Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:06:49
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Một nam nhân trẻ tuổi dung mạo tuấn tú phi phàm, tỏ tình mặt văn võ bá quan, lời lẽ thâm tình chân thành, đó là Bát hoàng tử luôn giữ trong sạch. Vô thiếu nữ khuê các đang mặt ở đây đều yêu hận. Yêu là yêu thần thái xuất chúng và vẻ kinh của . Hận là hận tại bản đích trưởng nữ của Tưởng phủ, vận may lớn lao như thế.

 

Tưởng Tố Tố Bát hoàng tử dứt lời, thể xiêu vẹo, suýt nữa thì ngã quỵ. Niềm hân hoan ban đầu trong lòng ả nỗi đau đớn như đ.â.m sâu xương tủy thế. Ánh mắt ả Tưởng Nguyễn tràn ngập sự đố kỵ đến mức gần như điên loạn. Tưởng Nguyễn dựa cái gì mà đoạt lấy phận đích nữ của ả? Giờ còn dám tranh giành mà ả hằng thầm thương trộm nhớ? Rốt cuộc là dựa cái gì mà nàng thứ?

 

Tưởng Nguyễn Tuyên Ly bằng ánh mắt lạnh nhạt. Từ khi sống đến nay, Tuyên Ly tựa như một con ruồi mà nàng từng nuốt nhầm bụng, vì nàng luôn cố gắng né tránh, đây là đầu tiên nàng đối mặt với gần gũi đến thế. Ánh mắt rõ ràng hề chứa đựng tình ý, song lời là những lời lẽ si mê, tỏ vẻ thâm tình. Quay ngược về kiếp , năm hoa đào Ninh Thủy Cốc nở rộ, nàng ngây ngô lắp bắp, xử trí . Tuyên Ly tán hoa đào, nàng bằng ánh mắt nhu hòa, : “Nguyễn nhi, thực lòng thích nàng.”

 

Lời thật lòng thích nàng’ thật êm tai bao. chỉ thích, chứ từng mở lời cầu hôn. Hắn từng cho nàng danh phận, mà nàng vẫn ngu tin tưởng, mù quáng chờ đợi. Ở kiếp , nàng hằng mong mỏi, mơ cũng Tuyên Ly : “Nàng nguyện thê tử của ?” Chỉ vì trở thành thê tử của , sự sủng ái của , nàng bạc đãi chính bản . Nàng thế Tưởng Tố Tố, dấn chốn thâm cung đầy rẫy lừa lọc, chịu đựng ngược đãi, sỉ nhục, những trận nhạo, thậm chí đ.á.n.h đập dã man trong bụi cỏ.

 

Sao thể thấy chứ? Khi lợi dụng xong xuôi, tuyên bố nàng là họa quốc yêu nữ, nàng gục ngã khổ sở trong chính đại điện uy nghiêm . Liệu khi , còn nhớ tới lời thề tán hoa đào Ninh Thủy Cốc, nhớ tới câu : “Nguyễn nhi, thật lòng thích nàng?”

 

Giờ đây, ở kiếp , rốt cuộc nàng cũng thấy câu : “Nàng đồng ý thê tử của ?” Song, thì , giờ phút đây, nàng còn cần nữa .

 

Tuyên Ly chăm chú Tưởng Nguyễn, trong lòng đầy tự tin. Hắn đinh ninh rằng Tưởng Nguyễn là một thiếu thốn tình cảm từ phụ , mẫu qua đời sớm, bản sống nơi thôn trang suốt năm năm ròng. Một như , chỉ cần kẻ đối xử tử tế một chút, nàng ắt sẽ cảm kích, vui mừng đến phát . Quả thật, việc chạm trái tim Tưởng Nguyễn, khiến nàng cảm động, là chuyện vô cùng dễ dàng.

 

khi và Tưởng Nguyễn bốn mắt , nụ môi dần dần tan biến.

 

Kia là một đôi mắt như thế nào? Đôi mắt trong veo đen láy, nhưng mang theo vẻ thê lương của chốn đất hoang cô độc. Trong tròng mắt , dường như ẩn chứa xúc động mãnh liệt, nhưng đồng thời bình tĩnh đến đáng sợ. Đây là sự ái mộ cảm kích, càng là niềm vui mừng. Đây là yêu! Đây là hận!

 

Tuyên Ly khẽ rùng , hề lầm. Đó là hận ý, hận thù tận xương tủy, hận đến mức chỉ róc xương lóc thịt, uống m.á.u . Mà sự hận thù còn kèm với một nỗi chán ghét tột cùng, như thể đang thấy một vật gì đó mục nát, thối rữa.

 

Ánh mắt đông cứng . Vì ?

 

Cảm xúc rõ rệt đến , ánh mắt hận thù thể nhầm lẫn. Trong đầu Tuyên Ly trở nên mơ hồ, trống rỗng, nên gì tiếp theo. Đối mặt với ánh mắt của Tưởng Nguyễn, trong lòng của sinh một sự sợ hãi tên.

 

?

 

Hắn tìm hiểu cho rõ, ngay lúc đó, thấy thiếu nữ đột nhiên nở một nụ lạnh lẽo đầy châm chọc với , đôi môi hé mở thốt hai tiếng: “Ta đồng ý!”

 

Tưởng Nguyễn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giọng điệu vẻ khiêm nhường, nhưng thần thái cao quý như một nàng công chúa. Nàng từ tốn đáp: “Thần nữ xin cảm tạ ý của Điện hạ. tâm nguyện của thần nữ đặt ở chốn . Lời Điện hạ quả thực khiến thần nữ hoảng hốt, tự thấy dám trèo cao.” Dứt lời, nàng xoay , dập đầu với Hoàng đế, khẩn cầu: “Cầu xin Bệ hạ thành .”

 

Dẫu Tuyên Ly bày tỏ sự si tình đến nhường nào, thì lòng nàng vẫn kiên định như sắt thép, khí chất bất động, tuyệt dễ dàng lay chuyển.

 

Phạm Khắc Hiếu

Nụ khuôn mặt Trần quý phi càng lúc càng sâu đậm. Đôi mắt bà lập lòe tia sáng đầy ẩn ý, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, chút tức giận.

 

Mặc dù Hoàng đế tức giận hành động của Tưởng Nguyễn, nhưng cũng thể bắt nàng đồng ý với Tuyên Ly mặt văn võ bá quan. Ông chút phiền lòng, liền phất tay áo: “Đã như , xem ngươi và lão Bát duyên phận.”

 

Sắc mặt Tuyên Ly trở nên tái mét, cực kỳ khó coi. Hắn ngờ chuyện tính toán kỹ lưỡng Tưởng Nguyễn dùng một câu lạnh lùng mà cự tuyệt. Hắn Tưởng Nguyễn bằng ánh mắt dò xét, lý giải nàng từ chối , hàng lông mày vẫn nhíu chặt giãn. Tại nàng mang hận ý sâu sắc đến với ? Nếu chỉ vì Tưởng Tố Tố, thì hận thù há chẳng quá lớn lao ?

 

Tưởng Nguyễn thu trọn vẻ mặt Tuyên Ly đáy mắt, nội tâm lạnh lẽo. Kiếp , thủ đoạn của vẫn như cũ, chiếm lấy tín nhiệm của nàng, để nàng việc cho . Thế gian nào chuyện dễ dàng như thế, chẳng lẽ Tuyên Ly nghĩ rằng chỉ cần chịu hạ khác mà che đậy, thì đó mang ân nghĩa với ?

 

Mạc Thông lắc đầu, giọng đầy tiếc hận. “Bát Hoàng tử phong thần tuấn lãng là thế, nhưng đáng tiếc đối thủ là Tưởng gia tiểu thư tâm tính như độc dược. Kết quả hờ hững khinh thường cũng là lẽ đương nhiên.”

 

Tiêu Thiều lặng lẽ quan sát Tưởng Nguyễn. Người luyện võ thị lực vượt trội. Khi Tưởng Nguyễn hướng ánh mắt về phía Tuyên Ly, thấy rõ sự hận thù thuần túy, hề vương vấn chút tình cảm nào. Sự hận thù thật khó lý giải. Cớ gì nàng căm hận Tuyên Ly sâu sắc đến ? Hơn nữa, trong khoảnh khắc đó, Tiêu Thiều cảm giác nàng như thể tan biến, như một bóng hình vốn thuộc về cõi thế gian .

 

Nén những suy nghĩ rối bời, Tiêu Thiều chợt nhíu chặt mày. Trực giác luyện nhiều năm mách bảo vật thể nào đó đang xẹt qua gian. Hắn chạm nhẹ đoản đao đeo bên hông — thần tử phép mang vũ khí yến tiệc, duy chỉ Hoàng đế phá lệ ân chuẩn.

 

Tuyên Ly và Tưởng Nguyễn cùng hành lễ. Bát Hoàng tử mang theo vẻ mặt tiếc nuối trở về chỗ . Dáng vẻ ủ dột của khiến ít thiếu nữ thổn thức. Họ mừng thầm vì Tưởng Nguyễn cự tuyệt Tuyên Ly, nhưng oán hận nàng trái, khiến bậc thần tiên như chịu khổ tâm.

 

Tưởng Nguyễn khẽ mỉm với Tưởng Tín Chi. Trải qua biến cố , Hoàng đế hiển nhiên còn vẻ hân hoan như lúc đầu, Ngài chỉ khoát tay. “Khai tiệc!”

 

Các cung nữ nối đuôi tiến bưng thức ăn, tay mỗi đều đặt một chiếc khay. Người đầu là một cung nữ dáng thướt tha, thanh lệ, xiêm y cũng khác biệt với đám đông. Theo nàng là hai cung nữ mang khay đến gần Hoàng đế. Người dẫn đầu dừng , hai bắt đầu rót rượu dâng Thái hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-135.html.]

 

[]

 

Cung nữ cận của Hoàng hậu cũng dùng đũa bạc kiểm tra thức ăn. Cung nữ dẫn đầu bắt đầu rót rượu, tay chạm bình rượu liền đột ngột rút d.a.o găm , đ.â.m thẳng về phía n.g.ự.c Hoàng đế, thế như sấm sét.

 

“Vù… Keng!”

 

Một luồng kinh phong từ tới bỗng xuất hiện, khiến mũi d.a.o của cung nữ chệch hướng, suýt soát thoát khỏi chỗ trí mạng. Đó là một chiếc khuy vàng.

 

Tiêu Thiều, gần Hoàng đế nhất, lập tức hành động. Hắn phi vọt tới, bảo vệ Thánh giá. Sắc mặt Quan Lương Hàn cứng đờ, vỗ mạnh xuống bàn bật dậy. Các phu nhân xung quanh từng thấy cảnh tượng kinh hoàng đều đồng loạt kêu lên hoảng sợ. Những cung nữ mang xiêm y khác biệt đồng loạt giật , mấy phi lên , rút nhuyễn kiếm quấn quanh hông .

 

“Tên cẩu Hoàng đế ! Nộp mạng mau!” Những cung nữ gầm lên.

 

Những thích khách đó trộn trong đội ngũ cung nữ.

 

Cung nữ hầu hạ yến tiệc hôm nay lên tới vài trăm , hiện trường tức thì hỗn loạn vô cùng. Hoàng đế kinh hãi, thị vệ liều mạng xông lên. “Hộ giá! Nhanh hộ giá!”

 

Hoàng đế quần thần bảo vệ nghiêm ngặt, bọn thích khách dẫu cố hết sức cũng thể đoạt tính mạng ngài, liền chuyển sang tàn sát bừa bãi. Tất cả nữ quyến tại đây đều là những trói gà chặt, vũ khí phòng , lập tức trở thành mục tiêu của bọn chúng. Chỉ thoáng chốc thấy tiếng binh khí va chạm rợn , mùi m.á.u tanh nồng nặc, cùng tiếng kêu thét t.h.ả.m thiết của các mệnh phụ tiểu thư. Chỉ cần lắng thôi cũng đủ thấy cảnh tượng kinh hoàng đến mức nào.

 

Tưởng Tố Tố kinh hãi chui xuống gầm bàn, tận mắt thấy một vị tiểu thư c.h.é.m thành hai đoạn, m.á.u tươi lênh láng mặt đất. Dù dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, nàng vẫn bình tĩnh hơn Tưởng Lệ đang gào t.h.ả.m thiết. Hạ Nghiên sợ hãi tột độ, ôm chặt lấy Tưởng Tố Tố, hai ẩn gầm bàn, nấp một thi thể, gần như thể phát hiện.

 

Tưởng Đan cũng kinh hãi đến mức suýt ngất , nhưng nàng hề né tránh gào thét như Tưởng Lệ. Trong lòng giữ chút tỉnh táo, nàng nhanh chóng cân nhắc điều gì đó, như hạ quyết tâm, nhấc vạt váy chạy vội sang khu vực nam quyến.

 

Biến cố xảy đến quá đột ngột, ai kịp trở tay. Hoàng đế mau chóng hộ tống rời khỏi. Vốn tưởng bọn thích khách sẽ dừng , nào ngờ chúng như phát cuồng, tàn sát chút kiêng nể. Giữa lúc đại điện hỗn loạn như thế , càng dễ xảy điều may. Chỉ thoáng chốc, Tưởng Tín Chi còn thấy bóng dáng Tưởng Nguyễn , nhưng là phó tướng quân, thể nào mặc kệ già trẻ em. Chàng cố gắng chống trả bọn thích khách, thấp thỏm tìm kiếm bóng hình .

 

Binh sĩ Triệu gia cũng lập tức nhập cuộc. ngờ, đám thích khách huấn luyện vô cùng bài bản, chúng hề đối đầu trực diện với những võ nghệ cao cường. Bọn chúng chỉ chăm chăm nữ nhân và trẻ nhỏ. Thị vệ và các tướng quân buộc đắn đo khi tay để tránh thương dân thường, vì thế thể chiến đấu tự do. Càng như , đám thích khách càng trở nên tàn nhẫn, hề kiêng sợ.

 

Triệu Cẩn và Văn Phi Phi vốn là võ tướng xuất , đối diện với cảnh tượng kinh hoàng cũng chút hoảng hốt, chỉ lộ vẻ mặt khó chịu. Triệu Cẩn trầm giọng. “Phi Phi, hãy dẫn các tỷ ngoài . Ta sẽ tìm Nguyễn và Doanh nhi.”

 

Văn Phi Phi do dự hỏi. “Một tỷ ?”

 

“Không . Ta tự sẽ cẩn trọng.” Triệu Cẩn sắp xếp cho vài tỷ định xong, nàng nhặt thanh nhuyễn kiếm của một tên thích khách chết. Vừa lúc đó, nàng thấy Đổng Doanh Nhi đẩy góc tường, tên thích khách đang giương kiếm toan đ.â.m n.g.ự.c nàng. Triệu Cẩn khẽ giật , lập tức ném thanh kiếm trong tay về phía tên thích khách. Cú ném cực kỳ dứt khoát, khiến tên thích khách kịp né tránh, lập tức trúng kiếm, thanh kiếm trong tay rơi xuống. Đổng Doanh Nhi sợ đến nỗi nước mắt lã chã, giờ thấy Triệu Cẩn hệt như ân nhân cứu mạng. “Cẩn nhi!”

 

Triệu Cẩn vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy: “Muội chứ?”

 

Đổng Doanh Nhi chỉ phía nàng, đôi mắt mở to đầy kinh hãi. Triệu Cẩn cảm thấy điều bất thường, đầu thấy một khuôn mặt dữ tợn. “Mau c.h.ế.t !” Kèm theo đó là một đường sáng loáng màu bạc. Triệu Cẩn tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt. Nàng nào ngờ, cơ thể bỗng chốc nhẹ bẫng, chỉ thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất 'bịch' một cái. Nàng ngạc nhiên mở mắt, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đang dùng tay đỡ lấy nàng và Đổng Doanh Nhi. Trường kiếm trong tay vận dụng cực kỳ linh hoạt, cương mãnh. Triệu Cẩn xuất từ nhà võ tướng, tất nhiên từng thấy phụ và ca ca luyện kiếm, nhưng từng thấy ai sử kiếm hoa mỹ và nhanh nhẹn đến . Khuôn mặt toát lên vẻ khí, thanh tú, nhưng nét nho nhã của một quan văn, khí chất cương nghị và dịu dàng đan xen hài hòa.

 

Đổng Doanh Nhi cũng ngây , hai má bỗng dưng ửng hồng.

 

Tưởng Tín Chi cứu hai xong, lập tức dẫn họ tới một góc an . “Hai vị hãy yên tại đây. Không chạy lung tung.” Dứt lời, lập tức , tiếp tục gia nhập cuộc chiến.

 

Đổng Doanh Nhi khẽ mở môi: “Vị công tử là ai ?”

 

Triệu Cẩn lắc đầu: “Ta .” Bóng lưng cao lớn của y ẩn trong đại điện, nội tâm nàng cũng vài phần lo lắng cho vị ân nhân xa lạ đó.

 

Không rõ tình hình bên , nhưng Tưởng Nguyễn vẫn giữ sự bình tĩnh và tự bảo vệ . Hoàng đế rời , Hoàng hậu vẫn còn ở , thị vệ đa phần đều tập trung ở khu vực , nên nàng cần quá lo lắng. Tưởng Nguyễn đầu thì thấy thích khách đang dồn Ý Đức Thái Hậu góc. Nàng chợt cảm thấy, , mục đích của bọn chúng hình như chính là nhắm Ý Đức Thái Hậu.

 

Tuyên Ly đang gần Trần quý phi, thấy tình cảnh đó thì sững sờ, vội vàng xông tới.

 

Tưởng Nguyễn khẽ nheo mắt, hề hai lời. Ngay khoảnh khắc tên thích khách sắp đ.â.m Ý Đức Thái Hậu, nàng hô to: “Thái hậu nương nương!” Hành động của nàng còn nhanh hơn lời , nàng đẩy Ý Đức Thái Hậu sang một bên, bản nhận lấy mũi kiếm .

 

Nàng đầu, nở một nụ lạnh lùng với Tuyên Ly. “Ngươi cứ chống mắt lên mà xem, vở kịch giờ mới thực sự bắt đầu.”

 

Loading...