Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:25
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Kẻ chủ trì thẩm vấn chính là Tiêu Thiều. Cẩm y vệ do Tiêu Thiều chưởng quản, chuyên xử lý những vụ án cơ mật, ngày thường thỉnh thoảng sẽ tóm vài kẻ thà c.h.ế.t mở miệng. Thế nhưng, sự tra tấn của , từ đến nay từng ai thể kiên trì đến cùng. Những lời đồn đại về hình phạt dùng càng thấy thì càng thêm hung ác và dữ dội. Từ đó, Đại Cẩm triều một câu , rằng bất cứ cái miệng sắt nào mà Tiêu Thiều thể cạy mở. Tiêu Thiều tính cách vốn lạnh lùng, cho dù quen tình, cũng ai dám đích đến hỏi thăm, chỉ dám suy đoán rằng những cực hình dùng hẳn là vô cùng ác liệt.

 

Hạ Thành , trong lòng chợt chùng xuống, y siết chặt hai nắm đấm, : “Sao những kẻ đó rơi tay Tiêu Thiều? Tiêu Thiều liên can đến Tưởng Tín Chi!”

 

“Chuyện xảy ngay lúc mai phục, Quan tướng quân và Tiêu Vương gia đột nhiên xuất hiện kịp thời. Quan tướng quân đưa những về phủ, nhưng Tiêu Vương gia sự việc hệ trọng, cần giao cho tự tra hỏi.”

 

Phạm Khắc Hiếu

“Hỏng bét .” Sắc mặt Hạ Thành trắng bệch. “Nếu liên lụy đến Hạ phủ, còn mong những ngày tháng bình yên ?” Y trong phòng hai vòng, vẻ mặt lo lắng. “Không , lập tức đến tìm Bát hoàng tử một chuyến. Mau chuẩn ngựa.”

 

Cùng lúc đó, trong phủ Tể tướng tại kinh thành cũng đang là cảnh gà bay ch.ó sủa, Lý Đống nổi cơn lôi đình, chỉ thẳng Lý An mà mắng lớn: “Đầu óc ngươi hồ đồ hết ? Giờ thì , đám đều rơi tay Tiêu Thiều. Dù Hoàng thượng khoan dung đến , cũng thể dễ dàng bỏ qua tội danh tự nuôi dưỡng tư binh. Ngươi gây họa lớn tày trời như cho Lý gia, bảo đây?”

 

Từ đến nay, Lý An luôn là niềm kiêu hãnh của Lý Đống, từ nhỏ đến lớn luôn hết lời ca ngợi Lý An. việc Lý Dương phế xảy đó vốn khiến lòng Lý Đống phiền não, nay Lý An còn sơ suất chuyện kinh động như , Lý Đống đứa con thứ cũng chẳng còn thấy lòng.

 

Lý An gương mặt lạnh lùng, nặng nề đó, hề cất lời nào, chỉ vẻ mặt vô cùng u ám. Vốn dĩ, dựa cơ hội giúp Tưởng gia đ.á.n.h g.i.ế.c Tưởng Tín Chi, thể lôi kéo Tưởng gia về phía , thể thấy Tưởng Nguyễn đau khổ. Không ngờ rằng đường nhảy hai kẻ ngáng đường là Quan Lương Hàn và Tiêu Thiều, hỏng mất chuyện của ! Chẳng qua, trong mắt Lý An chợt lóe lên chút ánh sáng, lúc Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị cũng mặt. Sao thể trùng hợp đến thế, xảy chuyện gì, mắt Lý An hiện lên một gương mặt mỉm lạnh lẽo, thâm trầm.

 

Hắn tin, việc hề chút liên quan nào đến Tưởng Nguyễn.

 

Lý Đống thấy dáng vẻ Lý An im lặng một lời, trong lòng càng thêm tức giận. “Ngươi nhanh chóng nghĩ cách ! Bây giờ đại ca ngươi vì Tưởng gia mà biến thành phế nhân, chẳng lẽ ngươi còn vì Tưởng gia mà kéo bộ phủ Tể tướng xuống vũng bùn ?”

 

“Có gì mà vội vã?” Lý An khinh thường đáp lời. “Việc cỏn con , cứ để gặp Bát điện hạ Tuyên Ly thương nghị.” Tuyên Ly cần tài trí của , mà , cần Tuyên Ly giúp Lý gia giải quyết những phiền toái mắt.

 

Bên ngoài địa lao, Quan Lương Hàn chờ đợi đến mức sốt ruột, lúc Tiêu Thiều mới từ bên trong ung dung bước . Vừa thấy , Quan Lương Hàn vội vã hỏi: “Sao ? Bọn chúng khai hết ?”

 

“Là của Hạ Thành và Lý Đống.” Tiêu Thiều thản nhiên . Những tên chia thành hai nhóm. Hành động của Hạ Thành cũng xem như dễ hiểu, bọn chúng , chỉ là để đề phòng Tưởng Tín Chi khi trở về sẽ gây bất lợi cho địa vị của Tưởng Siêu. những tên do Lý Đống phái thập phần quái lạ, ngay cả những kẻ phái tới cũng nguyên nhân cụ thể, chỉ thực hiện mệnh lệnh .

 

Quan Lương Hàn cân nhắc : “Thật kỳ lạ, tới hai nhóm hành động?” Hắn vỗ vỗ lồng n.g.ự.c Tiêu Thiều. “Quả nhiên là bản lĩnh, nhưng mà,” Quan Lương Hàn bên trong địa lao, khó hiểu hỏi. “Đệ dùng cách gì , sẽ dùng đến thủ đoạn 'dùng dầu sôi nấu nát não' như lời nha đầu Tưởng gia chứ?”

 

“Không .” Tiêu Thiều đáp. Đương nhiên cách tra hỏi riêng của .

 

Hắn , Quan Lương Hàn cũng truy cứu thêm, chỉ : “Haiz, xem Tưởng Tín Chi một tính cách như thế, một vị như , quả là giống chút nào. Lão Tam, sẽ thật sự yêu thích nha đầu chứ? Ta thấy , nàng mới nhỏ như thế, tâm tư quá mức hiểm độc.”

 

Tiêu Thiều bất đắc dĩ thở dài. “Nàng chỉ mới mười một tuổi.’’ Đối với một tiểu cô nương mười một tuổi, còn đến mức nảy sinh ý niệm nào khác. Có điều Tưởng Nguyễn hành sự vô cùng quái dị, dường như ẩn chứa ít bí mật, từ tất cả những chuyện mà nàng , ngàn vạn đều liên quan đến Tuyên Ly. Thậm chí việc nàng trợ giúp Liễu Mẫn, nếu nàng nhằm cả triều cương, thì càng cần chú ý kỹ lưỡng hơn.

 

Quan Lương Hàn ha hả : “Chỉ là đùa chút thôi, đùa chút thôi. Đi , còn việc hỏi Lão Thất, cùng với .”

 

Tiêu Thiều gật đầu. “Dạ Phong.’’

 

Dạ Phong xuất hiện ngay phía , chỉ Tiêu Thiều lệnh: “Phái trông coi kỹ lưỡng mấy kẻ trong lao, phòng ngừa đêm nay kẻ đến g.i.ế.c diệt khẩu.”

 

Dạ Phong chắp tay: “Vâng. Chủ tử.’’

 

Trong phủ Bát hoàng tử, Tuyên Ly Hạ Thành và Lý An đang mặt, mặt vẫn giữ nụ ôn hòa như một.

 

Hạ Thành lau mồ hôi, khẩn cầu: “Mong rằng Điện hạ tay giúp đỡ.”

 

“Ta với Hầu gia từ đến nay vô cùng thiết, tất nhiên sẽ khoanh tay , nhưng chuyện quan trọng, tuy lòng giúp, nhưng cũng thật sự là đủ sức lực.” Tuyên Ly chậm rãi .

 

Hạ Thành thoáng qua Lý An đang thản nhiên một bên, hạ quyết tâm, c.ắ.n răng : “Cầu Điện hạ cứu Hạ phủ một mạng. Chuyện nếu như Điện hạ thể giúp, Điện hạ sẽ là ân nhân cứu mạng của cả Hạ phủ. Nếu như ngày chỗ nào thể giúp Điện hạ, Hạ mỗ xin tại nơi thề, cho dù xông núi đao biển lửa, cũng tuyệt chối từ.”

 

Cho tới bây giờ, Hạ gia và phủ Bát hoàng tử chỉ là quan hệ giúp đỡ lẫn . Mặc dù Bát hoàng tử năng lực, nhưng cũng là âm thầm tiến hành, hiện nay căn cơ Hạ gia vững chắc, tiền tài quyền thế đều là thứ Tuyên Ly cần đến. cũng chính vì , Tuyên Ly cũng dễ dàng khống chế Hạ gia, vì hai bên là quan hệ lợi dụng lẫn . thái độ lúc của Hạ Thành, chính là tỏ rõ lập trường của , quy thuận.

 

Tuyên Ly khẽ thở dài. “Hầu gia như thế, hết sức vui mừng, nhưng mà, khó đảm bảo ngày Hạ gia sẽ nảy sinh thù ghét đối với . Nếu Hầu gia tâm tư khác, đây?”

 

Hạ Thành thấy Tuyên Ly chút dãn , nhân tiện : “Lão phu nhất định dùng hành động thực tế để chứng minh thành ý của Hạ gia, chỉ mong Điện hạ thể nghĩ cách cứu lấy Hạ phủ.”

 

Tuyên Ly ôn hòa : “Hầu gia lo lắng quá , Hầu gia với là quan hệ cùng chung vinh nhục, cùng gánh họa phúc, thể khoanh tay quan tâm đến? Chuyện cứ giao cho , nhất định sẽ mang đến cho Hầu gia một câu trả lời thỏa đáng, nhưng mà Hầu gia cũng đừng thất vọng.”

 

Trong nội tâm Hạ Thành nhẹ nhàng thở , liên tục gật đầu. “Vâng, .”

 

Tuyên Ly hài lòng. “Như thế, nếu Hầu gia còn việc gì khác, xin cứ hồi phủ . Ta và Lý nhị công tử còn chuyện cần bàn bạc.”

 

Hạ Thành cam tâm mà liếc Lý An một cái, đó mới lên tiếng cáo lui.

 

Đợi khi Hạ Thành rời , Lý An mới chắp tay với Tuyên Ly, cất lời: “Điện hạ.”

 

“Không cần ngươi nhắc nhở, Hạ gia giúp, Lý gia cũng sẽ khoanh tay . Huống hồ quan hệ giữa chúng vốn hề ít ỏi, tuyệt đối sẽ ngoài quan sát.” Tuyên Ly ôn hòa .

 

Lý An gật đầu, nhưng trong lòng khinh thường nhạt một tiếng. Quen gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là giá trị lợi dụng mà thôi. Lý gia giá trị lợi dụng lớn hơn Hạ gia, cho nên tư thế mà Tuyên Ly bày cũng mềm mỏng hơn. Mỗi đều cái giá của riêng , chỉ là xem cái giá tiền đó hợp lý thôi. Giá trị của Hạ gia chính là bấy nhiêu, nhưng cái giá của phủ Tể tướng thì chỉ như thế.

 

Tuyên Ly thu hết sự khinh thường trong mắt Lý An đáy mắt, nhưng nụ hề đổi, ý tứ sâu xa nhanh chóng lướt qua trong tròng mắt . Tiền tài quyền lực của phủ Tể tướng tất nhiên ít, nhưng những thứ đó những khác cũng thể cấp cho . Nếu thứ đáng để mua chuộc nhất, thể nghi ngờ chính là đang mặt . Lý An khác với Lý Dương, Lý Dương chỉ là một tên phế vật bất tài vô dụng, nhưng những năm qua Lý An dâng lên cho ít kế sách . Hắn coi Lý An là trợ thủ đắc lực, xem trọng tài trí của y, cho nên ngay cả khi Lý An bất kính với , cũng thể nhẫn nhịn.

 

Lý gia mai phục g.i.ế.c Tưởng Tín Chi?” Tuyên Ly chất vấn. Hạ Thành vì quan hệ với Tưởng Siêu và Hạ Nghiên, chuyện còn thể hiểu . hiện tại Lý gia và Tưởng gia như nước với lửa, rõ chuyện Tưởng Tố Tố tổn thương gốc rễ nối dõi tông đường của Lý Dương. Theo lý thuyết, Lý An nhúng tay g.i.ế.c c.h.ế.t Tưởng Tín Chi, lợi chính là con Tưởng Tố Tố, căn bản thể nào lý giải nổi hành động .

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-106.html.]

 

Lý An cũng chẳng giấu giếm, : “Tưởng Nguyễn hãm hại đại ca , thù đội trời chung với phủ Tể tướng. Ta vốn định g.i.ế.c Tưởng Tín Chi, đó mới chậm rãi tra tấn Tưởng Nguyễn. Không ngờ tới giữa chừng xảy biến cố.” Tra tấn một , gây đau đớn cho thể xác là kiểu tra tấn thấp kém nhất, tra tấn tinh thần mới thể khiến cảm nhận sự thống khổ vô tận. Nếu như Tưởng Nguyễn Tưởng Tín Chi vì nàng mà chết, tất nhiên nàng sẽ đau khổ thể chịu đựng .

 

“Tưởng Nguyễn?” Tuyên Ly sững sờ. “Sao là Tưởng Nguyễn?”

 

“Tưởng nhị tiểu thư chẳng qua chỉ là chịu tội . Tưởng Nguyễn đại ca thương, đó giá họa cho Tưởng Tố Tố, đây là sự thật.”

 

Tuyên Ly chút nghi ngờ đối với lời của Lý An, chỉ là trong lòng vô cùng kinh ngạc. nghĩ đến chuyện Tưởng Nguyễn thong dong ứng đối ở từ đường Hạ gia, trong nội tâm khỏi dấy lên nghi vấn: Một nữ tử khuê các, thể tâm cơ thâm trầm đến mức hãm hại Tưởng Tố Tố, còn đ.á.n.h chủ ý lên Lý gia? Phải chăng là quá mạo hiểm?

 

“Chẳng qua, cũng phát hiện một chuyện thú vị.” Lý An đột nhiên nở nụ . “Triệu gia tham gia , khiến nghĩ rằng Tưởng Nguyễn thể cùng một phía với Triệu gia . Tưởng Tín Chi trở về, tình thế của Triệu gia lúc cũng sẽ đổi. Thứ cho lắm lời, đến lúc đó, điện hạ thể sẽ gặp trở ngại lớn.”

 

“Ngươi Tưởng Nguyễn và Triệu gia?” Tuyên Ly nhíu mày. “Rốt cuộc xảy chuyện gì?’’

 

“Ta cũng rõ lắm, nhưng vị đại tiểu thư của Tưởng gia, quả thực hề đơn giản.” Lý An đáp. Có điều như mới là nhất, như thì mới hứng thú chơi đùa. Nàng mang đến cho một niềm vui nho nhỏ, ngăn tập kích của trả về, nhưng mà tiếp theo, nàng còn loại vận may đó .

 

Hai đầu lông mày của Tuyên Ly nhíu chặt, tại , trong lòng xuất hiện một dự cảm chẳng lành.

 

Sáng sớm, Tưởng Tín Chi rời phủ gặp Quan Lương Hàn. Chuyện hôm qua quá nhiều điều kỳ lạ, còn nhiều chi tiết cần bàn bạc cho rõ ràng.

 

Trong phủ Kinh Triệu Doãn, Đổng Doanh Nhi vo tròn viên mứt táo màu vàng bỏ miệng, : “Nguyễn , hiện nay thật sự uy phong , trong kinh thành ai cũng một vị trưởng xuất chúng, cao to tuấn. Chao ôi, giống với những binh sĩ thô lỗ , thật sự là vị tướng quân nho nhã, phong thái chiến trường càng thêm oai phong lẫm liệt.”

 

“Xem ngươi kìa, tưởng đó là trưởng của ngươi đấy.” Văn Phi Phi trêu ghẹo .

 

đúng , chẳng lẽ là vị Đổng đại tiểu thư của chúng bắt đầu tương tư ?” Triệu Cẩn .

 

Đổng Doanh Nhi lời đỏ mặt, vẻ đ.á.n.h nàng. “Cái nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà ngươi đừng càn! Xem xé nát cái miệng của ngươi !”

 

Triệu Cẩn vội vàng tránh né . “Tha cho , sai , chỉ là đùa với ngươi thôi mà.”

 

Lâm Tự Hương an ủi Tưởng Nguyễn. “Dẫu ngươi bản lĩnh gì, may mắn một vị trưởng lợi hại như , chắc hẳn kế mẫu cùng vị thứ cũng dám tùy tiện chèn ép ngươi nữa.”

 

đúng đúng.” Triệu Cẩn vỗ tay một cái. “Mau trả hết bộ những việc bọn họ ức h.i.ế.p ngươi . Nếu thấy mắt, thì bảo đại ca ngươi đ.á.n.h gãy chân bọn họ.”

 

“Làm gì ai giống như ngươi.” Đổng Doanh Nhi bất mãn bĩu môi. “Ta thấy Tưởng đại ca là loại tùy tiện tay đ.á.n.h , ngươi tưởng ai cũng thô lỗ, cộc cằn như ngươi .”

 

Triệu Cẩn thè lưỡi, thêm gì.

 

Tưởng Nguyễn mỉm : “Dù cũng về phủ, cơ hội sẽ để diện kiến một . sắc trời hôm nay còn sớm nữa, xin phép cáo lui về phủ.”

 

Các tiểu thư trẻ tuổi Đổng Doanh Nhi mời đến phủ khách, hàn huyên bên chén , chớp mắt trôi qua hơn nửa buổi. Thấy sắc trời dần sẩm tối, thêm trời mưa đường sá trơn trượt, Đổng Doanh Nhi tiện giữ họ lâu, bèn : “Thôi , ngày khác chúng tụ họp. Vũ Nhi, ngươi mang điểm tâm sẵn đưa cho mỗi vị tiểu thư một phần.” Nàng dặn dò: “Trên đường nhớ chú ý an .”

 

Sau khi cáo từ, ai nấy đều trở về phủ. Khi ngang qua giữa thành, Tưởng Nguyễn liền lệnh phu xe rẽ một ngõ nhỏ chật hẹp. Xe ngựa dừng cổng, nàng dẫn Bạch Chỉ và Liên Kiều theo, tìm đến một hộ dân trong hẻm.

 

Liên Kiều tiến lên gõ cửa. Rất nhanh, một tiểu đồng mở, thấy Tưởng Nguyễn thì ngẩn giây lát, đó vội vàng mời ba trong. Vừa bước chân tới phòng khách, tiếng Tuệ Giác vang lên: “Tưởng cô nương.”

 

Tưởng Nguyễn Tuệ Giác đang an tọa trong phòng khách. Kể từ giúp nàng gột rửa danh tiếng mang tiếng , danh vọng của Tuệ Giác càng thêm lan xa. Những ngày qua hẳn ít tìm đến cầu cạnh, bởi hôm nay sắc mặt Tuệ Giác hồng hào, trông vẻ sống vô cùng sung túc.

 

thấy Tưởng Nguyễn, nhưng trong lòng Tuệ Giác chẳng hề vui vẻ chút nào. Đối với nàng, luôn tồn tại một nỗi kinh hãi cùng khiếp sợ khó tả. Hắn cất lời: “Tưởng cô nương, chuyện bần tăng hết lòng giúp đỡ. Cớ gì cô nương tìm đến bần tăng nữa?”

 

“Đại sư hiểu lầm , hôm nay tới là để trả đại sư một ân huệ.” Tưởng Nguyễn dịu giọng đáp. “Ta vốn thích mang nợ ai, đại sư tay tương trợ một , dĩ nhiên gấp bội.” Nhìn ánh mắt khó hiểu của Tuệ Giác, nàng khẽ mỉm . “Chẳng từng , dù một kẻ bịp bợm, đại sư cũng là kẻ bịp bợm tôn quý nhất đời . Đến nay, những gì đại sư đạt chẳng qua chỉ là chút lợi ích nhỏ nhoi mà thôi. Việc khiến bệnh tình con trai đại sư chỉ trị ngọn mà trị gốc, đại sư thực sự cam lòng chấp nhận?”

 

Con trai là tâm bệnh của Tuệ Giác, mà Tưởng Nguyễn hết đến khác khéo léo lấy điểm yếu đó để khơi gợi. Những ngày qua, quả thực kiếm ít ngân lượng, mua về vô d.ư.ợ.c liệu quý hiếm, nhưng bệnh tình của con trai chỉ thể duy trì định, tuyệt nhiên thể chuyển biến hơn. Tuệ Giác cúi đầu, giọng buồn bã: “Đây là mệnh của nó, bần tăng đành bất lực chịu đựng.”

 

“Vậy là đại sư tin lời ?” Tưởng Nguyễn cất tiếng. “Không , sẽ một ngày đại sư tin tưởng. Hôm nay chỉ vài điều cần thiết mà thôi.” Nàng chậm rãi tiếp: “Gần đây, lũ lụt trong kinh thành đang hoành hành dữ dội. Bát hoàng tử cùng Lý nhị thiếu gia phụng mệnh trị thủy, đến nay tình hình thế nước ở đập tạm thời kiểm soát. chỉ ba ngày , thế nước sẽ trở nên mãnh liệt, đập chứa nước sẽ sụp đổ, vô bách tính sinh sống ở hạ lưu sẽ vì thế mà bỏ mạng.”

 

Nàng : “Đây chính là cơ hội trời cho của đại sư. Ta nhường lời tiên đoán cho đại sư. Đại sư chỉ cần ở mặt công chúng tuyên bố, long khí đại loạn, đập nước sắp sập, tuyệt đối rời xa nơi Bát hoàng tử đang trị thủy. Đương nhiên, đại sư cần tìm cách kích động để Bát hoàng tử khăng khăng giữ vững ý kiến của , khi ắt sẽ giáng tội đại sư. Nếu trừng trị đại sư càng tàn độc, mấy ngày lời tiên đoán trở thành sự thật, địa vị của đại sư mới càng thêm vững chắc.”

 

Từ lúc bắt đầu, Tuệ Giác vẫn hiểu rõ dụng ý trong lời nàng, chỉ nghi hoặc Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn hề vội vàng, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Khi Tuệ Giác cuối cùng cũng ý thức hàm ý sâu xa trong lời của nàng, gương mặt bình tĩnh từ đến nay của rốt cuộc thể duy trì nổi, lộ vẻ kinh ngạc tột độ. “Ngươi! Rốt cuộc ngươi đang cái gì? Vì đập nước sụp? Vì thế nước trở nên mãnh liệt? Thật là hoang đường! Lời lẽ vô căn cứ!”

 

“Đại sư vội vã gì chứ.” Tưởng Nguyễn khẽ. “Chẳng lẽ là vì tin tưởng lời ? Đại sư, chẳng với ngài , đời một loại năng lực, đó là chuyện quá khứ, thấu tỏ chuyện tương lai?” Nàng gằn từng chữ: “Nếu đại sư cho rằng sở hữu loại năng lực , thì ngài thể đổi sang một cách suy nghĩ khác ? Ví dụ như, thế nào để khiến một con đập chứa nước đang vững chắc vỡ tung?”

 

Tuệ Giác bật phắt dậy, thể tiếp tục duy trì vẻ mặt từ bi thường ngày nữa, kinh hãi thốt lên: “Ngươi điên ! Chuyện một khi bại lộ, sẽ là tội tru di cửu tộc!”

 

Tưởng Nguyễn mỉm , chỉ im lặng .

 

Nàng cố ý dẫn dắt Tuệ Giác. Việc buộc tin khả năng tiên tri của mà cam tâm tình nguyện việc cho nàng thật sự quá mạo hiểm. nếu để Tuệ Giác tin rằng nàng chỉ là mũi chịu sào, mà lưng còn cao nhân ẩn thế chỉ điểm thì ? Lời tiên đoán thể sai lệch, nhưng việc do con cố tình sắp đặt thì chắc chắn sẽ thất bại. Tuệ Giác nhận định kẻ phá hủy đập chứa nước, một khi xác định sự thật , tâm lý nhất định sẽ d.a.o động và nàng chi phối.

 

“Việc quả thực quá đỗi to gan.” Tuệ Giác lẩm bẩm. Đập chứa nước là đại sự liên quan đến sinh mệnh bách tính và vận mệnh quốc gia, nhưng Tưởng Nguyễn thể hững hờ loại chuyện đại nghịch bất đạo . Nếu khác phát giác, dù chín cái mạng cũng đủ để đền tội. cùng lúc đó, trong tâm một âm thanh cuồng loạn gào thét, thúc giục ưng thuận, ưng thuận với nàng!

 

Tưởng Nguyễn mỉm sự biến hóa gương mặt Tuệ Giác, động lòng. Bởi nàng chút chần chờ, bồi thêm một mồi lửa: “Đại sư cần hiểu rõ, mưu kế hề chút sơ hở nào, chỉ cần dùng lời mà thôi. Đợi đến ngày sự việc phơi bày, đời đều sẽ tôn ngài là thần minh mà phụng thờ, ngài sẽ hưởng vinh hoa vô tận, phú quý muôn đời. Hơn nữa, nếu Bệ hạ trúng mà triệu ngài cung, tiền đồ của ngài sẽ vô cùng rộng mở. Điều quan trọng nhất là, trong cung Thái y, bệnh tình của lệnh công tử sẽ cứu chữa.”

 

Hai mắt Tuệ Giác sáng rực, lắng Tưởng Nguyễn tiếp: “Chẳng qua chuyện cũng lợi, qua sự việc , Bát hoàng tử nhất định sẽ căm hận ngài. ngài cũng cần quá lo lắng, chỉ cần Bệ hạ coi trọng, ngài chính là tâm phúc bên cạnh Thánh thượng, ai cũng dám động tới. Mặc dù Bát hoàng tử uy quyền ngút trời, nhưng dù hiện giờ Chủ thượng của thiên hạ vẫn . Đại sư nay qua lục tuần, một câu lọt tai, chuyện mười năm hai mươi năm ai thể ? Tóm , khi còn sống, tính mạng đáng lo là . Nếu như Đại sư nhất định an an phận phận mà sống qua ngày, dĩ nhiên , chỉ là Đại sư thể đợi , nhưng con trai ngài chờ nổi ... thì khó .”

 

Vẻ mặt Tuệ Giác bất định, trong lòng vô cùng rối loạn. Tưởng Nguyễn nhạt: “Lời đến đây, cũng cần thêm nữa. Đại sư thời gian một đêm để cân nhắc. Ba ngày đập chứa nước sẽ vỡ, ngài chỉ ba ngày. Rốt cuộc bệnh tình của lệnh công tử sẽ , xem quyết định của Đại sư ngày mai .”

 

Loading...