Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:34
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Đám binh sĩ tự động dạt một lối , vị nhân sĩ áo xám từ phía chậm rãi bước tới. Từng bước chân của vô cùng khoan thai, dường như cố tình tuyên bố điều gì đó.

 

Tưởng Nguyễn mỉm . "Lý nhị thiếu gia quả nhiên phong thái độ lượng, dù trở thành ch.ó nhà tang, vẫn dám nghênh ngang lộ diện giữa ban ngày ban mặt."

 

Lời quả thực chọc đúng chỗ đau của Lý An, sắc mặt nhất thời đổi. Ánh mắt âm hiểm chằm chằm Tưởng Nguyễn, chợt nghĩ điều gì đó, . "Nếu là Tưởng đại tiểu thư, chắc chắn sẽ khẩu khí sắc bén như thế, tránh cho ngày chịu thêm nhiều thống khổ về da thịt."

 

“Ta nhổ !” Không đợi Tưởng Nguyễn kịp mở lời, Liên Kiều chống nạnh mắng xối xả. “Một tên phạm nhân, còn dám dương dương tự đắc ở đây. Tiểu thư nhà chúng phẩm hạnh đoan chính, ngược là cái tên vô pháp vô thiên như ngươi, coi chừng chẳng mấy chốc đầu sẽ rơi xuống, t.h.i t.h.ể treo cửa thành thị chúng ba ngày!”

 

Nàng Tưởng Nguyễn, một binh sĩ cách nàng gần nhất lập tức đ.á.n.h một chưởng n.g.ự.c nàng. Liên Kiều đ.á.n.h bay ngoài, ngã nặng nề xuống mặt đất, phốc một tiếng phun một ngụm m.á.u tươi.

 

“Liên Kiều!” Bạch Chỉ kinh hãi hoảng sợ hô lên một tiếng. Lộ Châu càng siết chặt vòng tay bảo vệ Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn dáng vẻ hấp hối của Liên Kiều, trong đôi mắt thoáng lướt qua một tia giận dữ. Đợi lúc về phía Lý An nữa, nàng vô cùng bình tĩnh mà hỏi: “Lý nhị thiếu gia rốt cuộc cớ gì mà quá coi trọng ? Bắt nạt một nha đầu yếu ớt, chẳng là chuyện đáng tự hào gì.”

 

Lý An . “Nói tới lui, nàng rốt cuộc cũng là thương ngươi mà thôi. Tưởng đại tiểu thư đối với một nha còn quý trọng nhường , nhưng tay tổn thương đại ca . Thử hỏi, đau lòng cơ chứ.”

 

Trong lòng Tưởng Nguyễn khinh bỉ coi thường, chỉ Lý An : “Trước học thủ đoạn cao siêu như Tưởng đại tiểu thư, ngờ nàng tay tàn nhẫn đến thế. Nay rơi đường cùng đối địch với ngươi, Tưởng đại tiểu thư cũng nên trách .” Hắn càng điềm đạm, sự thích thú gương mặt càng thêm say mê, hệt như dã thú cuối cùng cũng tìm con mồi khiến bản cảm thấy hứng thú, trong mắt đều là hào quang sáng rực.

 

“Lý nhị thiếu gia bắt ?” Tưởng Nguyễn hỏi. “Không sợ tội của ngươi càng lớn hơn ?”

 

Lý An lớn. “Chẳng qua là Tưởng đại tiểu thư vận khí kém cỏi, đường thắp nén hương đầu cẩn thận thổ phỉ bắt , thể vấy bẩn, mất sự che chở của Phật Tổ mà thôi. Chuyện , liên quan gì tới Lý mỗ ?”

 

Hai thị vệ nhất thời giận dữ Lý An, chuyện như nếu rơi một tiểu thư khuê các đính hôn, sẽ hủy hoại cả đời của nàng. hai hiểu rõ nhiều binh sĩ đến đây như , tất nhiên sẽ chỉ đơn giản bắt , khi bắt Tưởng Nguyễn thể đối xử như thế nào, khiến cho trong lòng hai đều đổ mồ hôi lạnh.

 

“Thổ phỉ?” Tưởng Nguyễn mỉm . “Chẳng lẽ là binh sĩ ?”

 

Lý An dừng một chút, nheo mắt : “Tưởng đại tiểu thư quả là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng đáng tiếc ván cờ thắng bại an bài, ngươi còn đường sống nào khác, hãy theo .”

 

Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Thắng bại còn .”

 

“Đừng phí công giãy giụa vô ích nữa.” Lý An nhắc nhở.

 

Tưởng Nguyễn chợt nhàn nhạt , trong đôi mắt xinh thoạt đầu thoáng hiện niềm vui sướng rạng rỡ tựa hoa nở, nhưng ngay lập tức, niềm vui trầm xuống, hóa thành một đầm nước sâu thẳm, lạnh lẽo như băng tuyết.

 

“Thật ?” Nàng gằn từng chữ. “Quân, Xích, Lôi.”

 

Hai mắt Lý An bỗng dưng trừng lớn, tự giác lui về phía hai bước. “Ngươi…” Trong lòng giống như nổi lên sóng to gió lớn, nàng !

 

Quân Xích Lôi chính là đội quân mà phủ Tể tướng nuôi ở bên ngoài, đội quân riêng tư như , ngay cả Tuyên Ly cũng hề . Ngày thường những binh lính cải trang thành nông hộ, Quân Xích Lôi là con át chủ bài cuối cùng của phủ Tể tướng, chỉ lệnh của một . Đây là bí mật mà ngay cả Lý Đống và Lý Dương từng đến, Tưởng Nguyễn !

 

Tưởng Nguyễn mỉm : “Lý nhị thiếu gia sợ ? Đến cùng là đang sợ cái gì? Bởi vì bí mật ai phơi bày ?”

 

Quân Xích Lôi đều rục rịch động đậy, sắc mặt của Lý An, cũng rằng Tưởng Nguyễn đối với Lý An bây giờ là một uy h.i.ế.p cực lớn, vũ khí trong tay cũng tự giác mà hướng về phía nàng.

 

“Bí mật giấu quá lâu, sẽ còn là bí mật nữa.” Giọng của Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng nhàn nhạt, Lý An cảm thấy nàng dường như đang nhắc nhở chuyện gì đó. Hắn chịu đựng sự kinh hoàng trong lòng, lạnh một tiếng. “Nói lung tung.”

 

“Hôm nay Lý nhị thiếu gia hành động như , phủ Tể tướng sửa án sai ?” Sợi tóc của nàng rối tung, xiêm áo bởi vì lăn trong bùn đất nên dính đầy bụi bẩn, nhưng nàng ở đó thanh tao, đoan chính, dường như một loại xinh gần như bí ẩn nguy hiểm, khiến trầm mê.

 

Nàng : “Đáng tiếc từ lúc ngươi bắt đầu đưa quyết định , phủ Tể tướng còn cơ hội xoay chuyển cục diện nữa . Ngươi thua .”

 

Trong lòng Lý An nhảy dựng, cảm giác bất an nhanh chóng dâng trào. Hắn phân phó thủ hạ ngay lập tức bắt Tưởng Nguyễn , cho nàng tiếp tục nữa, nhưng Tưởng Nguyễn thốt lên vội vã: “Tự ý nuôi quân, ý đồ tạo phản, mưu đồ loạn, tội danh rõ ràng, ngươi xem, nặng ?”

 

Nàng : “Hành động hôm nay của ngươi, mới thật sự là cục diện tử vong của phủ Tể tướng.”

 

Lý An như sét đánh.

 

Hắn chậm rãi, chậm rãi ngẩng đầu, giống như mớ mà hỏi: “Những lời đồn , là ngươi truyền ngoài?”

 

Tưởng Nguyễn chỉ hồi đáp bằng một nụ nhạt.

 

Phủ Tể tướng ở trong triều sừng sững nhiều năm ngã, thể bởi vì thất trách với chuyện đê đập mà sụp đổ bộ . Nếu thật sự Thánh thượng cứ thế giáng tội chu di cả nhà phủ Tể tướng, ắt sẽ khiến lòng triều thần nguội lạnh, bố cục triều chính tất nhiên sẽ trải qua một phen biến đổi long trời lở đất.

 

Bậc đế vương, điều kiêng kỵ nhất là dân tâm bất . Trong triều đình, các thế lực lẫn kiềm chế, sự cân bằng đó, dẫu phá vỡ, cũng tuần tự thi hành, nào thể dùng một đòn mà lật đổ .

 

Lý An lúc tiếc tâm tư hỗn loạn, mất sự tỉnh táo vốn . Tưởng Nguyễn chỉ cần nhờ Tưởng Tín Chi truyền vài lời đồn đại ngoài. Những lời khi lọt tai Lý An, ắt sẽ khiến yên.

 

Thật thật giả giả, giả giả thật thật. Người thông minh tuyệt đỉnh một khi đ.á.n.h mất lý trí, sự hồ đồ mà phạm còn t.h.ả.m hại hơn cả kẻ phàm phu tục tử.

 

Hắn phái quân Xích Lôi ẩn trong bóng tối, cải trang thành thổ phỉ. Quân Xích Lôi là thứ duy nhất nắm giữ, vốn tưởng rằng kín kẽ chút sơ hở, Tưởng Nguyễn chỉ bằng một lời vạch trần bí mật.

 

Trong phút chốc hiểu , tội danh phá đập chứa nước tuy đến mức chết, nhưng một khi dính tội danh nuôi dưỡng tư binh, ý đồ tạo phản, thì Phủ Tể tướng ắt sẽ... còn đường thoát.

 

Phủ Tể tướng vốn tội danh , nhưng nàng mượn chính tay để gán cho họ cái tội danh đại nghịch bất đạo đó.

 

Nàng từ đầu đến cuối chỉ dứt điểm Phủ Tể tướng trong một , vĩnh viễn để chúng cơ hội ngóc đầu trở .

 

Lòng thật độc ác, thủ đoạn thật ngoan độc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-115.html.]

 

Lý An lùi về vài bước, sắc mặt trắng bệch như giấy vẽ.

 

Hắn cả đời tự phụ, nay bại tay một thiếu nữ chốn khuê phòng, thể cam tâm!

 

Tưởng Nguyễn dường như chợt nhớ điều gì đó, khẽ bật . “Lạc Hà Môn, Diêm La Giác, Xích Lôi Tự, Xã Tử Vân, chắc hẳn Quân Xích Lôi ẩn tại các cứ điểm đó chế ngự bộ .”

 

Sắc mặt Lý An mới dần khôi phục, nay một nữa tái xanh. Chỉ vì những địa danh Tưởng Nguyễn nhắc đến, đều là những nơi ẩn náu bí mật của Quân Xích Lôi. Những địa điểm vô cùng kín đáo, đời ngoại trừ Quân Xích Lôi và chính bản , đáng lẽ một ai . Nàng ? Lời của nàng... rốt cuộc là ý gì?

 

Tưởng Nguyễn để đợi lâu, lập tức giải đáp nghi vấn. “Quân Triệu gia và quân Quan gia trợ giúp Bệ hạ bắt hết quân... phản nghịch đó .” Nàng thoáng qua lưng Lý An. “Đương nhiên, tinh binh chân chính của Quân Xích Lôi đang ở nơi . Ngươi vì bắt , tiếc huy động tinh binh như thế, Nguyễn nương đây thực sự cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”

 

Ánh mắt Lý An chằm chằm nàng, khác biệt so với đây. Trên mặt hiện rõ vẻ tuyệt vọng đến mức hóa điên. Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng đặt lên đó cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t lạc đà. “Lý nhị thiếu gia, ngươi thua .”

 

Cổ họng Lý An chợt thấy tanh ngọt, phụt một tiếng phun một ngụm m.á.u tươi, lớn tiếng rống lên. “Ta thua! Ta thua! Mau bắt lấy yêu nữ cho ! Giết nàng!” Hắn hô lên với binh lính xung quanh.

 

Hai thị vệ bên cạnh Tưởng Nguyễn lập tức rút đao, tựa như ánh sáng lóe lên nơi chân trời xa xăm. Trong nháy mắt thị vệ xoay , Tưởng Nguyễn đột nhiên hạ giọng: “Đừng bận tâm đến , c.h.é.m rách quần áo của Lý An, dùng lực mà chém!”

 

Mặc dù trong lòng thị vệ khó hiểu, nhưng nghĩ kỹ , thấy Tưởng Nguyễn đối diện với Lý An hề chút sợ hãi nào, trái còn khiến Lý An tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch. Vì , chút nghi ngờ quyết định của nàng, lập tức giơ đao c.h.é.m thẳng y phục của Lý An.

 

Quân Xích Lôi vốn tưởng thị vệ đang bảo vệ Tưởng Nguyễn, nào ngờ xông thẳng về phía Lý An, vội vàng xúm ngăn cản. Ai dè mục tiêu của thị vệ vốn là bản Lý An, mà là lớp áo ngoài của . Kiếm khí xuyên qua đám bay đến từ bốn phía, cứ thế xé rách ngoại bào của Lý An. Lý An vô thức lùi phía . Thị vệ vốn là nhân tài xuất chúng trong quân đội, lúc biến đổi chiêu thức, kiếm khí nữa quét qua, khiến ngoại bào của Lý An cắt còn một mảnh vải chỉnh.

 

Y phục ngay lập tức biến thành từng mảnh vụn. Mọi đều ngờ tới biến cố . Quân Xích Lôi cũng trố mắt há hốc mồm, nên tìm một bộ xiêm y khác cho Lý An đối phó Tưởng Nguyễn.

 

Vậy mà đợi rõ tình cảnh lúc của Lý An, trong đám nhất thời phát tiếng hít thở kinh ngạc.

 

Sự kinh ngạc của Lý An chỉ kéo dài trong chốc lát, lập tức hồi phục tinh thần. Một tay che chắn hạ , nhưng trong lòng hổ phẫn nộ đến cực điểm.

 

“Hắn là một kẻ... bất lực.” Vị thị vệ khẽ lẩm bẩm. Đoạn, chợt nhận Tưởng Nguyễn vẫn còn bên cạnh, vội vàng im bặt.

 

Lý An giờ đây lâm trạng thái cực kỳ kinh hoảng. Hai bí mật cả đời của , cái đầu tiên Tưởng Nguyễn , cái thứ hai hiện ngay mắt . Cả hai bí mật , đều là tử huyệt chí mạng trong sinh mạng .

 

Dù hiện tại che chắn kỹ càng, nhưng cảnh tượng lúc nãy đều thấy rõ: thứ hạ , là một khối thịt tròn vo, ghê tởm đến mức khiến buồn nôn vô cùng.

 

Trong lòng Lý An sợ giận. Nếu như lúc nãy, khi Tưởng Nguyễn bí mật của Quân Xích Lôi, lòng chỉ dấy lên huyết hận, phẫn nộ và tuyệt vọng. lúc , bí mật đen tối nhất của bại lộ mặt , trở nên hoảng sợ tột độ.

 

Không chỉ sợ hãi, mà còn kinh hoàng tột độ. Hắn hiểu vì tên thị vệ bên Tưởng Nguyễn đột nhiên c.h.é.m rách quần áo của . Điều chỉ Lý Đống và Tuyên Ly , tuyệt đối thể nào ngoài dò la ! Hắn chậm rãi dời ánh mắt, về phía Tưởng Nguyễn.

 

Tưởng Nguyễn vẫn mỉm , bình thản đối diện với ánh mắt của .

 

Lý An trời sinh mang một căn bệnh khó , là một tật kín thể nào hé lộ. Chuyện , ở kiếp , Tưởng Nguyễn từng Tuyên Ly đến. Tuyên Ly nắm giữ bí mật của Lý An, và Lý An cũng vì mà một lòng trung thành với .

 

Nếu vì lẽ đó, tại phủ Tể tướng nhiều năm qua, Lý Dương phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt Lý Đống yêu thích hơn cả; trong khi Lý An thông minh tuyệt đỉnh, Lý Đống đối xử khách sáo thừa, cận đủ?

 

Nếu vì lẽ đó, khi Lý Dương thiến, tại Lý Đống tức giận đến ? Chẳng qua chỉ vì Lý An mắc bệnh bất lực, Lý Dương trở thành phế nhân, phủ Tể tướng còn kế tục nữa.

 

Tưởng Nguyễn nhẹ giọng thốt lên: “Lý nhị thiếu gia, bí mật giấu quá lâu, sẽ còn là bí mật nữa.”

 

Lý An chỉ cảm thấy m.á.u huyết dồn lên đỉnh đầu, cả cứng đờ, đột nhiên ngẩng bạt đầu lên, phát một tiếng kêu t.h.ả.m thiết tan nát cõi lòng. Tiếng kêu thê lương vô cùng, khiến tất cả mặt đều chút đành lòng tiếp. Bỗng nhiên, ngước lên, ánh mắt tràn ngập sự điên cuồng tột độ, gầm lên: “Yêu nữ, g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi!”

 

Phạm Khắc Hiếu

Quân Xích Lôi phía hạ lệnh truy sát, hiểu rõ ý tứ liền lập tức xông về phía Tưởng Nguyễn, chuyện buông tha. Hai thị vệ bên nàng cố hết sức ngăn cản, mắt Tưởng Nguyễn trầm xuống. Chỉ từ đằng xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, bên trong sơn cốc vọng từng đợt tiếng vang. Người cầm đầu cao lớn cưỡi ngựa, phía là đội quân hùng dũng oai nghiêm, lượng hề ít hơn so với quân Xích Lôi.

 

Tưởng Nguyễn đột nhiên cất tiếng quát lớn: “Lý An! Phủ Tể tướng của ngươi tự ý nuôi dưỡng quân bên ngoài, ý đồ mưu phản, nay còn g.i.ế.c diệt khẩu, hãm hại gia quyến của trọng thần triều đình ! Thanh âm của nàng vang dội, vọng khắp cả sơn cốc. “Cho dù chết, cũng sẽ c.h.ế.t ở trong tay ngươi!” Dứt lời, nàng xoay , dứt khoát nhảy xuống vách núi phía lưng .

 

“Tiểu thư!” Bạch Chỉ kinh hãi hô lên một tiếng, thiếu chút nữa ngất .

 

Lộ Châu cũng trừng to mắt, âm thanh mũi tên “sưu sưu sưu sưu” phá bay tới, chỉ thấy một đại đội binh mã lao đến như cuồng phong, lập tức nhảy bắt đầu đối chiến với quân Xích Lôi.

 

mấy con ngựa cầm đầu chạy thẳng tới bên vách núi.

 

Triệu Nguyên Phong nhanh chóng tung xuống ngựa, nắm chặt cổ áo của tên thị vệ mà rống lên: “Tiểu thư ?”

 

Thị vệ lắc đầu, giọng đầy phẫn nộ : “Đã nhảy xuống vách núi .”

 

Thân thể Triệu Nghị phía chợt cứng đờ, Quan Lương Hàn nhíu chặt mày. “Cái gì, thể nào?”

 

Tưởng Nguyễn tâm tư xảo quyệt, tại đột nhiên nhảy xuống vực?

 

Lý An chỉ tại chỗ ngơ ngẩn trong chốc lát, cũng để ý đến binh lính đang áp giải , đột nhiên ha ha lớn: “Báo ứng, báo ứng! Yêu nữ sớm nên c.h.ế.t ! Báo ứng!”

 

Quan Lương Hàn đá một phát: “Câm miệng.” Rồi về phía Tiêu Thiều bước đến từ phía . “Giờ ?”

 

Tiêu Thiều vận cẩm bào đen, gương mặt lạnh lẽo đến cực điểm, ánh mắt khó đoán định dõi theo vách núi bên cạnh. Lúc đầu , Bạch Chỉ đột nhiên giữ c.h.ặ.t t.a.y áo của , thành tiếng: “Mau cứu tiểu thư nhà ! Cầu xin các , mau cứu tiểu thư của !”

 

Nàng ngừng dập đầu xuống đất, nhanh trán bê bết máu. Triệu Nghị tiến lên đỡ, Tiêu Thiều liền giật tay áo. Bạch Chỉ kéo quá chặt khiến cho một vật lóe ánh sáng rơi từ trong tay áo Tiêu Thiều. Chính là một chiếc hoa tai hồ điệp khảm ngọc, cánh bướm đậu đóa ngọc lan chế tác tinh xảo, sinh động như thật, giữa cánh còn nạm một khối đá mắt mèo màu phỉ thúy. Vừa là một vật phẩm vô cùng đáng giá.

 

Vật rơi xuống ngay mặt Bạch Chỉ, Bạch Chỉ , bỗng nhiên khẽ giật , nghi hoặc hỏi: “Tại ngài đồ của tiểu thư nhà ?”

 

Loading...