Sống Lại Làm Hồng Nhan Gây Loạn - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-09-28 09:05:23
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Tín Chi một chống năm sát thủ, vẫn hề rơi thế yếu. Sau một hồi giao đấu, mấy tên đầy kinh ngạc. Quả thật, chúng quá xem thường Tưởng Tín Chi. Dẫu , cũng là từng xông pha trận mạc, khác xa với Tưởng đại thiếu gia nho nhã yếu đuối trong lời đồn.
Mấy tên thị vệ cảm thấy chật vật khó khăn, thể lực hao tổn nhanh chóng. Một tên trong đó liếc mắt hiệu với đồng bọn. Ngay lập tức, hai tên quyết tâm liều chết, dùng chiêu thức liều mạng mà từng bước áp sát . Tên còn lén vòng lưng Tưởng Tín Chi, dùng hết sức c.h.é.m một nhát đùi ngựa. Hắc Phong rên rỉ một tiếng t.h.ả.m thiết, chân trúng đao cực sâu, quỵ hai chân, quỳ rạp xuống đất.
Tưởng Tín Chi nhanh chóng tung rời khỏi lưng ngựa, hai tên sát thủ khác lập tức nhân cơ hội tấn công. Chàng né sang một bên, mới đặt chân xuống nền đất, cảm thấy cơ thể đột ngột chìm xuống. Trong lòng hoảng hốt, cúi đầu xuống, quả nhiên, bắp chân lún sâu lớp bùn lầy ngụy trang. Càng cố giãy giụa, càng lún sâu hơn.
Mấy tên thị vệ thấy thế thì thu đao . Tưởng Tín Chi cúi xuống vũng lầy. Chỉ trong chốc lát, lớp bùn sắp chạm tới bên hông .
Đầm lầy hiểm ác vốn dĩ ngụy trang tinh vi bằng cành cây khô, khiến hề . Thì , mục đích của mấy tên thị vệ là dẫn dụ mắc kẹt tại nơi . Càng giãy giụa trong đầm lầy thì chỉ càng lún sâu hơn. Nghĩ thông suốt chuyện , Tưởng Tín Chi ngừng vùng vẫy, chỉ lạnh nhạt mấy tên mặt. “Kẻ nào sai khiến các ngươi?”
Một tên thị vệ trong đó phá lên. “Tưởng đại công tử, chỉ trách ngươi chắn đường khác mà thôi. Nếu tìm hiểu ngọn ngành, chi bằng xuống Hoàng Tuyền hỏi Diêm Vương !” Dứt lời, vung tay lên, thấy trong rừng sâu xuất hiện một loạt tiếng động. Vô kẻ xuất hiện giữa rừng sâu, tay cầm cung tiễn, giương mũi tên nhắm thẳng , rõ ràng là đoạt mạng tại đây.
Hắn bỗng nhiên minh bạch, hóa mưu đồ hiểm độc ẩn tất cả chính là đây. Bọn chúng nhốt trong đầm lầy, đó dùng loạn tiễn xuyên tâm mà kết liễu. Dã tâm cùng dụng ý thật sự vô cùng ác độc! , rốt cuộc là kẻ nào ôm mối thâm thù đại hận đến ?
Không ai trả lời cho nghi hoặc của , chỉ thấy vung tay lên, mũi tên đồng loạt nhắm ngay . Những tiếng sưu sưu sưu xé gió truyền đến, vạn tiễn như mưa lao thẳng về phía !
Tưởng Tín Chi tay nắm chặt trường đao, tuyệt nhiên thể yên chờ chết. Hắn nhanh chóng vung đao ngăn cản một đợt tên, nhưng những mũi tên chặn dồn dập rơi xuống bùn lầy. Tưởng Tín Chi nhíu chặt song mi. Mỗi dùng lực vung đao, thể càng lún sâu xuống bùn lầy hơn một chút. Cứ tiếp tục chống cự, e rằng cung tên b.ắ.n chết, cũng sẽ nhấn chìm đầm lầy, từ đây biến mất khỏi nhân thế.
Tiến thoái lưỡng nan, đường thoát khỏi chữ tử. Kế sách quả thực quá đỗi hiểm sâu!
Phạm Khắc Hiếu
Tên thị vệ vung tay lên, một đợt tên mới dồn dập lao tới, hơn nữa càng thêm dày đặc. Tưởng Tín Chi chậm rãi nhấc đao lên. còn đợi vung đao, những mũi tên đang bay trung bỗng dưng mất động lực, như thể trúng tà mà đồng loạt rơi rụng. Từ xa, tiếng đao kiếm chạm loảng xoảng cùng tiếng vó ngựa dồn dập đang vọng gần. Hắn tập trung , ngờ một đội nhân mã xông tới từ sâu trong rừng Ô Mộc. Vừa đến nơi, bọn họ lập tức xông c.h.é.m ngã những kẻ đang giương cung tên, buộc chúng bỏ cung lùi .
Sự xuất hiện đột ngột của đội nhân mã , chỉ khiến nội tâm Tưởng Tín Chi kinh ngạc, đám thị vệ cũng chấn động mạnh, rối rít đầu đối phó với những lưng ngựa. Cách quá xa, Tưởng Tín Chi rõ lắm. Người dẫn đầu là hai nam nhân xa lạ, ở giữa một tuấn mã, chậm hơn một chút, lưng là một bóng vận hồng y, đầu đội mũ rộng vành, dung mạo thể thấy rõ, nhưng trong lòng Tưởng Tín Chi bỗng dấy lên một cảm xúc khác thường khó tả.
Trên lưng ngựa, Tưởng Nguyễn siết chặt hai nắm đấm. Kiếp , nàng trải qua thống khổ tra tấn dày vò, cứ tưởng tâm tính luyện đến mức lạnh lẽo như băng thép. Thế nhưng khi chứng kiến cảnh tượng mắt, cơn cuồng nộ vẫn bốc lên từ tận sâu đáy lòng nàng, thể kìm nén.
Thì kiếp , nguyên nhân cái c.h.ế.t của Tưởng Tín Chi là như !
Vốn dĩ Tưởng đại thiếu gia nên đường quan rộng mở, vinh quy bái tổ, nhưng vùi thây trong cánh rừng Ô Mộc âm u , tựa như một quái thú khốn khổ vây hãm, chôn vùi trong bùn lầy, vạn tiễn xuyên tâm mà bỏ mạng! Ngay tại nơi cách kinh thành xa, cứ thế lặng lẽ, một tiếng động mà biến mất khỏi thế gian!
Hạ gia, Tưởng gia, Lý gia! Món nợ m.á.u , nếu đòi , Tưởng Nguyễn thề sẽ !
Mấy tên b.ắ.n cung mai phục trong rừng sâu thấy tình thế , bắt đầu giao đấu kịch liệt với Triệu Nguyên Phong mang tới. thật sự quá nhiều kẻ b.ắ.n cung, trong nhất thời thể phân rõ cao thấp. Thấy thể Tưởng Tín Chi trong đầm lầy vẫn chậm rãi lún sâu, Tưởng Nguyễn khỏi kinh hãi, còn tâm trí nghĩ ngợi thêm, lập tức thúc ngựa lao thẳng về phía trưởng.
Mấy tên thị vệ vốn cho rằng chuyện thể thuận lợi thành công, ngờ giữa đường xuất hiện một đội nhân mã, tất nhiên tức giận vô cùng. Thế nhưng trong mấy kẻ giao đấu với Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị, một tên chú ý đến Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn trong đội quân vẻ ngoài khá đặc biệt, vóc nhỏ nhắn khiến nàng khó lòng gây sự chú ý. Tên thị vệ tung nhảy vọt, đ.â.m một kiếm sắc lạnh về phía Tưởng Nguyễn. Mấy Triệu Nghị lúc đều cách nàng khá xa, đang vướng bận ứng phó với những kẻ khác, thể bảo vệ nàng kịp thời. Hai mắt Tưởng Nguyễn ngưng , thấy cây kiếm đ.â.m tới, thể nàng chợt trùng thấp, cả nép sát lưng ngựa, miễn cưỡng tránh một kiếm hiểm hóc.
Một kiếm thành, tên lập tức xoay chuyển hướng kiếm, mãnh liệt bổ về phía Tưởng Nguyễn. Chiến mã kiếm phong dọa sợ, đột ngột dừng chân, Tưởng Nguyễn kịp lùi , đành đưa tay lên cản nhát kiếm . Nàng c.ắ.n chặt răng, nhắm mắt , thầm nghĩ, dù cũng chỉ là một cánh tay mà thôi!
Thế nhưng, lưỡi kiếm cuối cùng c.h.é.m xuống. Tưởng Nguyễn chỉ thấy tiếng “keng” giòn tan cùng tiếng rên rỉ đau đớn của tên thị vệ. Khi nàng mở mắt, nam nhân đối diện đang ôm chặt cổ tay trái, tay run rẩy đến mức còn nắm vững chuôi kiếm. Máu tươi bắt đầu rỉ từ kẽ ngón tay .
Tưởng Nguyễn cúi đầu, thấy một miếng đồng uốn cong đến biến dạng. Ngay khi tên thị vệ toan giơ kiếm, đột nhiên một trận gió lạnh lướt qua, một bóng áo đen xuất hiện, trong nháy mắt giao đấu cùng .
Tưởng Nguyễn sửng sốt, chỉ trong khoảnh khắc, tên thị vệ một kiếm xẹt qua cổ, ôm vết thương vật vã mặt đất.
Những kẻ khiến Tưởng Tín Chi khổ chiến hồi lâu, nhưng vị tay giải quyết gọn một tên trong đó. Mấy tên còn thấy , đều tập trung vây đ.á.n.h về phía .
Tưởng Nguyễn vẫn còn ở lưng ngựa, nghiêng đầu nàng một cái, chính là Tiêu Thiều. Dung mạo tuấn tú, khí khái bất phàm, mặt , thản nhiên cất lời: “Lui về phía .” Ánh mắt lạnh lùng của chằm chằm hai tên thị vệ bao vây mặt Tưởng Nguyễn, dường như chút nào để bọn chúng mắt.
Thị vệ bên dồn hết lực lượng đối phó Tiêu Thiều. Phía Triệu Nghị còn địch thủ, liền thúc ngựa chạy như bay tới, lo lắng : “Biểu , nàng hề hấn gì chứ?”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. Triệu Nghị thấy Tiêu Thiều, sững sờ: “Tiêu Vương gia?”
Tưởng Nguyễn với Triệu Nghị: “Tình thế khẩn cấp, mau cứu trưởng của thôi.”
Trong rừng Ô Mộc, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang vọng dứt. Triệu Nghị chút chậm trễ liền xông về hướng Tưởng Tín Chi. Những tên b.ắ.n tên mai phục trong rừng còn khó giải quyết hơn so với bọn nghĩ. Thứ nhất, quân cực kỳ đông đảo, đông hơn quân Triệu gia chỉ gấp đôi. Thứ hai, những kẻ hề giống những bình thường nhàn rỗi, ngược tựa như binh sĩ tinh nhuệ trong quân đội, tổ chức và kỷ luật chặt chẽ. Những thị vệ còn đều nhắm Tiêu Thiều và Triệu Nguyên Phong. Cũng may võ công của hai đều kém, cũng rơi thế bất lợi.
Triệu Nghị tốn nhiều sức mới kéo Tưởng Tín Chi khỏi đầm lầy. Vào đúng lúc , một tiếng hét lớn: “Tín Chi, khốn kiếp! Sao ngươi thành nông nỗi ?”
Hẳn là Quan Lương Hàn theo phía . Sau khi chuyện một lúc lâu, cuối cùng cũng cảm thấy chuyện đúng, của quân Quan gia tìm cũng theo tiếng mà chạy tới. Quan Lương Hàn thấy , quát lớn hạ lệnh: “Hỗn xược! Bọn tiểu tử từ đến, dám giở trò mưu tính lên đầu lão tử? Mau diệt sạch đám cung thủ mai phục cho !”
Quân đội Quan gia nhiều hơn nhiều so với Triệu Nguyên Phong mang đến, chế ngự bọn cung thủ chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Có sự hỗ trợ của Quan Lương Hàn, mấy tên nhanh chóng chế ngự mặt đất. Mấy tên còn cũng Tiêu Thiều và Triệu Nguyên Phong khống chế mũi kiếm. Bọn chúng đều cực kỳ hoảng sợ, vốn tưởng việc mười phần chắc chắn, nào ngờ giờ phút xảy sơ suất lớn như .
Quan Lương Hàn lên phía , đá nhẹ quai hàm của tên thị vệ cầm đầu: “Này, rõ cho lão tử, rốt cuộc là kẻ nào phái các ngươi tới đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-lam-hong-nhan-gay-loan/chuong-104.html.]
[]
Thị vệ trừng mắt , yết hầu khẽ nhúc nhích. Tưởng Nguyễn thấy , lập tức : “Không , bọn tự sát!” Những thế mà là tử sĩ, nhiệm vụ thất bại, thể trở về báo cáo, rơi tay địch tất nhiên uống t.h.u.ố.c độc tự sát để bảo bí mật. Tiêu Thiều là kẻ , từ năm mười tuổi tiếp quản Cẩm Y Vệ, càng hiểu rõ những thủ đoạn hơn ai hết. Thủ đoạn đó mặt chỉ như múa rìu qua mắt thợ. Trong chớp mắt, nhanh chóng tháo khớp hàm của mấy tên , t.h.u.ố.c độc giấu đầu lưỡi thể nuốt xuống . Những tên đó đau đớn lăn lộn mặt đất.
Tiêu Thiều đột nhiên tay, ngược bớt ít chuyện phiền phức. Mọi nhẹ nhàng thở . Tưởng Tín Chi thoát khỏi hiểm cảnh, chắp tay hành lễ : “Hôm nay cám ơn chư vị tương trợ, nhưng tại hạ một nghi vấn thỉnh giáo. . .” Hắn còn dứt lời, một giọng dịu dàng, mềm mại cất lên: “Đại ca.”
Tưởng Tín Chi sững sờ. Tưởng Nguyễn vén mạng che chiếc đấu lạp sang một bên, lộ khuôn mặt bên . Thấy dáng vẻ ngẩn của Tưởng Tín Chi, nàng khẽ : “Đại ca.” Trong mắt ẩn ẩn xuất hiện vệt nước.
Tưởng Tín Chi vẫn nhúc nhích chằm chằm thiếu nữ mắt. Từ năm năm rời khỏi kinh thành, còn tin tức về Tưởng Nguyễn. Thiếu nữ xa lạ mắt, nhưng giữa đôi mày mang vẻ quen thuộc thương. Đó là ai? Tiểu cô nương non nớt đáng yêu trong ký ức, nắm lấy vạt áo rụt rè gọi đại ca còn. Tiểu cô nương mặt dung nhan rạng rỡ, còn nét ngây thơ ngày xưa, tựa đóa hoa xuân đang kỳ nở rộ, vẻ phong tình đoan trang nhưng chín muồi.
Muội của trưởng thành . Hốc mắt Tưởng Tín Chi chợt nóng ran, gọi: “A Nguyễn!”
Thời điểm Tưởng Tín Chi quan sát Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn cũng đang lẳng lặng quan sát . Từ đến nay Tưởng gia trọng văn khinh võ, con cháu Tưởng gia cũng bước nghề võ mà chỉ theo văn chương. Trước giờ Tưởng Tín Chi đều dáng vẻ của một thiếu gia văn nhã ôn hòa, mà hôm nay dung mạo vẫn tuấn như thuở nào, nhưng đ.á.n.h mất sự thanh tao của thiếu niên nho nhã, làn da đen sạm đôi chút, đó là sự thiết huyết của kẻ trải qua muôn vàn xương m.á.u chiến trường, là sự cương nghị chỉ ở quân nhân. Điều khác với Tưởng Tín Chi trong trí nhớ của nàng. Lần gặp , tựa như cách biệt một đời một kiếp .
Nàng chậm rãi bước lên phía . Tưởng Tín Chi cúi đầu nàng, Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng giang hai tay, mặc kệ ánh mắt của , ôm chặt lấy Tưởng Tín Chi. Nàng : “Hoan nghênh trở về, đại ca.”
Huynh hai cuối cùng cũng gặp , Triệu Nguyên Phong khẽ xoa hốc mắt cay xè, với Tiêu Thiều và Quan Lương Hàn ở một bên: “Tiêu Vương gia, Quan Tướng quân, hai ở đây?”
Tiêu Thiều kịp trả lời, Quan Lương Hàn : “Có tay với phó tướng của , há thể khoanh tay ? Ngược xem xem, rốt cuộc là kẻ nào lá gan lớn đến , dám mưu hại ?”
Quan Lương Hàn và Tiêu Thiều bất ngờ tay, Triệu Nguyên Phong khẽ nhíu mày, Triệu Nghị cũng tỏ khó xử. Tưởng Nguyễn mỉm , cất lời: “Đa tạ Vương gia và Tướng quân tương trợ. Bọn chúng phái cung thủ mai phục dày đặc như thế, đây rõ ràng là việc mà thường nhân thể . Rất thể là mưu đồ của nước láng giềng, hoặc chừng, chính là quân tạo phản. Việc chẳng thể xem thường, liên quan đến an nguy của Đại Cẩm triều, kính xin hai vị đại nhân tra xét cho rõ ràng.”
Nàng mở lời đẩy sự việc hướng về âm mưu tạo phản, quả thực là chút khuếch đại. Bọn thích khách mặt đất đều căm phẫn nàng. Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị thì dở dở . Tiêu Thiều đưa mắt Tưởng Nguyễn đầy hàm ý sâu xa, còn Quan Lương Hàn nhíu chặt mày. Tưởng Tín Chi đưa tay xoa nhẹ đầu : “A Nguyễn, lời rốt cuộc là thâm ý gì?”
Tưởng Nguyễn mỉm đáp: “Ta nghĩ đại ca chỉ mới hồi kinh, hà cớ gì đột nhiên kẻ gian nhắm trúng vây giết? Có lẽ chừng, bên trong còn ẩn chứa âm mưu khác.”
“Những kẻ đều là tử sĩ, miệng lưỡi cứng rắn vô cùng, thể dễ dàng cạy miệng bọn chúng?” Quan Lương Hàn nhạo một tiếng.
“Cách tra tấn thông thường tất nhiên tác dụng. Bọn chúng một sợ đau, hai sợ chết. Muốn cạy miệng bọn chúng , chi bằng lên trời hái còn dễ hơn.” Tưởng Nguyễn vẫn thản nhiên . “ từng một loại phương pháp: mổ hộp sọ của kẻ đó , chậm rãi rót dầu sôi sùng sục bên trong. Kẻ đó vẫn chết, vẫn thể cảm nhận mùi vị bộ não của từng chút từng chút một nấu chín. Cảm giác , cho dù là kẻ kiên cường mạnh mẽ đến , cũng thể nào chịu đựng nổi.”
Mọi trợn tròn mắt kinh hãi nàng, chỉ mới đến phương pháp Tưởng Nguyễn kể, ai nấy đều cảm thấy sởn gai ốc. Bọn thị vệ đất xong lời , thể run rẩy dữ dội. Triệu Nghị nuốt khan một tiếng: “Biểu , cách từ nơi nào ?”
Tưởng Nguyễn mỉm : “Ta từ một vị khách thương đến từ phương xa kể . Cách vốn dùng để đối phó với , mà là dùng để đối phó với khỉ. Người ở nơi đó thích một món ăn, chính là óc khỉ sống. Bọn họ cố định con khỉ bàn, mở hộp sọ rót dầu nóng bên trong, ăn lúc còn nóng hổi thì mới tươi ngon. Ta cho rằng việc vô cùng tàn nhẫn, tiếng những con khỉ kêu la ngừng, mãi cho đến khi bộ óc của chúng lấy hết mới chấm dứt.” Nàng những kẻ đang mặt đất, giọng vẫn nhu hòa như thường lệ. “Không những kẻ ăn hết bộ não của chính thì sẽ cảm giác như thế nào. Nghĩ quả thực tàn nhẫn vô cùng.”
Triệu Nguyên Phong tiếp lời: “Quả thật quá tàn nhẫn, nhưng đây đều là việc vì dân, vì an nguy của Đại Cẩm triều. Ai bảo những kẻ rắp tâm bất lương chứ? Này, Quan tướng quân, ngươi thẩm vấn thật đó.”
Hai bọn họ kẻ xướng họa, khiến đám thích khách đất tức đến mức thiếu chút nữa ngã khuỵu. Tưởng Tín Chi vô cùng kinh ngạc. Tưởng Nguyễn trong ký ức của là một cô gái thiện lương đơn thuần, cho dù là một con kiến cũng nỡ giết. Mà những lời mắt , nếu hàm ý ngầm trong đó, chẳng là sống uổng phí cả đời ? Chẳng qua hôm nay thấy sự tàn nhẫn của , hề cảm thấy chút khó chịu nào, chỉ thấy đau lòng sâu sắc. Để một tiểu cô nương từng trải sự đời biến thành dáng vẻ ngày hôm nay, ắt hẳn Tưởng Nguyễn chịu đựng vô vàn đau khổ.
Quan Lương Hàn xong lời của Tưởng Nguyễn, ánh mắt trầm ngâm sang Tưởng Tín Chi, sang Tiêu Thiều, cất lời: “Ngươi chính là. . .” Mấy chữ ‘độc phụ’ mà Mạc Thông từng nuốt ngược trong. Quan Lương Hàn ho nhẹ một tiếng: “Muội của Tín Chi?”
Tưởng Nguyễn gật đầu.
Triệu Nghị vỗ vai Tưởng Tín Chi, mật : “Tín Chi, là biểu ca của .” Hắn chỉ tay về phía Triệu Nguyên Phong: “Vị đó là tam thúc của , cũng chính là cữu cữu của .”
Mặc dù Tưởng Tín Chi kinh ngạc, nhưng thấy mấy cứu mạng , thấy thái độ đối với Tưởng Nguyễn hề giống kẻ ác ý, vì đáp: “Biểu ca, tam cữu cữu.”
Triệu Nguyên Phong : “A Nguyễn, hôm nay Tín Chi trở về, hai nên lưu phủ tướng quân nghỉ ngơi .”
Tưởng Nguyễn lắc đầu: “Không cần, đại ca, hãy theo về Tưởng phủ .” Tưởng Tín Chi đắc ý hồi kinh như thế, thể bỏ qua việc chọc tức con Hạ Nghiên? Sợ rằng khi thấy Tưởng Tín Chi hảo chút tổn hại, bọn họ sẽ tức đến phát điên. Nếu cứ thế mà lưu phủ tướng quân, vở kịch tiếp theo thể tiếp diễn ?
Tưởng Tín Chi đối với Tưởng Nguyễn theo răm rắp, đương nhiên là đồng ý. Triệu Nguyên Phong khẽ nhíu mày, nhưng ngay đó thoải mái : “Cũng , đại ca ngươi ở bên, chung cũng đến mức khác khi dễ. Nếu thực sự chuyện gì , phủ tướng quân vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc cho hai các ngươi.”
Phủ tướng quân và Tưởng phủ nhiều năm cắt đứt giao thiệp. Lúc đây mối giao hảo thâm hậu với Tưởng gia, sự việc mắt Tiêu Thiều và Quan Lương Hàn mang một tầng ý nghĩa sâu xa khác. Tưởng Nguyễn tiến đến mặt Tiêu Thiều. Tiêu Thiều cúi đầu nàng. Tưởng Nguyễn mỉm : “Đáng lẽ nên giao mấy kẻ cho biểu ca và tam cữu cữu thẩm vấn một phen. Quan tướng quân và Vương gia nhập cuộc, bọn cũng đành thuận nước đẩy thuyền, giao bọn chúng cho hai vị. Nếu quả thực tra manh mối gì, tất nhiên sẽ là một công lớn. Bệ hạ ban thưởng gì cho Tướng quân và Vương gia, xin đừng quên rằng Triệu gia cũng một phần công lao trong đó.”
Tiêu Thiều nhíu mày, ánh mắt thâm thúy chằm chằm nàng. Rõ ràng hôm nay bọn họ chỉ là vô tình trợ giúp Triệu gia, nhưng qua lời Tưởng Nguyễn, chẳng lẽ thành bọn họ cảm tạ ân huệ của Triệu gia ? Nàng quả nhiên chịu chịu thiệt dù chỉ một li, ngay cả lời cũng đoạt lợi thế. Tiêu Thiều khẽ liếc mấy tên tử sĩ đất, việc Tưởng Nguyễn , quả thực vô dụng, những kẻ sẽ là quân cờ cực kỳ quan trọng.
Triệu Nguyên Phong và Triệu Nghị thoáng kinh ngạc, dù là lúc Tưởng Nguyễn vẫn quên bày tỏ ý với Triệu gia. Nàng hại Triệu gia, ắt sẽ thất hứa; chí ít, gia tộc bọn họ sẽ nhận ít lợi ích từ sự vụ .
Tưởng Tín Chi trầm ấm , Tưởng Nguyễn giờ đây hành sự khéo léo, chủ kiến riêng, còn dáng vẻ tiểu cô nương thơ dại nữa. Trong lòng xót xa mừng rỡ. Cái giá trả cho sự trưởng thành nhanh chóng là gì, kẻ rời nhà từ thuở thiếu thời như y thấu hiểu hơn ai hết. Tưởng Tín Chi âm thầm hạ quyết tâm: nay hồi kinh, y nhất định che chở cho Tưởng Nguyễn, tuyệt đối để bất kỳ kẻ nào trong Tưởng gia bắt nạt nàng. Muội của y, dĩ nhiên như những tiểu thư khuê các khác, nâng niu trong lòng bàn tay, hưởng trọn yêu thương.
Tưởng Nguyễn dường như đoán tâm tư của ca ca, nhẹ nhàng vỗ về tay . “Đại ca, những năm qua sống , gặp , càng thêm mãn nguyện. Hôm nay hồi kinh, lập quân công hiển hách, nếu cưỡi ngựa dạo phố một phen, há chẳng uổng phí bao vất vả cực nhọc nơi chiến trường? Muội dân Đại Cẩm triều đều tận mắt thấy tư thế oai hùng của , trở thành thiếu niên hùng cả kinh thành ca tụng.”
Để những kẻ từng xem thường bọn họ, những kẻ từng giẫm đạp lên bọn họ thấy rõ ràng. Bất luận quá khứ , hôm nay hai bọn họ ở vị trí cao, còn những kẻ chế giễu , tất thảy đều cúi bên !