Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 121
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:06:34
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường trở về phủ , Tưởng Tín Chi luôn bóng gió về chuyện Tưởng Nguyễn qua đêm với Tiêu Thiều. Tưởng Nguyễn nhất mực thanh minh rằng hề chuyện gì phát sinh, nhưng Tưởng Tín Chi cứ khăng khăng tin. Hắn ngừng dặn dò: “A Nguyễn, hiện giờ còn quá nhỏ, nhiều chuyện thấu đáo, gặp nam nhân nào, nhất định mở to mắt mà rõ, chớ để dùng lời ngon tiếng ngọt mà lừa gạt.”
Đây là đang dạy nàng cách ?
Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, với Tưởng Tín Chi: “Đại ca nghĩ rằng, với tấm gương là phụ mắt, còn thể ôm ấp bất kỳ kỳ vọng nào với nam nhân trong thiên hạ ư?”
Tưởng Tín Chi ngẩn .
Tưởng Nguyễn nghiêm nghị , : “Ngay từ thuở bé, thấy rõ nam nhân là loại dễ lòng đổi nhất thế gian , cớ gì dễ dàng lời ngon tiếng ngọt của khác mê hoặc? Không cần hiện tại, ngay cả cập kê, cũng chẳng mong gả cho một xa lạ để chịu đựng cảnh tranh đấu với năm thê bảy của suốt đời. Chỉ cần ở bên đại ca, trọn kiếp lấy chồng cũng chẳng .”
Đây quả thực là lời tận đáy lòng của nàng. Cuộc đời nàng vốn về mang theo mối thù sâu đậm, chỉ mong chính tay đẩy kẻ thù địa ngục vĩnh cửu. Chuyện nam nhân mà Tưởng Tín Chi , dù nàng gặp ai chăng nữa, cũng đều thể và cũng dây dưa.
Tưởng Tín Chi dáng vẻ nghiêm nghị của , trong lòng chấn động mạnh. Rõ ràng Tưởng Nguyễn hề thể hiện bất cứ cảm xúc gì ngoài, nhưng khoảnh khắc , cảm nhận một sự tiêu điều, cô độc khắc sâu xương tủy nàng. Dù là cốt nhục chí , cùng sinh , cũng chẳng thể chia sẻ mảy may nỗi khổ đó, chỉ thể bất lực bóng lưng đơn côi của Tưởng Nguyễn, tựa như chỉ một giây , nàng sẽ hóa thành linh hồn mà tan biến khỏi nhân gian .
Phạm Khắc Hiếu
Một lát , khẽ khàng cất giọng: “Nói thì … Nam nhân đời tuy đều tệ bạc giống , nhưng nếu suy xét kỹ, vẫn luôn một vài đặc biệt hơn cả… Nói tóm , cả đời lấy chồng, việc tuyệt đối .”
Tưởng Nguyễn im lặng đáp.
Khi hai trở về tới Tưởng phủ, Lộ Châu và Bạch Chỉ sớm đợi ngoài cửa. Vừa thấy Tưởng Nguyễn, cả hai vội vàng lo lắng xông tới: “Tiểu thư!”
Lộ Châu và Liên Kiều vội tiến lên đỡ Tưởng Nguyễn. Nhìn thấy xiêm y của tiểu thư dính đầy vết máu, cả hai nha đều hoảng sợ kêu lên: “Tiểu thư thương !”
Bạch Chỉ kinh hãi nàng. Tưởng Tín Chi cất lời: “A Nguyễn, mời đại phu. Muội trở về phòng nghỉ ngơi . Hai ngươi mau pha chút nước gừng nóng, qua đêm ngoài trời, e là nhiễm phong hàn mất.”
Bạch Chỉ cùng Lộ Châu , vội vàng đỡ Tưởng Nguyễn hồi trạch viện. Khi đặt nàng lên giường, Bạch Chỉ chuẩn nước nóng, Lộ Châu thì lấy xiêm y sạch sẽ để nàng đổi. Tưởng Nguyễn chợt hỏi: “Tình hình Liên Kiều thế nào?”
Tối đó Liên Kiều Lý An chưởng một chưởng thổ huyết, hiện tại . Lộ Châu đáp: “Liên Kiều tỷ tỷ , thiếu gia mời danh y đến khám, dặn cần tĩnh dưỡng nửa tháng. Sao tiểu thư thương nặng ?” Nàng cẩn thận gỡ lớp băng bó tối qua Tưởng Nguyễn tự , kinh ngạc reo lên: “Ôi chao, vết thương mới đó kết vảy , may mắn , lành nhanh như , chắc chắn sẽ lưu sẹo .”
Tưởng Nguyễn xong, khẽ liếc . Quả nhiên, vết thương đêm qua khô , kết thành một lớp vảy mỏng. Nàng trầm ngâm giây lát, lấy chiếc bình sứ men xanh mà Tiêu Thiều đưa đêm qua, bảo với Lộ Châu: “Đây là linh d.ư.ợ.c trị thương, ngươi hãy mang cho Liên Kiều.” Loại t.h.u.ố.c linh nghiệm phi thường, chừng còn cần nhờ đến.
Lộ Châu bình sứ, ngay là linh đan diệu dược, dám chần chừ, ôm bình cất giữ cẩn thận. Bạch Chỉ bưng bát nước gừng trở về. Tưởng Nguyễn đón lấy, uống một ngụm. Cảm nhận hàn khí tan , tay chân ấm áp hơn vài phần, nàng hỏi: “Nghiên Hoa uyển bên đó, tình hình ?”
Bạch Chỉ mỉm đáp lời: “Nơi đó e là sắp lật tung cả mái nhà. Hôm qua Nhị tiểu thư đưa về, mặt mũi là m.á.u me. Nghe xe ngựa lật nhào, nàng rơi xuống bụi gai, quan binh mãi lâu mới tìm thấy. Vì bỏ lỡ thời cơ chữa trị, đại phu khả năng cao sẽ lưu vết sẹo.”
Bỏ lỡ thời cơ ? Tưởng Nguyễn nhíu mày. Chuyện tìm kiếm lạc tối qua do Quan gia quân và Triệu gia quân phụ trách. Triệu gia thì khỏi , còn Quan gia quân tất nhiên sẽ theo sắp đặt của Tưởng Tín Chi. Chẳng lẽ họ cố ý trì hoãn? Nàng dĩ nhiên chẳng hề mảy may thương xót Tưởng Tố Tố. Bạch Chỉ tiếp lời: “Chuyện đó vẫn là gì ạ. Nhị thiếu gia ngu xuẩn vô cùng, lúc thổ phỉ tập kích, an uống trong xe ngựa. Kết quả, cho là đồng đảng của phản tặc, lập tức bắt giải . Giờ đây, Nghiên Hoa uyển đang rối như mớ bòng bong, Hạ phu nhân chắc đang vò đầu bứt tai nghĩ cách cứu Nhị thiếu gia .”
Tưởng Nguyễn kinh ngạc vô cùng, buông bát xuống: “Hắn bắt ư!”
“ là ác giả ác báo!” Lộ Châu cất t.h.u.ố.c xong trở về, hì hì: “Nghe lúc Nhị thiếu gia vẫn thong dong nhàn nhã uống trong xe, vẻ tự tại lắm. Đến khi quan binh ập đến lục soát, mặt tái xanh cả .” Vừa xong, nàng cảm thấy chuyện buồn quá đỗi, liền ‘phốc’ một tiếng bật .
Tưởng Nguyễn trầm ngâm giây lát. Với tính cách kiêu căng tự phụ của Tưởng Siêu, việc loại hành vi quả hiếm. Hắn vốn che giấu tâm tư. Hễ thấy tình thế chút lợi lộc, sẽ lập tức đắc ý vênh váo. Có lẽ ban đầu đinh ninh kẻ gặp nạn là nàng, còn chuyện xe ngựa của Tưởng Tố Tố chỉ là che mắt thiên hạ, càng ngờ quan binh xuất hiện nhanh đến , nhanh đến mức kịp trưng vẻ mặt kinh hãi tột độ khi cường đạo tập kích.
Quả là ngu ngốc bậc nhất thiên hạ.
Song, Tưởng Nguyễn thừa hiểu, chỉ dựa hành động mà gán tội cấu kết phản tặc cho Tưởng Siêu thì hề khả thi. Chỉ cần chứng cứ xác đáng, bất luận là ai cũng chẳng thể định tội . Tuy tội đến mức chết, nhưng một khi sa nơi chốn ăn thịt như ngục lao, chuyện sẽ còn đơn giản nữa.
Hạ Nghiên, xem hao tâm tổn sức một phen vì rắc rối .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-121.html.]
Bỗng nhiên, một nha tam đẳng ngoài khẽ gõ cửa. Tưởng Nguyễn cho phép nàng tiến . Nha bẩm báo: “Tiểu thư, Lâm Lang tỷ tỷ hầu hạ phu nhân lời, mời đến Nghiên Hoa uyển một chuyến.”
Hừm, xem bọn họ giở trò lên đầu ?
Tưởng Nguyễn khẽ , trong đáy mắt thoáng qua một tia châm biếm lạnh lùng. Nàng nhẹ nhàng nâng bát nước gừng đang bốc khói, nước lượn lờ như màn sương ảo diệu, che khuất ánh mắt sâu thẳm của nàng.
Bạch Chỉ trừng mắt, học theo dáng vẻ đanh đá chua ngoa thường ngày của Liên Kiều, đanh giọng: “Mắt các ngươi đều che mờ hết ? Không thấy tiểu thư nhà thoát khỏi cửa tử, còn đang thương, hiện giờ thể vô cùng suy yếu ư? Sợ rằng ngay cả sức để dậy cũng , còn đang chờ đại phu đến khám bệnh. Lòng phu nhân vốn từ bi, thể bức ép, đoái hoài đến tiểu thư như chứ? Nhất định là đám các ngươi ăn hàm hồ!”
Tiểu nha tam đẳng sững sờ, liên tục lắc đầu, run rẩy đáp: “Nô tỳ dám thất ngôn.”
Lộ Châu nhịn xen : “Còn đây gì? Không mau trở về bẩm báo ! Tiểu thư nhà chúng hiện tại cần tĩnh dưỡng, chớ bức ép khi đang mang thương tích trong .”
Dứt lời, nàng chẳng thèm bận tâm nha còn gì, đẩy thẳng nàng ngoài, đoạn dứt khoát đóng sập cửa .
“Tiểu thư, bọn nô tỳ xử lý xong.” Lộ Châu hì hì, hớn hở : “Cứ để Nghiên Hoa uyển tự lo lắng buồn rầu thôi. Tối qua tiểu thư kinh động, hôm nay dùng chút gì đó để bồi bổ thể. Nên món gì đây ạ?”
Trong Nghiên Hoa uyển, Hạ Nghiên nô tỳ bẩm báo , giận dữ đến mức đập vỡ ly , nghiến răng nghiến lợi: “Nàng to gan thật!”
Dám thốt những lời lẽ vô liêm sỉ đến ! Ai chẳng rõ hôm nay nàng trở về chỉ thương ngoài da, lúc rơi xuống vách núi, còn Tiêu Thiều đích tương trợ cứu giúp. Giờ đây Tưởng Tín Chi gióng trống khua chiêng trở về, rốt cuộc bọn chúng loạn gì nữa? Bà Tưởng Tố Tố đang bất động giường, trong mắt đầy vẻ đau xót. Tưởng Nguyễn dám bản sức khỏe suy yếu ư? Còn Tố nhi của bà, hiện giờ đang hủy dung yên tại chỗ, tỉnh đối mặt với đời !
Hạ Nghiên siết chặt nắm tay. Còn Siêu nhi của bà, Tưởng Siêu, hiện đang nhốt trong địa lao, tình hình . Tưởng Quyền đến chỗ quan viên thụ lý vụ án, tội cấu kết phản tặc chuyện nhỏ, vốn dĩ bà nghĩ quan hệ của Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều tồi, thể lợi dụng nàng khiến Tiêu Thiều tay cứu giúp. Lấy cớ đều là Tưởng phủ, vì giữ gìn thanh danh, Tưởng Nguyễn cũng sẽ thể khoanh tay .
Ai ngờ nàng trở mặt vô tình như thế, chặn ngoài cửa, còn dùng lý do đường hoàng là thương nặng, sức khỏe suy yếu?
Đồ tiện nhân! Hạ Nghiên siết chặt nắm đấm, sự việc quá đỗi hệ trọng. Hạ Thành còn chắc thể tự bảo thoát khỏi vũng nước đục , bà đây? Bà giằng co nội tâm một hồi, rốt cuộc hạ quyết tâm. "Đi lấy chìa khóa khố phòng cho ."
"Phu nhân ý định gì?" Lý ma ma hỏi.
"Không trả giá đắt thì xong. Lúc , tính mạng Siêu nhi là quan trọng nhất." Hạ Nghiên c.ắ.n răng nghiến lợi đáp.
Tại Cẩm Anh vương phủ, Dạ Phong quỳ sụp đất. "Thuộc hạ tội, xin chủ tử trách phạt."
Nhận lầm kẻ thù của ân nhân cứu mạng thành ân nhân, Dạ Phong dù mười cái mạng cũng đủ chết. Hắn sợ cái chết, chỉ sợ từ nay về Tiêu Thiều cho theo hầu bên cạnh nữa. Dạ Phong khỏi nhụt chí; ai thể ngờ đêm đó Tưởng Nguyễn giả trang thành nha trộn đội ngũ, trong khi bên ngoài chỉ đồn rằng Tưởng nhị tiểu thư dâng hương. Quả thực là nghiệt duyên.
Tiêu Thiều thản nhiên lên tiếng: "Đi lĩnh phạt một trăm trượng."
Dạ Phong thở phào nhẹ nhõm, song Tiêu Thiều tiếp lời: "Vị trí của ngươi, tạm thời do Cẩm Nhất thế."
Dạ Phong: "..."
Dạ Phong ủ rũ cúi đầu ngoài, bước chân khỏi phòng thấy Lâm quản gia ghé sát cửa ngóng. Quản gia với vẻ mặt đầy đồng tình, cất lời: "A Phong, ngươi chọc giận Vương gia? Này , chờ một chút, đừng vội. Mau cho , tối qua Vương gia và Tưởng gia tiểu thư xảy sự tình gì? Sao ngài liều nhảy xuống vực để cứu như ?"
Đợi khi Dạ Phong khuất bóng, Tiêu Thiều vài chữ lên giấy, đó cuộn , bỏ một ống đồng nhỏ. Chàng khẽ gảy chuông bàn, chuông kêu ‘đinh đang’. Một con bồ câu trắng như tuyết từ ngoài cửa sổ bay , đáp xuống bàn sách.
Tiêu Thiều cột ống đồng lên chân bồ câu. Chú bồ câu trắng nghiêng đầu , duỗi mỏ mổ nhẹ lên ngón tay . Tiêu Thiều sờ sờ đầu nó, vung tay lên. Bồ câu trắng lập tức bay vút ngoài cửa sổ.
Chàng cúi đầu, ánh mắt rơi xuống chiếc khuyên tai khảm ngọc hoa hồ điệp đang đặt bàn.