò phu xe: “Ngươi xuống xe .”

 

Nơi xe ngựa đang dừng là đầu hẻm nhỏ, bốn phía . Bạch Chỉ còn đang lo lắng thì Tưởng Nguyễn nhanh nhẹn nhảy xuống xe.

 

Quả nhiên bước xuống thì thấy một bóng lưng về phía nàng. Bóng lưng tao nhã cô tịch, khiến con hẻm nhỏ tối tăm bỗng chốc như bừng sáng vì sự xuất hiện của .

 

Nàng bảo Bạch Chỉ và Liên Kiều ở yên xe ngựa, còn bản thì bước đến phía Tiêu Thiều. Khi đến gần , nàng cất tiếng: “Tiêu Vương gia.”

 

Tiêu Thiều cúi đầu nàng, trầm ngâm hỏi: “Ngươi cùng Thái hậu đến Tông miếu?”

 

Tưởng Nguyễn gật đầu: “Vâng. Được theo hầu Thái hậu xa, đó là phúc khí của .” Nàng dừng , thẳng Tiêu Thiều: “Hôm đại yến trong cung, đa tạ Tiêu Vương gia tay tương trợ.”

 

“Ngươi cố tình cam chịu thương, cũng chỉ thể giảm bớt mức độ tổn hại của kiếm khí vài phần. Dẫu , vẫn tránh khỏi việc ngươi thương, là của .” Tiêu Thiều một cách thành khẩn.

 

Tưởng Nguyễn ngạc nhiên, nhận nàng cố ý nhận một kiếm đó ? Nàng bỗng cảm thấy trong lòng phức tạp, nhưng bên ngoài vẫn mỉm : “Nguyễn nương khác với Tiêu Vương gia. Nếu đạt điều gì, ắt tự tính toán tranh thủ. Nếu chặn một kiếm , chắc chắn sẽ đạt mục đích mong .”

 

“Ngươi lấy thứ mong ?” Tiêu Thiều hỏi.

 

Tưởng Nguyễn phía xa: “Sắp .”

 

Đôi mắt phượng của Tiêu Thiều khẽ nhíu , môi mấp máy, lấy một vật từ trong vạt áo, đặt tay Tưởng Nguyễn.

 

Đó là một con d.a.o găm nhỏ nhắn, tạo tác tinh xảo, chuôi nạm ngọc Phỉ Thúy Mắt Mèo, qua liền đây vật tầm thường. Tưởng Nguyễn từng gặp qua nó, đây chính là thanh chủy thủ rơi từ Tiêu Thiều trong lúc hỗn loạn. Nàng vô cùng kinh ngạc: “Tiêu Vương gia, đây là...?”

 

"Tông miếu hẳn là nơi an ." Tiêu Thiều trầm tĩnh . "Vật thể giúp ngươi phòng ." Hắn bổ sung, giọng hạ. "Ta Miêu Cương một chuyến, e là ngày ngươi xuất phát thể đến tiễn biệt."

 

Tưởng Nguyễn thầm kinh ngạc, vị Vương gia thật sự khác thường, còn nhắc đến chuyện tiễn biệt. Lưỡi d.a.o găm thoạt tuy nhẹ, nhưng khi cầm trong tay, lòng nàng thấy trĩu nặng. Tưởng Nguyễn lắc đầu. "Vật đối với Tiêu Vương gia ắt hẳn ý nghĩa quan trọng, xin thứ cho dám nhận."

 

"Quà sinh nhật." Tiêu Thiều chỉ đáp.

 

"Hả?" Tưởng Nguyễn ngẩn .

 

Tiêu Thiều giải thích: "Thanh d.a.o găm , chính là quà sinh nhật tặng ngươi." Hắn tiếp một cách cứng nhắc: "Đồ tặng, Tiêu mỗ tuyệt đối đạo lý đòi ." Sau đó, ánh mắt dán chặt thanh d.a.o găm, như thể đang thầm thề: 'Ta lấy . Chắc chắn sẽ lấy , nên mau nhận lấy .'

 

Tưởng Nguyễn nhịn thầm . Tiêu Thiều ngày thường luôn lạnh lùng cấm dục, mà giờ phút để lộ chút bướng bỉnh trẻ con, quả thực khiến bằng con mắt khác.

 

Nàng kỹ nam nhân mắt, vận áo nhung đen dài, khí chất cao quý bức . Dung mạo tuấn tú mang theo nét hiu quạnh, tựa như luồng khí thế đang kiềm nén. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm, rực rỡ tựa tinh tú giữa đêm khuya. Giờ đây khi gần, nàng còn thoáng thấy một tia cố chấp ẩn sâu.

 

Hắn cũng nàng, hai ánh mắt giao . Gò má Tưởng Nguyễn khẽ nóng bừng. Nàng vội trấn tĩnh tinh thần, thầm tự mắng . Dù hiện giờ nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương thành niên, trong mắt Tiêu Thiều sợ rằng còn tính là nữ nhân. Nàng thẹn thùng chuyện gì chứ?

 

"Đa tạ Tiêu Vương gia." Nàng nhẹ giọng đáp lời.

 

Ánh mắt Tiêu Thiều dừng nơi cổ tay Tưởng Nguyễn, đột nhiên cất lời: "Rất xứng với ngươi."

 

Tưởng Nguyễn đang đeo chiếc vòng Huyết Nguyệt màu xanh đậm nơi cổ tay. Khi Tiêu Thiều chằm chằm, nàng theo phản xạ buông tay xuống, dùng ống tay áo rộng rãi che khuất. Nàng khó chịu với chính , tại hôm nay tỏ thất thố như ? Nàng thầm biện giải, lẽ là do sắp sửa rời khỏi kinh thành, thêm vị Vương gia nhiều tay tương trợ, nên nàng mới chút lơ là phòng .

 

Nàng vội vàng cáo từ Tiêu Thiều vài câu nhanh chóng lên xe ngựa. Xe ngựa lộc cộc lăn bánh, rời khỏi con hẻm nhỏ. Nam tử áo đen vẫn lặng yên tại đó, lưng thẳng tắp tựa cây tùng. Khí độ ung dung, nhàn nhã như mây trôi. Hắn theo bóng xe ngựa khuất dần, lúc mới cất bước.

 

Bên trong xe ngựa, Tưởng Nguyễn rơi trầm mặc. Kiếp , ba năm rời , rốt cuộc nàng trở thành bộ dạng như thế nào?

 

Loading...