Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:27
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau một nén nhang, Tưởng Tín Chi đưa Tưởng Nguyễn trở về an , mảy may sứt mẻ, bỏ Tưởng Quyền đang giận dữ vô cùng. Tưởng Tín Chi giờ đây lập công lao, tính tình cũng đổi lớn lao, còn dễ dàng gây khó dễ như nữa. Tưởng Tố Tố còn châm thêm lửa: “Phụ , xem Đại tỷ …”
“Câm miệng!” Tưởng Quyền đang cơn thịnh nộ, bộ dạng yếu đuối thắng nổi của Tưởng Tố Tố chỉ thêm phần bực tức, quát lớn: “Trên mang theo uế khí thì đừng chạy loạn khắp nơi, lập tức trở về viện của con ngay!” Dứt lời, ông hung hăng liếc Tưởng Siêu một cái phẩy tay áo bỏ .
Tưởng Tố Tố ngạc nhiên Tưởng Quyền rời , trong mắt Tưởng Siêu nhanh chóng lóe lên hận ý sâu sắc. Hai lặng thinh, nhưng khoảnh khắc đó, sự căm hận dành cho Tưởng Tín Chi và Tưởng Nguyễn đạt đến cực điểm.
Sau một đêm bình yên vô sự, sáng sớm hôm thức dậy, Lộ Châu bưng bánh hoa hồng từ bên ngoài bước , : “Mưa hạt hơn một chút , xem chừng sắp ngừng.”
Phạm Khắc Hiếu
Trên gương mặt nàng chút băn khoăn lo lắng. Nàng đôi chút về những điều Tưởng Nguyễn đang toan tính; nếu mưa tạnh ngay hôm nay, e rằng chuyện sẽ chẳng .
Tưởng Nguyễn mỉm , từ cửa sổ ngoài. Màn mưa li ti giăng mắc tựa sợi tơ, giọt nước từ mái hiên trút xuống cũng chậm nhiều. Không khí trở nên êm dịu hơn, khác hẳn với dáng vẻ mây đen trùng trùng của những ngày qua. Dường như chỉ vài ngày nữa, mưa sẽ tạnh, trời sẽ trở nên trong xanh quang đãng.
Liên Kiều mang chè tuyết yến nấu xong dâng cho Tưởng Nguyễn. “Vẫn đến lúc, hãy đợi thêm chốc lát nữa.”
Tưởng Nguyễn nhận lấy chè tuyết yến, khẽ nếm một ngụm nhỏ, ngón tay vô thức gõ nhịp lên mặt bàn. Nhìn qua, dường như trời sắp quang mây tạnh, nhưng kỳ thực, một cơn mưa lớn hơn đang cận kề, cùng những cơn cuồng phong dữ dội.
Bên bờ đê đập Ba Xương, viên quan coi đập chứa nước lau mồ hôi, ân cần chạy tới chạy lui, ngớt lời nịnh nọt vị công tử cao quý đang mặt. “Thế nước khống chế, đê đập cũng vô cùng vững chắc. Quan sát mấy ngày nay, xem chừng mưa sắp ngừng, bao lâu nữa trời sẽ tạnh ráo. Công cuộc trị thủy , tất cả đều là công lao hiển hách của Bát Điện hạ và Lý thiếu gia.”
Tuyên Ly ôn hòa : “Chẳng qua đó chỉ là việc bổn vương nên mà thôi.”
Gương mặt tươi của viên quan coi đập rạng rỡ như một đóa cúc hé nở. “Điện hạ quá khiêm nhường. Tính mạng của lê dân bách tính quanh khu vực đập chứa nước đều trong tay . Đại Cẩm triều một vị đại nhân một lòng vì dân như Điện hạ, quả thực là hồng phúc của trăm họ. Đợi sự việc lắng xuống, hạ quan nhất định sẽ tấu lên triều đình, báo cáo công trạng của Điện hạ từng li từng tí, sai sót một chữ nào.” Lòng là kẻ tinh ranh cơ trí, trong lòng rõ Thái tử đương kim sủng ái. Những khả năng tranh đoạt ngôi vị cao nhất hiện nay chỉ Bát Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử. Ngũ Hoàng tử tuy tài cán tồi, nhưng thể bì kịp với quyền thế của mẫu phi Bát Hoàng tử mặt Bệ hạ.
Càng suy xét, phần thắng của Bát Hoàng tử vẫn lớn hơn một bậc. Hôm nay Tuyên Ly lập đại công trong việc trị thủy , nhân cơ hội nịnh bợ lấy lòng. Nếu Điện hạ trọng dụng, con đường hoạn lộ há chẳng sẽ thuận buồm xuôi gió ? Nghĩ đến đây, nụ môi càng thêm chân thật.
Tuyên Ly rạng rỡ như tắm trong gió xuân, phủ nhận cũng đáp lời. Trên đập nước nhiều dân chúng hiếu kỳ tụ tập, những ngày qua Bát Hoàng tử tận lực dốc sức trị thủy, bách tính trăm họ đều thấy rõ mười mươi. Đối với vị vương tôn quý hiển tự hạ những việc , họ kính sợ cảm kích. Nhân dân muôn đời vẫn là những dễ dàng thỏa mãn nhất. Lại thêm viên quan coi quản đập nước ngừng tâng bốc công đức của Tuyên Ly lên mức khoa trương phóng đại, khiến bách tính càng thêm mang ơn đội nghĩa đối với Bát Điện hạ.
Tiếp nhận ánh mắt kính yêu của nhân dân trăm họ, khóe miệng Tuyên Ly càng nhếch cao hơn, trong mắt nhanh chóng lướt qua một tia đắc ý. Không hiểu vì , nụ qua mắt dân chúng trở nên càng thêm thiết, khiến họ vị Bát Điện hạ ôn hòa tuấn mỹ, dân gian tán dương là tài nghệ song , diện mạo cao quý , mà càng thêm rối rít ca ngợi công lao của .
Lý An bên cạnh Tuyên Ly vẫn giữ vẻ mặt u ám âm trầm như , nhưng chính cái vẻ mặt đó càng nổi bật sự thiết, bình dị của Tuyên Ly.
Đang lúc hồ chứa nước rối rít khen ngợi, một thanh âm hợp cảnh đột nhiên vang lên. “Tai họa! Tai họa!”
Âm thanh trong khung cảnh tràn ngập lời tán tụng chói tai, mà hết sức rõ ràng, khiến chân mày Tuyên Ly hiếm thấy mà nhíu , đầu về nơi phát tiếng đê.
Mọi thấy lời cũng dần dần dừng , chỉ thấy trong đám đông một tăng nhân khoác áo cà sa vàng chậm rãi tới. Diện mạo hiền từ, áo bào sạch sẽ vương một hạt bụi, trong lúc hành động phảng phất như một đóa bạch liên mà Phật tổ ngự tọa, ẩn chứa vẻ thần thánh xuất trần.
Trong đám kẻ nhận , thốt lên. “Đây là Đại sư Tuệ Giác ? Sao Đại sư Tuệ Giác tới nơi ?”
“Quả thật là Đại sư Tuệ Giác! Chính là vị thánh tăng trong kinh thành, lời tiên đoán cực kỳ chuẩn xác, Đại sư Tuệ Giác!”
“Lời Đại sư Tuệ Giác mới là ý gì?”
Tuyên Ly và Lý An chằm chằm vị khách mời mà đến đột ngột xuất hiện . Hiện nay danh vọng của Tuệ Giác lừng lẫy trong giới quý tộc kinh thành, nhất là những tín đồ Phật giáo, đều vị tăng nhân quả thật vài phần bản lĩnh. Tuyên Ly cùng Lý An đều là những kẻ tin Thần Phật, đối với quỷ thần vốn hề sự sợ hãi, ánh mắt Tuệ Giác cũng giống như những tên lừa đảo tầm thường.
Tuệ Giác chắp tay ngực, . “A di đà phật, đêm qua bần tăng bói một quẻ, trong quẻ thể hiện long khí ở hướng Tây va chạm, rồng nước ngẩng đầu, e rằng mưa lớn sắp xảy , nguy càng thêm nguy, đê đập e rằng nguy cơ sụp đổ.”
“Cái gì?” Người đàn bà ôm con trong n.g.ự.c nhất thời hoảng loạn . “Đại sư thật?”
Tuệ Giác chắp tay ngực, gật đầu.
Tuyên Ly dẫn theo Lý An chậm rãi tới phía Tuệ Giác. Lúc đến gần, Tuyên Ly ôn hòa . “Những lời Đại sư là thật chăng?”
“Người xuất gia dối.” Tuệ Giác thản nhiên đáp.
Tuyên Ly và Lý An liếc . Lý An đột nhiên chằm chằm Tuệ Giác . “Đại sư, ngài tiếp theo nên gì?”
“Tai họa cận kề, nguy cơ nhãn tiền, tính mạng hơn ngàn bách tính ở hạ lưu đập chứa nước là chuyện đùa. Trong đêm nay xin hãy di tản dân ở hạ lưu rời khỏi, tìm nơi địa thế cao, tránh chịu nỗi khổ nước cuốn trôi.”
Lý An bật khẩy.
Tuyên Ly thấy Lý An , trong lòng cũng định . Biểu cảm vẫn ôn hòa như cũ, song trong lời khiến cảm thấy rét lạnh. “Đại sư cũng rõ, kết cục của việc nhiễu loạn dân tâm sẽ như thế nào chứ?”
Tuệ Giác nhàn nhạt đáp trả ánh mắt của , tránh nhường, quả thật vài phần tinh khiết xuất trần như một đóa bạch liên.
Ban đầu Tuyên Ly cho rằng đây chỉ là một tên lừa đảo tầm thường. giờ đây thấy hòa thượng khí chất bất phàm, luôn miệng dẫn dân chúng rời khỏi hạ lưu, trong nội tâm khỏi dấy lên nghi hoặc. Trong vô thức, cho rằng đây là của Ngũ hoàng tử phái tới, mục đích chính là cướp công lao của . Di dời nơi ở của bách tính là chuyện nhỏ. Nếu quả thật như mà tai họa, chẳng những uổng phí công sức di dời bách tính, mà còn trong thiên hạ chê , là kẻ tai mềm, tin lời sàm ngôn của yêu tăng.
Hắn chằm chằm gương mặt của Tuệ Giác, càng cảm thấy khó coi. Khâm Thiên Giám cũng , điềm báo mưa sẽ ngừng. Công lao đang ở ngay mắt, Ngũ hoàng tử nhúng tay? Há chẳng coi bên cạnh đều là heo ?
“Đại sư Tuệ Giác như , chứng cứ gì để chứng minh ?” Tuyên Ly bình tĩnh cất lời.
Tuệ Giác cúi đầu. “A di đà phật, chuyện bói toán , quẻ tượng lộ , bần tăng cũng chứng cứ.”
“Không chứng cứ, là đang dùng lời lẽ quái đản để mê hoặc khác.” Tuyên Ly . Thủ đoạn của Ngũ hoàng tử quá vụng về, căn bản cần tốn quá nhiều tâm tư.
“Đại sư là như !”
“ , tất cả lời của Đại sư đều thành hiện thực !”
“Lời Đại sư chắc chắn là thật!”
Vượt ngoài dự đoán của Tuyên Ly, trong đám đông đa phần đều ủng hộ Tuệ Giác. Hắn gì mà chỉ nhíu mày. Ngũ hoàng tử mời một như , dùng danh vọng của Tuệ Giác buộc nhất định hạ mệnh lệnh ?
Trong lòng lạnh, nhưng đáng tiếc, từ đến giờ Tuyên Ly từng khác sắp đặt!
“Không chứng cứ dám ở đây phát ngôn bừa bãi. Đại sư, họa là từ miệng mà .” Tuyên Ly vẫn nhẹ nhàng giải quyết việc , bảo hình tượng của .
Tuệ Giác thở dài thật dài. “Người đời đều khen thí chủ minh quyết đoán, thiện tâm vì dân. Tính mạng của mấy ngàn dân chúng đập Ba Xương, chẳng lẽ đáng để thí chủ mạo hiểm một ?”
Tuyên Ly biến sắc. Ánh mắt đám chung quanh còn tràn ngập kính yêu như lúc ban đầu, mà chuyển thành một loại biểu cảm hoài nghi, phẫn nộ, nghi kỵ.
Hòa thượng đang kích động lòng dân, đang khích bác ủng hộ !
Không đợi mở miệng, Lý An hạ lệnh. “Yêu tăng đến từ nơi nào, dám năng lỗ mãng với Điện hạ? Người , mau đem tên yêu tăng bắt cho !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-108.html.]
Khóe môi Tuyên Ly khẽ vẽ một nụ . Rất nhiều chuyện tiện , Lý An thể . Giữ Lý An, chỉ bởi vì tài trí khó của , càng là vì là một cao thủ thấu hiểu lòng .
Lòng dân đang kích động, Bát hoàng tử Tuyên Ly liền cất lời, giọng mang theo vẻ ôn hòa giả tạo. “Đại sư là tu hành, dám thất lễ. Chẳng qua, những lời hồ đồ của Đại sư gây nhiễu loạn trị an kinh thành, sẽ sắp xếp cho Đại sư một nơi an dưỡng. Cứ nghỉ ngơi vài ngày, đợi mưa tạnh xuất hành cũng muộn.”
Tuệ Giác cúi đầu. “A di đà phật, bần tăng chỉ là trần mắt thịt, c.h.ế.t cũng tiếc nuối, song mấy ngàn bách tính hạ du đập, nhất nên rời ngay trong đêm nay, nếu ắt hẳn sẽ nguy hiểm tính mạng.”
Trong mắt Tuyên Ly chợt lóe lên một tia sáng sắc bén, vẫn giữ vẻ ôn hòa mà mở miệng tuyên bố. “Bổn điện hạ hạ lệnh, kể từ giờ phút , dân chúng hạ lưu đập chứa nước phép dịch chuyển dù chỉ một bước. Kẻ nào vi phạm, xem như loạn, lập tức c.h.é.m đầu.”
Ý tứ cho phép bất cứ ai kháng lệnh.
Thế nước hiện nay định, nếu những lời lẽ hồ đồ của tên hòa thượng nhiễu loạn lòng dân yên , sẽ vô cùng bất lợi cho những “công đức” mà dày công gầy dựng.
Tuệ Giác nhàn nhạt , nào thấy lưng áo cà sa rộng rãi đẫm đầy mồ hôi lạnh.
Sau một đêm trằn trọc cân nhắc, khi ánh bình minh ló rạng, rốt cuộc cũng đưa quyết định của .
Điều kiện mà Tưởng Nguyễn đưa thực sự quá mức hấp dẫn. Người trong thiên hạ bôn ba ngược xuôi, chung quy cũng vì một chữ ‘lợi’. Nếu thật sự nhân việc mà chữa bệnh cho con trai, đây chính là một món lợi to lớn gì sánh bằng.
Dẫu rốt cuộc Tưởng Nguyễn là ai, nhưng dựa những chuyện xảy lúc , tiểu cô nương lợi hại như , ắt hẳn nàng càng hề tầm thường. Dẫu đối thủ là Bát hoàng tử, nhưng phú quý vốn là thứ cầu từ hiểm nguy, huống hồ, đây là một sự phú quý tột bậc.
Tuệ Giác vốn xuất từ nơi nhỏ bé như Du Châu, một đường đến kinh thành, lừa gạt mấy mươi năm mà từng thất bại. Điều thứ nhất là bởi hiểu rõ đôi chút kinh Phật, điều thứ hai là nhờ thủ đoạn lừa gạt vô cùng cao minh. Quan trọng nhất vẫn là lòng can đảm và sự thận trọng. Thật giả đan xen, giả thật khó lường, ngay cả những trong nghề vô cùng tinh thông cũng khó lòng phát hiện sơ hở nào của .
hôm nay, khi trực tiếp đối diện với trong hoàng tộc, trong lòng vẫn khỏi xuất hiện chút sợ hãi và nghi hoặc. Song, kinh nghiệm bao năm lăn lộn chốn giang hồ cuối cùng vẫn giúp giữ vẻ mặt biểu lộ nửa phần. Hắn càng nhân từ, Tuyên Ly càng cảm thấy trong lòng quỷ. Tuyên Ly chấp nhận đề nghị của , cũng chính là lúc mục đích của thành.
Tưởng Nguyễn từng nhắc nhở , Tuyên Ly là chú trọng danh tiếng, bất cứ chuyện gì cũng theo đuổi sự hảo. Trước mắt bao bắt , Tuyên Ly tất nhiên sẽ dùng bất cứ hình pháp nào với , nếu sẽ khiến bách tính phẫn nộ. Cho dù thật sự trừng phạt , đó cũng là chuyện của ba ngày , nhưng ba ngày nữa, Tuyên Ly liệu còn cơ hội để trừng phạt ?
Thành bại chỉ ở một khắc . Tuệ Giác lắc đầu, thở dài một tiếng, chắp tay ngực, thêm lời nào nữa, lặng lẽ theo thị vệ của Lý An rời .
Giờ đây, trong mắt đám đông vây chung quanh đập chứa nước còn chút kính yêu nào nữa, chỉ còn nỗi kinh hoàng. Dân chúng rối rít nghị luận về khả năng ba ngày đập chứa sẽ sụp đổ, nhất thời lòng đều hoang mang. Trong lòng Tuyên Ly phiền muộn, chẳng vì , một loại dự cảm bất thường mơ hồ xuất hiện. Hắn thoáng qua Lý An, Lý An hiểu ý, trầm mặt xuống . “Không thấy lời điện hạ ? Chớ lời đồn mà gây chuyện, trong vòng ba ngày , kẻ nào dám bước một bước, sẽ trừng phạt như !”
Lý An vốn mang vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn như Tuyên Ly, thêm vẻ mặt u ám và giọng âm u, càng phần giống hung thần hơn, khiến dân chúng nhất thời câm như hến, chẳng dám hó hé nửa lời. Tuyên Ly phất tay áo, : “Hồi phủ.”
Người trông coi quản lý đập nước, vốn sợ đến mặt cắt còn giọt máu, vội vàng lẽo đẽo theo , một mực cúi đầu khom lưng tiễn biệt.
Mặc dù đám vẫn còn cảm thấy rối bời lo lắng, nhưng bởi vì mệnh lệnh của Lý An và xung quanh binh sĩ canh gác nghiêm ngặt, trong lòng bất an, nhanh ai đường nấy. Đợi khi tản hết, hai vẫn yên tại chỗ. Một áo đen, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đập nước như đang suy tính điều gì.
Thị vệ bên cạnh y bèn mở lời: “Chủ tử, Cẩm Nhất Cẩm Nhị điều tra, đê đập bất cứ vấn đề gì.”
Tiêu Thiều : “Dặn dò bọn họ cẩn thận động tĩnh bên .” Đê đập vấn đề, cũng do . Lời y còn là mưa sẽ đột ngột lớn hơn. Y về phía xa xăm, hàng mi dài buông xuống che thâm ý trong đáy mắt.
“Đi thôi.”
Bên trong Tưởng phủ, Lộ Châu báo tin tức dò la cho Tưởng Nguyễn, giọng đầy hưng phấn. “Đại sư Tuệ Giác mặt, Bát hoàng tử cũng đưa . Không khai chúng ?”
“Sẽ .” Tưởng Nguyễn quả quyết.
Ánh mắt Liên Kiều cùng Bạch Chỉ lộ vẻ lo lắng, chỉ Tưởng Nguyễn thản nhiên : “Tuyên Ly âm hiểm khó dò, thêm tính đa nghi trời sinh, sẽ xử lý Tuệ Giác nhanh đến . Cho dù thật sự triệt hạ, Tuệ Giác cũng phân nặng nhẹ, nếu chịu đựng nổi, đó chính là một bộ xác mục rữa; nhưng nếu chịu đựng , chính là phú quý vô biên. Hắn là thông minh, tự nhiên lựa chọn thế nào là lợi nhất.” Trên thực tế, ở kiếp Tuyên Ly khống chế Tuệ Giác tiến triều đình, địa vị của Tuệ Giác cũng chẳng thuận buồm xuôi gió, đa phần trong triều đều phản đối, trong lúc đó cũng vô đả kích dù ngấm ngầm công khai, nhưng cùng Tuệ Giác vẫn bước lên vị trí quốc sư.
Một như , hôm nay chỉ là thiếu sự gan , nhưng tâm tính kiên cường phi thường, hề tầm thường.
Ở kiếp , dùng mũi tên của Tuyên Ly nhắm thẳng chính , chẳng sẽ càng hơn ?
Ánh mắt của nàng bỗng nhiên chuyển lạnh, Lộ Châu chú ý tới, khẽ : “Tiểu thư, còn một chuyện. Trên đường nô tỳ gặp Ngũ di nương, hôm nay lão gia nhận một phong thư, là gả tiểu thư Tể tướng phủ… gả cho Lý đại thiếu gia. Hình như lão gia đang chuẩn gửi bái qua bên đó.”
“Hoang đường!” Liên Kiều nhịn thốt lên. “Bây giờ Tiểu thư mới mười một tuổi, phàm là gia đình quan bình thường, cũng tuyệt đối sẽ gả tiểu thư con vợ cả ngoài sớm như !”
Tưởng Nguyễn mỉm . Tưởng Quyền nhận thư mới đưa quyết định , việc Lý An yêu thích chậm rãi tra tấn, tất nhiên chủ ý của . Có lẽ là Lý đại thiếu gia bệnh liệt giường tỉnh , chuẩn cho màn báo thù.
Kẻ gánh tai ương đổi, con Tưởng Tố Tố sợ rằng cầu còn .
“Tiểu thư, tuyệt đối thể để việc xảy .” Bạch Chỉ lo lắng . “Không bằng hỏi đại thiếu gia, , hỏi lão thái gia một chút xem ?”
“Vội vàng chi?” Tưởng Nguyễn nhanh chậm . “Hắn đặt chân cửa Lý gia, cũng xem mạng để hưởng thụ .”
“Bái đều sắp đưa qua bên đó !” Bạch Chỉ vội la lên. “Lão gia vốn lòng độc ác như thế, hận thể để tiểu thư nhị tiểu thư nhảy chỗ c.h.ế.t , của Nghiên Hoa Uyển thì càng vui vẻ, Tiểu thư tính toán một chút cho bản chứ!”
Tưởng Nguyễn bộ dáng lo lắng của nàng, đột nhiên nhạt một tiếng. “Chẳng lẽ tin lời ? Thử đ.á.n.h cược một phen thì .”
Bạch Chỉ sững sờ.
“Cược ba ngày , Tưởng Quyền sẽ lóc cầu xin đem bái thu về.” Nàng .
Giờ phút , bên trong Nghiên Hoa Uyển, khí ảm đạm của mấy ngày đây tiêu tan, đó là sự hòa thuận vui vẻ khác thường ngày.
Tưởng Tố Tố rúc trong n.g.ự.c Hạ Nghiên, : “Nói như , Tưởng Nguyễn sẽ lập tức gả cho tên phế nhân Lý Dương ?”
Hạ Nghiên trách cứ nàng một cái. “Con nhỏ giọng một chút.” Mặc dù như , mặt cũng nhịn lộ một chút vui vẻ. “ , Lý gia cũng là một nơi đơn giản, nếu như nàng bước chân , chẳng khác nào phận kỹ nữ trong thanh lâu, còn Lý Đống …” Ý thức điều gì đó, bà đột nhiên ngừng , thoáng qua Tưởng Tố Tố.
Mặc dù Tưởng Tố Tố hiểu rõ chuyện nam nữ, đến cùng cũng đoán vài phần từ trong câu của Hạ Nghiên, chẳng những hề e lệ, ngược lộ một nụ mãn nguyện. “Thật ? Nàng hại con và ca ca thành như , khiến cho ngoại tổ phụ nảy sinh hiềm khích với chúng , còn hung hăng càn quấy trong phủ, giữ cho nàng một mạng, há quá lợi cho nàng ?”
“Nàng Tể tướng phủ , sẽ sống bằng chết.” Hạ Nghiên lạnh lùng . “Lý Dương đối với nàng hận thấu xương, nàng thể chiếm chỗ ? Đến lúc đó cho dù con dẫm đạp nàng chân, cũng ai dám nửa chữ .”
Đôi mắt xinh của Tưởng Tố Tố lóe lên, dường như cực kỳ thoải mái, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, : “Vậy Tưởng Tín Chi thì ? Nếu như chuyện , nhất định sẽ chịu để yên.”
“Ta và phụ con quyết định tiên gạt chuyện , chờ thu thập cái tiểu tiện nhân đó xong, trừng trị cũng muộn.” Hạ Nghiên vuốt ve đầu của Tưởng Tố Tố. “Tố nhi, kẻ nào dám con tổn thương, nương nhất định sẽ khiến kẻ đó trả một cái giá gấp trăm nghìn .”
Tưởng Tố Tố ngoan ngoãn gật đầu, dựa trong n.g.ự.c Hạ Nghiên, trong mắt lóe lên sự ác độc nhanh chóng biến mất.
Hai Tưởng Nguyễn tỏ vẻ như thế nào chăng nữa, hôm nay đương gia chủ mẫu của Tưởng phủ vẫn là mẫu của nàng, bên còn một Tưởng Quyền. Phó tướng thì như thế nào, quân công thì chứ, phụ Tưởng Nguyễn gả cho phế nhân, nàng sẽ gả ! Để cho nàng Tể tướng phủ vẫn là thành cho nàng , hôm nay bái đưa cho Tể tướng phủ. Tưởng Quyền quyết tâm dùng Tưởng Nguyễn để đổi lấy sự giao hảo cùng Lý gia. Tưởng Nguyễn lúc đây, chạy trời khỏi nắng!
“Nương, bây giờ con thấy bộ dáng bi t.h.ả.m gả Tể tướng phủ của Tưởng Nguyễn.” Tưởng Tố Tố .
“Nhanh thôi.” Khóe môi Hạ Nghiên cong lên một nụ thâm trầm. “Bái đưa qua, thời gian cũng do phụ ngươi và Lý tể tướng bàn định. Lý Dương hận Tưởng Nguyễn thấu xương, nguyện vọng trong lòng là hành hạ nàng càng thêm mãnh liệt. Theo thấy, sẽ nhanh chóng cưới Tưởng Nguyễn về phủ. Ta cũng sẽ nhân cơ hội trao đổi thêm với phụ ngươi, cốt để tránh đêm dài lắm mộng.” Giọng bà chậm rãi, nhưng chất chứa sự âm u. “Chẳng qua, mệnh lệnh của song , lời bà mối, đêm nay dù dài đến mấy, cũng tất sẽ là một đêm một giấc mộng hão huyền.”