Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 117
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:36
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc trời âm u, là chạng vạng tối, ánh sáng còn sót mờ ảo, nhưng vẫn đủ để Tưởng Nguyễn rõ gương mặt Tiêu Thiều.
Trong khoảnh khắc, tứ mục tương giao, một kinh ngạc, một khẽ run.
Tưởng Nguyễn chăm chú . Tiêu Thiều vận y phục gấm đen tuyền, thể như ngọc, khí chất hơn , dung mạo tuyệt thế cộng thêm khí độ ưu nhã trời sinh, trong sơn động tối tăm dơ bẩn đúng là tựa tiên nhân lạc lối chốn bùn lầy, khiến nơi đây trở nên tôn quý.
Tiêu Thiều cũng đang quan sát thiếu nữ đối diện. Xiêm y của nàng áp sát , tóc đen rối tung, đôi mắt ngập đầy cảnh giác và kinh ngạc. Từ đến nay, nàng luôn bình tĩnh đến đáng sợ, khó ai dò xét, mỉm thao túng thiên hạ trong lòng bàn tay. Đây là đầu tiên thấy nàng chật vật đến nhường .
Nén suy tư, bước nhanh đến.
“Tiêu Vương gia.” Lát , Tưởng Nguyễn mới hồi thần, hỏi. “Vì tới nơi ?”
“Sắc trời tối, con đường dễ , thể nàng quá suy yếu, thể tiếp tục di chuyển. Tốt nhất nên an phận tại đây chờ quan binh tìm đến.” Tiêu Thiều thản nhiên .
Tưởng Nguyễn hiểu rõ ý tứ của , nhẹ. “Tiêu Vương gia cứu chăng?” Lòng nàng vẫn đầy hoài nghi, Tiêu Thiều thâm sâu lường , tâm tư khó đoán. Lần giúp Tưởng Tố Tố, bây giờ ba bốn lượt tay giúp nàng. Rốt cuộc mục đích gì, nàng thật sự thấu .
Tiêu Thiều đầu nàng, đôi mắt xinh sáng rực rỡ trong bóng tối, tựa ánh đêm. “Giết địch một vạn, tự tổn ba nghìn. Đây là cách của nàng ư?”
Xét thấy thủ đoạn nàng đối phó Phủ Tể Tướng, im lặng tiếng, từng bước ép sát, dụ rắn khỏi hang, cuối cùng giáng một đòn quyết định, cho phủ Tể Tướng còn đường thoát. Thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tư kín đáo, ở độ tuổi , từ xưa đến nay, từng thấy ai thể như . Mà hiện giờ xem , việc nhảy xuống vách núi, cũng trong kế hoạch của nàng. Kế sách bậc , tính toán sai một ly sẽ là vạn kiếp bất phục. Thủ đoạn ngoan độc , nhưng đối xử với chính bản cũng tàn nhẫn kém, gan lớn cũng , nhưng chẳng ngờ nha đầu to gan lớn mật đến thế.
“ , là g.i.ế.c địch mười vạn, tự c.h.ế.t ba nghìn.” Tưởng Nguyễn đính chính lời . Nghĩ đến tuyệt cảnh bây giờ của Phủ Tể Tướng, lòng nàng thấy thỏa mãn, nhưng nàng , chỉ bấy nhiêu thôi còn xa mới đủ. Những nỗi đau mà Lý Đống mang đến cho nàng, mang đến cho Phái nhi, nàng thề sẽ trả từng thứ một.
Tiêu Thiều trầm ngâm suy tư. “Phủ Tể tướng và nàng, ân oán rốt cuộc sâu đậm đến mức nào?”
Trước cho rằng nàng là của Tuyên Ly, thấy nàng từng bước đẩy Tuyên Ly cảnh gian nan. Chuyện đập chứa nước nhắm thẳng đầu mâu Phủ Tể Tướng. Không tiếc để cả phủ chôn cùng, tất nhiên là thù oán sâu nặng, nhưng phái Cẩm Y Vệ điều tra tra manh mối gì. Rốt cuộc Tưởng Nguyễn và Phủ Tể Tướng ân oán ? Thậm chí, đây khi cha con Lý Dương tới Tưởng phủ, đó là đầu tiên họ chạm mặt, vì nàng thể tay ngoan độc như ngay từ gặp đầu tiên? Chẳng lẽ sự thật chỉ đơn giản như thế ?
Tưởng Nguyễn mỉm . “Không thể trả lời.” Đối với Tiêu Thiều, nàng thật sự khó lòng yên tâm. Vừa dứt lời, nàng khẽ hắng giọng, thể lạnh buốt đến mức đầu óc choáng váng.
Tiêu Thiều dậy. Tưởng Nguyễn còn rõ ý đồ của , chợt thấy thể ấm áp hẳn lên. Tiêu Thiều khoác chiếc áo choàng bằng gấm đen thêu tơ vàng lên nàng.
Chiếc áo choàng cực kỳ ấm áp, nhưng hề nặng nề mà còn nhẹ, vì Tiêu Thiều cởi nên vẫn còn lưu ấm nóng. Tưởng Nguyễn ngẩn , còn kịp lời nào, xoay bước khỏi cửa hang, để một bóng lưng cao gầy tịch mịch.
Tưởng Nguyễn siết lấy chiếc áo. Hành động của tựa như món quà vô giá trong ngày đông tuyết rơi, thể lạnh như tảng băng của nàng cuối cùng cũng cảm nhận ấm. Chốc lát, Tiêu Thiều , chẳng rõ tìm củi khô ở nơi nào. Ngoài mưa tuyết vẫn tan, tìm củi khô khó hơn lên trời. Hắn mang theo gió sương, đặt củi khô xuống đất, dùng ống đ.á.n.h lửa châm lên. Củi dần cháy, hang động tối tăm bừng lên ánh sáng, cảm giác ấm áp khiến như sinh ảo giác.
Tiêu Thiều cất lời: “Qua đây , hong khô y phục. Bằng , để hàn khí thấm xương cốt, tất để mầm bệnh.”
Tưởng Nguyễn hề từ chối, quấn áo choàng bước tới đống lửa. Quả nhiên, gần lửa, cả lập tức thấy dễ chịu. Nàng kìm đưa đôi tay đến gần, dùng lửa sưởi ấm.
Chẳng ngờ, Tiêu Thiều đột nhiên bắt lấy cổ tay. Tưởng Nguyễn sững sờ, kịp phản ứng, nhanh chóng chẩn mạch. Hắn nhướng mày, buông tay nàng , ánh mắt trầm tư nàng.
Tưởng Nguyễn thấy nét mặt như , trong lòng kinh ngạc, hỏi: “Tiêu Vương gia điều gì chỉ giáo chăng?”
Tiêu Thiều lắc đầu, ánh mắt hạ xuống vai nàng. Vai Tưởng Nguyễn thương. Tuy mỗi cử động nàng đều cố nhẫn nhịn, nhưng vẫn lộ sự bất thường. Sức quan sát của Tiêu Thiều cực kỳ tinh tường, chỉ thoáng phát hiện dị trạng.
Hắn suy nghĩ đôi chút, lấy một bình sứ men xanh ném cho Tưởng Nguyễn. Bắt bình sứ, Tưởng Nguyễn chần chừ mở nắp. Một mùi hương thanh mát bay mũi. Tiêu Thiều giọng lạnh tanh : “Thuốc trị vết thương, sẽ lưu sẹo.”
Tưởng Nguyễn mỉm : “Đa tạ.” trong lòng càng thêm hồ nghi. Sự tương trợ của Tiêu Thiều quá đỗi kỳ lạ. Người hành sự lạnh lùng dứt khoát, vì săn sóc chu đáo với nàng đến ? Lại còn y thuật? Tiêu Thiều thần bí khó lường. Dù nàng ý mượn sức đối phó Tuyên Ly nhưng thực chất nàng chẳng hề tỏ tường về . Kiếp nàng từng hiểu chút gì về Tiêu Thiều, càng hề chuyện tinh thông y thuật.
Thấy Tưởng Nguyễn nhận thuốc, Tiêu Thiều thêm lâu, dậy bước khỏi hang. Tránh việc nàng bôi t.h.u.ố.c bất tiện. Tưởng Nguyễn nhanh tay đổ t.h.u.ố.c lên miệng vết thương, băng bó sơ qua. Không t.h.u.ố.c là linh đan diệu d.ư.ợ.c gì, hiệu quả thần kỳ, vết thương còn đau nữa, ngược còn cảm giác dễ chịu.
Tưởng Nguyễn yên lòng.
Một lát , Tiêu Thiều , tay cầm thêm một bó củi và một con thỏ rừng lột da sạch sẽ. Ném củi xuống đất, chọn hai cành cây để xiên qua thỏ rừng, đặt lên đống lửa.
Tưởng Nguyễn kinh ngạc .
Tiêu Thiều nướng thỏ chuyên chú. Dung mạo vốn tuấn tú, lúc đống lửa, ánh lửa chiếu lên gò má, khiến gương mặt càng thêm khôi ngô tuyệt mỹ, khí khái dũng gì sánh bằng. Mi mắt như vẽ, mày đen như mực, môi mỏng mím chặt. Dù lúc đang nướng thỏ như một nhân sĩ giang hồ bình thường, vẫn toát vẻ tao nhã vô cùng. Y phục bằng gấm đen tuyền ôm trọn hình cao lớn, vốn lạnh lẽo thấu xương, nhưng ánh lửa sắc mặt dịu đôi chút, lộ một nét ôn hòa hiếm thấy.
Thanh niên , quả thực là dung mạo vô cùng nổi bật, phong thần tuấn lãng, độc nhất vô nhị.
Hắn đưa phần thịt thỏ chín cho Tưởng Nguyễn. Thấy nàng kỳ quái , nhíu mày hỏi: “Thế nào?”
Tưởng Nguyễn hồn, chằm chằm miếng thịt thỏ nướng. Mùi thơm lan tỏa khắp gian, thịt thỏ vàng ươm khiến thèm thuồng. Hôm nay nàng vốn mệt mỏi rã rời, bụng đói đến mức kêu vang. Thấy sơn hào hải vị ngay mắt, nàng khách khí nhận lấy, tạm thời mất cảnh giác với Tiêu Thiều, : “Tài nấu nướng của Tiêu Vương gia thật .”
Tiêu Thiều nướng xong phần còn , hàng mi dài rủ xuống, che thần thái trong mắt, đáp lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-117.html.]
Tưởng Nguyễn c.ắ.n một miếng thịt thỏ, : “Thân phận Tiêu Vương gia cao quý, cầm kỳ thi họa, quả thực ngoài dự đoán của .
Vừa sinh ngậm thìa vàng ngọc, chỉ y thuật, còn thể nấu nướng. Tưởng Nguyễn khỏi nghĩ tới lời đồn về Tiêu Thiều ở kiếp . Năm mười tuổi Cẩm Anh vương qua đời, bắt đầu tiếp nhận Cẩm Y vệ. Khi ai cũng đợi trò của , đợi chuyện sai lầm, cho rằng một đứa nhóc mười tuổi dứt sữa thì thể trò trống gì. Chẳng ngờ khi nhậm chức, thủ đoạn của vô cùng cứng rắn và tàn bạo, lâu uy vọng trở nên tuyệt đối trong Cẩm Y vệ, hơn ba trăm nghìn Cẩm Y vệ đều cam tâm cúi đầu xưng thần với vị thiếu chủ . Người ngoài chỉ thấy vinh quang chẳng thể tỏ rõ nỗi khổ tâm bên trong. Tiêu Thiều thành tựu bậc đó, tất nhiên trải qua ít gian khổ. Người tâm tính cứng cỏi nhường , càng khiến khác thể khinh thường.
Nàng nghiêng đầu thanh niên bên đống lửa. Chỉ mới đầu hai mươi, mà khí chất trầm tĩnh khiến quên tuổi thật của . Đó là sự bình tĩnh, trưởng thành luyện qua năm tháng, khí phách nội liễm, kiêu ngạo từ tận xương tủy. Cẩm Y hành nhân gian, dù ở nơi âm u như hang động , chỉ vì ở đây, khiến nàng cảm thấy an .
rốt cuộc là địch bằng hữu, điều đó vẫn rõ ràng.
Tiêu Thiều cứu nàng, lẽ nào vì phủ Tể tướng?
Kiếp , Tiêu Thiều phủ Thái tử. Hắn và Tuyên Ly đội trời chung. Nàng đối phó phủ Tể tướng, tương đương là bằng hữu của Tiêu Thiều. Như suy đoán đúng chăng?
Tưởng Nguyễn mấp máy môi, hỏi vấn đề nàng : “Tiêu Vương gia, vì cứu ?”
Tưởng phủ, lúc loạn như lật trời.
Bốn chiếc xe ngựa giống hệt chia về bốn hướng. Trừ xe ngựa của Tưởng Nguyễn, ba chiếc còn đều đụng vách đá hoặc gốc cây, trong xe ngựa lao thẳng xuống triền núi.
Quan Lương Hàn phái tới cứu viện. Tưởng Lệ và Tưởng Đan ít nhiều đều thương, chẳng là vô tình cố ý, đến cùng mới tìm Tưởng Tố Tố, nàng cũng là thương nặng nhất.
Hồ Điệp và Tinh Đình chỉ xây xát nhẹ, còn chiếc xe ngựa của Tưởng Tố Tố nghiêng ngả đổ nhào sườn núi. Lúc mành xe vén lên, Tưởng Tố Tố rơi ngoài, ngã một bụi cây đầy gai nhọn. Phần nhờ xiêm y cản nên thương tổn gì, nhưng ngược là khuôn mặt. Sau tấm khăn che mặt vốn một vết sẹo mờ nhạt, nay gai đ.â.m chằng chịt nhiều lỗ nhỏ. Thị vệ tìm Tưởng Tố Tố, mặt nàng đầy máu, tinh thần kinh hoàng, khàn giọng kêu gào cứu mạng, trông hệt như ma ám.
Quan Lương Hàn sai đưa các tiểu thư Tưởng gia thương trở về Tưởng phủ.
Hạ Nghiên chờ đợi đến mức yên. Bất chợt gia đinh cấp báo, quan binh đưa xe ngựa về. Lòng bà chợt dâng lên sự bất an khó tả.
Sao nhanh chóng đến ? Dù quan phủ phái tới núi Huyệt Nghi, cũng cần đến nửa ngày đường. Sao thể nhanh đến thế?
Điều khiến bà kinh hãi tất nhiên chỉ thế, gia đinh tiếp tục : “Nhị tiểu thư cũng thương.”
Hạ Nghiên bật dậy, khi thấy Tưởng Tố Tố hôn mê bất tỉnh, trong lòng bốc lên ngọn lửa giận dữ, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Sao Tố Tố thương t.h.ả.m hại đến nông nỗi ? Lại còn thương ở mặt, đây? Ai dám cưới một nữ tử hủy dung về đương gia phu nhân?
Bà kéo một quan binh, : “Quan gia, rốt cuộc xảy chuyện gì ?”
Binh sĩ thấy bà là chủ mẫu Tưởng phủ, thái độ ôn hòa đáp: “Tể tướng Lý An phủ tự ý nuôi quân, ý đồ mưu phản, bắt giữ. Các vị tiểu thư thương, tướng quân lệnh chúng đưa về phủ.”
Bị bắt ? Sắc mặt Hạ Nghiên trắng bệch, Lý An thất bại ư? Nhiều tinh binh như , thế mà thất bại? Có điều, bà bắt đầu hoảng hốt. Nếu Lý An thật sự bắt, liệu khai ? Tội danh cấu kết với trọng phạm triều đình, bà chỉ nghĩ đến thấy khiếp vía.
Hạ Nghiên thận trọng : “Tại đột nhiên tạo phản chứ?”
Binh sĩ thấy bà lo xem thương tích của tiểu thư quý phủ , ngược quá để tâm đến những chuyện liên quan, khỏi hồ nghi bà. Hạ Nghiên thấy thế, lập tức : “Kẻ tạo phản đó liên quan đến thương tích của các quý nữ nhà , khiến cho lệnh nữ nhà chịu nhiều thiệt thòi, hận thể lột da , chỉ mong tống giam.”
Binh sĩ nghi ngờ gì, nhân tiện : “Lý An áp giải hồi kinh . Các vị tiểu thư của quý phủ vẫn mạnh khỏe, điều đại tiểu thư…”
Hạ Nghiên giật , lúc mới phát hiện Tưởng Nguyễn vẫn trở về. Bà cố nén niềm vui mừng, vẻ lo lắng vạn phần: “Quan gia là ý gì? Nguyễn nhi ?”
Quan binh bà: “Đại tiểu thư quý phủ Lý An đẩy hiểm cảnh, buộc nhảy xuống vách núi. Tướng quân phái tìm , phu nhân đừng quá lo lắng.”
Phạm Khắc Hiếu
Hạ Nghiên tạm thời quên mất nỗi lo việc Tưởng Tố Tố hủy dung, chỉ hận thể mở miệng to. Tưởng Nguyễn c.h.ế.t ! Tưởng Nguyễn c.h.ế.t ! Từ vách đá nhảy xuống thể giữ mạng? E rằng t.h.i t.h.ể bầy sói xé xác, đến xương cốt cũng chẳng còn.
Thần sắc bà chuyển biến, bỗng dưng nước mắt giàn dụa, như gặp đả kích lớn, lẩm bẩm : “Nguyễn nhi của …”
“Phu nhân đừng quá đau lòng, nếu thật sự lo lắng, lẽ lo cho nhị thiếu gia của quý phủ.”
“Siêu nhi?” Hạ Nghiên cứng , lòng dự cảm chẳng lành: “Siêu nhi thế nào?”
“Đám phản binh truy sát bốn vị tiểu thư, chẳng hề động đến nhị thiếu gia quý phủ. Lúc tướng quân tìm thấy nhị công tử, còn đang nhàn nhã uống trong xe ngựa. Tướng quân nghi ngờ liên can tới phản quân, bắt nhốt chung với Lý An .”
Hạ Nghiên vẫn hồn: “Cái gì? Sao Siêu nhi thể là phản tặc chứ? Các ngươi lầm , Siêu nhi vô tội.”
Binh sĩ thi lễ: “Sự tình thế nào, khi thẩm vấn mới rõ.” Dứt lời xoay khỏi, chợt nhớ một chuyện, đầu : “Mặc dù đại tiểu thư quý phủ rơi xuống núi, nhưng Cẩm Anh Vương tự xuống cứu , lẽ sẽ hóa nguy thành an, phu nhân cần quá đau lòng.” Dứt lời, bước chẳng hề chần chừ.
Hạ Nghiên kinh ngạc yên một lúc lâu, đột nhiên hai mắt tối sầm, ngã quỵ hôn mê.