Trong lòng Dương Hựu Tình còn tự lừa , thầm niệm: Không thấy , thấy …
Hạ Tầm Song thấy thì cong môi nhẹ, trêu chọc:
“Ô, xem xem ai tới đây thế ?”
Cô mở miệng thì thôi, câu đó, tim Dương Hựu Tình liền hoảng loạn thôi, cảm giác như bản đang trần trụi giữa phố.
“Ờ… cái đó, hai chuyện , … lên thu dọn hành lý .”
Dứt lời cô chạy mất dạng như một con thỏ nhỏ kinh sợ, hệt như chỉ trốn khỏi chốn thị phi .
Giang Dã thấy cảnh thì bước chân đột nhiên khựng . Qua vài giây, mới tiếp tục bước tới chỗ Lâm Vãn Niên và Hạ Tầm Song.
“Chị Song, hôm qua chơi vui ?”
Hôm qua về nhà ba , nên nhà họ Quý cùng họ.
“Cũng vui.” Hạ Tầm Song gật đầu lười nhác đáp.
Lâm Vãn Niên cúi thời gian mặt đồng hồ đeo tay.
“Không còn nhiều thời gian . Về nhà chào ông nội một tiếng, chúng sân bay.”
“Cậu cùng bọn luôn chứ?” Hạ Tầm Song hỏi Giang Dã.
Giang Dã vốn định cần, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì, đổi ý:
“Được. Lát ngang cửa nhà , thả xuống một chút để lấy đồ.”
Lâm lão gia t.ử tin họ sắp về Nam Thành, liền lập tức biến thành bộ dạng trẻ con, chu môi vui:
“Không thể ở thêm một ngày nữa ?”
Lâm Vãn Niên phòng thu dọn đồ, trong phòng khách chỉ còn Hạ Tầm Song và Giang Dã với ông cụ.
“Ông ơi, sợ là . Hai ngày nữa bọn cháu bay nước ngoài chương trình . Đến lúc đó ông xem tụi cháu TV mà!” Hạ Tầm Song đảo mắt tinh nghịch.
“Làm việc thì gì ? Vừa khổ nguy hiểm, lúc thì đói, lúc thì mệt.” Lâm lão gia t.ử tiếp tục dụ dỗ:
“Không nữa! Ông cả đống tiền. Dù tụi cháu việc, ông cũng nuôi đến cuối đời, lo cơm áo.”
“Ông Lâm, ông còn thiếu cháu trai ? Cháu đổi họ bây giờ vẫn kịp!” Giang Dã bất thình lình chen .
Xin hỏi kiểu ông nội như thế ai mà yêu nổi?
“Cậu mà đổi họ Lâm, sợ Giang lão cẩu thả ch.ó c.ắ.n , nên thôi, cứ ngoan ngoãn ở nhà họ Giang !” Lâm lão gia t.ử ngẩng đầu đầy kiêu ngạo.
Thấy , sức hút của ông tuyệt đối thua Giang lão cẩu nhé!
Hạ Tầm Song chỉ bật .
Không bao lâu , Dương Hựu Tình kéo vali, từ tầng hai xuống bằng thang máy nhỏ trong nhà.
Đồ của Hạ Tầm Song và Lâm Vãn Niên cũng chẳng bao nhiêu, Nam Thành và Kinh Thành cái gì cũng , quần áo vật dụng đều đủ cả, nên ngoài chiếc túi của Hạ Tầm Song thì hầu như mang gì.
Họ chào tạm biệt Lâm lão gia t.ử xong liền để tài xế đưa sân bay.
Đến cửa, vali của Dương Hựu Tình cần nâng lên xe. Cô đặt tay kéo xuống thì một bàn tay khác vươn tới.
“Để cầm giúp.”
Vali của cô khá nặng, nhưng Giang Dã dễ dàng xách lên như .
“Cảm… cảm ơn…” Dương Hựu Tình ngượng ngùng kéo cao khăn quàng che nửa gương mặt.
Giang Dã cảm nhận rõ, từ khi đưa cô về nhà hôm , cô cố tình tránh né . Không hiểu , điều đó khiến lòng nhói.
Tại buồn nhỉ?
“Không cần khách sáo.” Anh khẽ cong môi.
Khi xe ngang nhà họ Giang, Giang Dã lấy một chiếc túi cỡ , cất cốp .
Trước cửa biệt thự, Giang lão gia t.ử chống gậy từ xa sang.
Con Tướng Quân uy mãnh cao lớn cũng bên cạnh, đuôi vẫy liên tục, thở phì phò đầy nhiệt khí, mắt dõi theo xe họ rời.
“Bên ngoài lạnh lắm đó, ông mau !” Giang Dã đóng cốp, hướng về phía ông cụ gọi lớn.
Giang lão gia t.ử hừ một tiếng, lẩm bẩm bằng âm lượng chỉ ông :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-846-847-em-dang-tranh-anh-sao-4.html.]
“Như thể tao tự …”
Lúc , cửa xe phía hạ xuống, Hạ Tầm Song và Dương Hựu Tình thò đầu :
“Ông Giang, tạm biệt ạ!”
“Ông Giang nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
Giang lão gia t.ử lập tức tươi như hoa:
“Được , mấy đứa đường cẩn thận.”
“Gâu gâu gâu~” Tướng Quân sủa to vài tiếng, như đang phản đối vì xem nhẹ.
Hạ Tầm Song như hiểu tiếng nó:
“Tạm biệt cún con, nhớ chăm sóc ông Giang nhé.”
“Gâu uuuu~”
Tướng Quân vui mừng vặn vẹo cả hình to lớn.
Xe khởi động rời khỏi cổng nhà họ Giang.
Ngay lúc đó, Tướng Quân lao như bay ngoài, sủa đuổi theo xe:
“Gâu gâu gâu—!”
Dương Hựu Tình hoảng:
“Tướng Quân đuổi theo ! Có cần đuổi nó về ? Lỡ chạy ngoài lạc thì ? Hoặc dọa thì ?”
Giang Dã bình tĩnh:
“Không , đến cổng khu là nó dừng .”
Hạ Tầm Song lập tức chọc cô:
“Không sợ nó lắm ? Giờ còn lo an cho nó nữa ?”
Dương Hựu Tình lập tức ho khan:
“Không… ! Tớ thấy Tướng Quân cũng dễ thương mà. Chỉ là lúc mới gặp thì nó dọa thôi!”
Xe khỏi cổng khu, qua kính chiếu hậu họ thấy Tướng Quân quả nhiên xuống, đuổi theo nữa.
Con ch.ó xe họ xa dần, mãi đến khi biến mất khỏi tầm mắt vẫn im bất động, mắt rời.
Bảo vệ khu nhận điện thoại của Giang lão gia tử, từ trong phòng kéo cửa sổ , thật xa gọi:
“Này! Chủ của mày gọi mày về kìa!”
Anh bảo vệ sợ chó, dám bước cửa.
Đùa chứ, Ngao Tây Tạng nổi tiếng hung dữ, lỡ táp một phát là tiêu đời.
Nghe bảo vệ gọi, Tướng Quân uể oải rên vài tiếng, thong thả về nhà.
Vài phút , Giang lão gia t.ử đang sofa thì thấy nó .
“Sao thế? Chê cái già , theo họ luôn ?”
“Gừ uuuu~”
Tướng Quân kêu một tiếng đầy thất vọng.
Giang lão gia t.ử hiểu nó quá rõ:
“Thôi , tao gì . Cũng gần Tết , còn nửa tháng nữa là họ về thôi.”
“Gâu?”
Tướng Quân nghiêng đầu ông.
“Thật! Lừa mày gì?”
“Gâu gâu!”
Con ch.ó lập tức nhảy nhót vui vẻ.
Giang lão gia t.ử bật :
“Đồ ngốc, chẳng khác gì thành tinh! Không học ai cái kiểu đa sầu đa cảm nữa.”
“Gâu~”
Tại sân bay, nhóm của Hạ Tầm Song bất ngờ gặp Quý Cẩm Xuyên và Quý Lâm.
Vì họ là cũng về Nam Thành ngày hôm nay, nên khi Hạ Tầm Song thấy hai em họ thì cũng giật .
“Bất ngờ ? Vui ?” Quý Lâm nhếch môi, nở nụ ngông nghênh.