Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 116
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:35
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc khuyên tai khảm ngọc hình hoa hồ điệp rơi xuống, Bạch Chỉ định cúi xuống nhặt, ngờ Tiêu Thiều còn phản ứng nhanh hơn, cầm khuyên tai tay. Tay Bạch Chỉ chợt run lên, nghi ngờ : “Sao ngài đồ của tiểu thư?”
Tiêu Thiều ngẩn : “Tưởng Nguyễn?”
“Đây là hoa tai của tiểu thư nhà .” Bạch Chỉ . “Nó mất mấy năm , tại ngài nó?”
Tiêu Thiều nghiêng đầu liếc Dạ Phong, tên chỉ ngây .
Đám Triệu Nguyên Phong ngờ vực , Tiêu Thiều tới mép vách núi. Ngoài dự đoán của , đột ngột vén vạt áo, tung nhảy xuống. Động tác quá đỗi nhanh nhẹn, khiến kịp phản ứng. Dạ Phong chỉ kịp hét lên một tiếng: “Chủ tử!”
Núi Huyệt Nghi mây mù lượn lờ, chỉ thấy cây cỏ lấp đầy khe núi, trong lành thanh mát đẽ, thế mà chứa đựng vô vàn sát khí.
Dạ Phong vọt tới vách núi, vẻ mặt tự trách gì sánh nổi. Quan Lương Hàn hồn cơn khiếp sợ, dần bình tĩnh , bước tới vỗ vai Dạ Phong: “Tiêu Thiều khinh công xuất chúng, mười phần nắm chắc, sẽ mạo hiểm tay. Ngươi về , Triệu đại nhân và sẽ phái binh lính xuống tìm .”
Tuy cũng kinh ngạc rõ tại Tiêu Thiều nhảy xuống vách núi, nhưng hiểu rõ sư của giờ tùy hứng, chuyện ắt nguyên do. Dạ Phong , bản cũng hiểu rõ bản lĩnh của Tiêu Thiều, chắc rằng sẽ xảy chuyện gì ngoài ý , mới định cảm xúc, trở về chỗ Quan Lương Hàn. Lúc ngang qua Bạch Chỉ, nén mà nàng với vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Bạch Chỉ Quan Lương Hàn hứa sẽ phái binh sĩ dò xét, nàng mới trút gánh nặng trong lòng, lập tức sang chăm nom Liên Kiều đang rõ sống c.h.ế.t bên cạnh. Trong lòng nàng nảy sinh muôn vàn nghi hoặc: Cẩm Anh Vương và Tưởng Nguyễn vốn quen , cớ gì chiếc hoa tai ? Đôi khuyên tai khảm ngọc hoa hồ điệp là vật quý Triệu phu nhân yêu thích nhất thuở thiếu thời, bà mang theo khi xuất giá. Nó chế tác vô cùng tinh xảo, vật liệu khó tìm, khi Tưởng Nguyễn trưởng thành, Triệu phu nhân tặng cho nàng. Khi nhận , Tưởng Nguyễn luôn đeo bên , ngờ một ngoài, đầu , chiếc khuyên thất lạc một chiếc.
Một chiếc khuyên lẻ loi dĩ nhiên thể sử dụng, nên nàng cất giữ. Sau , nó trở thành di vật của Triệu phu nhân, bởi thế Tưởng Nguyễn đặt nó một chiếc hộp khóa kín, thường xuyên tự tay trân trọng lau chùi. Chiếc khuyên tai trong hộp vẫn còn, nhưng chiếc còn tìm thấy Tiêu Thiều. Rốt cuộc, chuyện là thế nào?
Bạch Chỉ bất luận thế nào cũng thể lý giải. Không riêng gì Bạch Chỉ, ngay cả Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị cũng trong vòng nghi hoặc. Trong mắt họ, Tiêu Thiều vì Tưởng Nguyễn mà liều xuống vách núi, nhưng theo hiểu của bọn họ về Tiêu Thiều, tuyệt nhiên hạng thương hương tiếc ngọc như . Nếu hai giao tình sâu đậm thì cũng hợp lý, xét thấy thái độ của thị nữ bên cạnh Tưởng Nguyễn, càng giống một chút nào.
Song, nghi ngờ vẫn chỉ là nghi ngờ, mắt vẫn tìm . Triệu Nguyên Phong phất tay. “Ta sẽ áp giải Lý An và tù binh Xích Lôi Quân về thành, Nghị nhi, con hãy theo Quan tướng quân, tìm kiếm nơi Nguyễn nhi sa xuống”. Trầm tư chốc lát, khẽ thêm một lời nặng trịch: “Nhất định tìm cho bằng .”
Tuy thời gian Tưởng Nguyễn và Triệu phủ cận quả thực ngắn ngủi, nhưng Triệu gia thật sự xem nàng như tiểu thư của Phủ tướng quân. Hắn đường đường là cữu cữu mà đau lòng đến , nếu Tưởng Tín Chi tin dữ ... Triệu Nguyên Phong lắc đầu, thầm thở dài một , e rằng chắc chắn sẽ nảy sinh đại loạn.
Nơi rừng sâu núi thẳm, địa thế vách núi vô cùng hiểm trở. Tuyết đọng giữa khe núi vẫn tan hết, lớp tuyết đóng dày chừng nửa thước. Mỗi một bước chân giẫm xuống, cảm giác lạnh lẽo và đau đớn như muôn vàn mũi kim đ.â.m thấu tận xương. Nước mưa vẫn rả rích dứt, gió càng thêm lạnh buốt, cơ thể cảm thụ cái lạnh mỗi lúc một thấm sâu.
Phạm Khắc Hiếu
Tưởng Nguyễn thất thểu bước đáy cốc, cẩm y dính đầy tuyết lẫn bùn đất, sớm bẩn thỉu đến mức thể nhận , trông cực kỳ t.h.ả.m hại.
Nàng lơ đãng những thứ quái lạ xung quanh, cứ thẳng bước về phía , cho đến khi thấy một hang núi xuất hiện ở nơi xa, nàng mới dừng chân.
Nàng siết chặt y phục, tìm thấy cửa thạch động. Sơn động lớn, cửa hang bụi cây um tùm che khuất, may mắn nó thể ngăn phần nào gió lạnh. Trời dần tối, Tưởng Nguyễn dựa nơi sâu nhất trong hang động, khẽ thở phào, lúc mới vén tay áo lên, để lộ vết thương vai.
Chiếc cẩm y trắng muốt sớm ướt đẫm, dính sát cánh tay, phảng phất vết thương đang rướm máu. Nàng đưa tay giật mạnh, tiếng vải và miệng vết thương tách truyền tới, y phục xé toạc, tách hẳn khỏi vết thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-116.html.]
[]
Vết thương sâu hoắm, m.á.u rỉ , da thịt lộn xộn, lẽ là do khi rơi xuống nhánh cây quẹt ngang qua. Vốn dĩ nàng mang theo t.h.u.ố.c trị thương, nhưng lúc sa xuống rơi mất , nên giờ mới tìm thấy.
Tưởng Nguyễn để vết thương phơi bày giữa khí lạnh, ánh mắt thất thần ngoài cửa động. Núi Huyệt Nghi hình dáng như miệng hồ lô, địa thế cực kỳ hiểm yếu. Đứng núi thể thấy mây mờ lãng đãng, nhất là buổi sáng ngày xuân, mây mù tan, mặt trời hé rạng. Đứng đỉnh núi sẽ thấy bầu trời đỏ rực như đang diễn một buổi tế trời, tiếng gió vang vọng, mưa sương rơi xuống, hoa thơm cỏ biếc, thật đúng là chốn tiên cảnh hạ giới.
Kiếp , Tuyên Ly từng dẫn nàng đến đây thưởng thức cảnh mặt trời mọc. Nàng kinh sợ cảnh huy hoàng , Tuyên Ly vòng tay ôm lấy eo nàng, nhảy xuống đáy cốc. Nàng sợ hãi đến mức thét lên, thấy Tuyên Ly sảng khoái. Hóa , đáy vực Huyệt Nghi, đến nhường , quả đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên ( đời còn chuyện ). Phía đám mây sườn đá lởm chởm, mà ngược , độ dốc bằng phẳng, cho dù lỡ trượt chân, cũng chỉ sẽ lăn xuống cách đó xa.
Khi nàng quý trọng từng khoảnh khắc ở bên Tuyên Ly, nhất là khi tiến cung, nàng thường xuyên hồi tưởng cảnh tượng hai bên . Bố cục và địa thế núi Huyệt Nghi, nàng rõ hơn bất cứ nào. Cũng vì thế, nàng chút do dự mà nhảy xuống, xuyên qua màn mây, rơi xuống tảng đá, đó nương theo ký ức mà từ từ trèo xuống.
Quan binh xuống từ một chỗ khác đáy vực, chắc chắn sẽ thể nào thấy bãi đá, chỉ thể gọi tên nàng. Dọc theo đường , nàng xé rách vạt váy cột nhánh cây dấu. Người Triệu gia phái tới, chỉ cần thấy ký hiệu , ắt hẳn sẽ tìm nàng.
Tưởng Nguyễn thấm mệt, khẽ nhắm mắt . Tội danh “tự nuôi dưỡng tư binh, ý đồ mưu phản” đủ để Phủ Thừa tướng dìm sâu xuống vực thẳm. Nàng can dự quá nhiều, khó tránh khỏi việc khác hoài nghi, chỉ thể giả vờ Lý An tự tay đẩy xuống vách núi. Như , Lý An tội chồng thêm tội, gánh thêm một tội danh mưu hại gia quyến của quan triều đình. Còn nàng, nghiễm nhiên thể thanh sạch thoát khỏi chuyện , loại bỏ hết thảy hoài nghi.
Chỉ là, sự tính toán đều chu , duy nhất lường thể nàng quá yếu đuối, nên nàng mới buộc lòng tìm một chỗ để tránh gió.
Thể trạng nàng từ nhỏ vốn suy nhược, khi đưa đến thôn trang chịu đủ hành hạ của nhà Trương Lan, bệnh cũ càng thêm trầm trọng. Kế đó vì chuyện của Trần Chiêu mà gặp tai ương rơi xuống nước, thể gần như suy kiệt. Kiếp , nàng may mắn trở về phủ sớm hơn một bước, nhờ sự chăm sóc chu đáo của Liên Kiều và Bạch Chỉ, thể trạng tuy khá hơn nhiều so với kiếp , nhưng ngờ hôm nay lâm cảnh hiểm nguy . Gió lạnh thấu xương nơi đây khiến nàng suy yếu, nếu ở chờ đợi quan binh cứu viện, e rằng kịp đợi đến, hôn mê bất tỉnh mà dã thú tha mất.
Bất đắc dĩ, nàng tìm một sơn động để trú . Mặc dù hang đá thể tránh gió, nhưng nàng vẫn thấy lạnh thấu xương, rét run từng cơn dứt. Xiêm y tuyết ướt sũng, lúc chẳng vật gì để giữ ấm. Nếu thật sự chịu đựng tình cảnh suốt một đêm, e rằng hậu quả khó mà lường .
Tưởng Nguyễn xoa nhẹ n.g.ự.c trái, đang tính toán liệu nên ngoài tìm vài tảng đá lớn lấp kín cửa hang , bỗng nhiên thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Sắc mặt nàng lập tức đổi, nhanh chóng nép vách đá, tĩnh tâm lắng động tĩnh bên ngoài.
Tiếng bước chân khẽ, nhưng trầm , từng bước chậm rãi mà kiên định. Không tiếng gọi, cũng âm thanh nào khác, chắc chắn là quan binh. Lòng Tưởng Nguyễn trầm xuống. Sắc trời tối đen, bình thường sẽ bao giờ mò đến nơi hoang vắng như thế . Rốt cuộc kẻ bên ngoài là ai?
Tiếng bước chân hướng thẳng về phía sơn động mà tiến đến.
Tưởng Nguyễn đưa tay ống tay áo, thanh đao nàng giấu vẫn còn đó. Nàng siết chặt thanh đao lạnh như băng, chằm chằm cửa hang đá che khuất lùm cây rậm rạp.
Từng bước, từng bước chân chậm rãi tựa như gõ nhịp lòng nàng, mỗi tiếng đều nặng trịch.
Tiếng bước chân ngừng cách cửa hang một , Tưởng Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.
Ngay đó, lùm cây gạt phăng sang một bên, một bóng cao gầy ung dung xuất hiện nơi cửa hang.