Lâm Vãn Niên và Dương Hựu Tình theo đến từ đường, hai giống như hai cái cọc gỗ, im lìm trong phòng khách.
Không bao lâu, từ hướng lầu hai truyền xuống tiếng bước chân.
Hai ngày nay, Quý Linh Linh hầu như chẳng nghỉ ngơi bao nhiêu, tỉnh dậy đầu óc vẫn còn choáng váng. Cô chậm rãi bước xuống, ngáp kéo giọng gọi to:
“Chị Mị, chuẩn cho chút gì ăn .”
“Tiểu thư ăn gì ạ?” Chị Mị từ trong bếp bước . Ánh mắt chị Quý Linh Linh mang theo chút sợ hãi. Cảnh Quý Linh Linh đập vỡ lọ hoa trong bệnh viện , đến giờ chị vẫn nhớ như in.
“Cô…” Quý Linh Linh định nổi cáu với chị, nhưng ánh mắt vô tình liếc qua Lâm Vãn Niên. Trong khoảnh khắc đó… đôi mắt cô lập tức sáng lên. Lời trách mắng sắp thốt liền cô nuốt xuống, giọng điệu còn dịu ít:
“Có gì thì lấy nấy nhé.”
“Vâng, ngay đây!”
Đợi chị Mị rời khỏi, Quý Linh Linh mới bước về phía phòng khách, mặt nhanh chóng nở nụ ngọt ngào:
“Anh Niên, hôm nay thời gian ghé qua ?”
Lâm Vãn Niên nhấc mí mắt, liếc cô một cái:
“Đưa Song Song về.”
Nghe , biểu cảm mặt Quý Linh Linh nứt , nhưng chỉ trong chớp mắt cô khôi phục như thường. Cô vui vẻ hỏi tiếp:
“Chị về ? Chị đang ở ?”
“Từ đường.” Lâm Vãn Niên chỉ thốt hai chữ, kiệm lời đến mức thể kiệm hơn.
Dương Hựu Tình đến đây thì suýt nữa bật . Cô rõ Niên thần chỉ khi đối mặt với Song Song mới nhiều hơn một chút; còn với khác, trở về dáng vẻ lạnh lùng như .
Đến từ đường ?
Nhanh như đưa cô đến nhận tổ quy tông ?
Quý Linh Linh c.ắ.n chặt môi, bàn tay vô thức siết . Sau đó cô đưa mắt sang phía Dương Hựu Tình, như thể bây giờ mới thấy cô:
“Vị là…”
“Chào cô, là bạn của Song Song, Dương Hựu Tình. Được dì mời, hôm nay cùng Song Song về nhà.” Dương Hựu Tình dậy, chủ động đưa tay .
“Hóa là bạn của chị , hân hạnh!” Quý Linh Linh tươi bắt tay cô, “ là Quý Linh Linh, gọi Linh Linh là .”
Dương Hựu Tình thật hỏi một câu: Không hai sinh cùng ngày ? Sao gọi “chị” trôi chảy thế?
Dù phận hiện tại của Hạ Tầm Song sửa lớn hơn nửa tuổi.
Dương Hựu Tình chỉ mỉm , cố nhịn :
“ nhận cô đấy, ‘Phép tắc rừng rậm’ xem mỗi ngày.”
“Nhắc mới nhớ, cũng thấy thật thần kỳ. Lần đầu thấy chị , liền cảm thấy vô cùng thiết, ngờ chị thật sự là chị .”
Quý Linh Linh kéo cô xuống sofa.
“Hựu Tình, gọi thế ?”
“Tùy cô.” Dương Hựu Tình nhướng mày.
“Đã là bạn chị , cũng là bạn . Chúng thêm WeChat nhé?” Nói Quý Linh Linh móc điện thoại .
“Ờ… .” Dương Hựu Tình chẳng kỳ lạ ở , nhưng vẫn lấy điện thoại kết bạn.
Quý Linh Linh ghi chú tên hỏi:
“ , Hựu Tình, bình thường cô thích gì ? Hoặc… chị thích gì?”
“Cái …” Dương Hựu Tình nhất thời trả lời .
“ chỉ hiểu thêm về hai , như mới dễ hòa nhóm, chơi cùng các cô chứ. Cô ?”
Quý Linh Linh vô hại.
Dương Hựu Tình nghĩ một hồi mới đáp:
“Tụi thường thích sofa xem phim, xem show… cái tính là sở thích ?”
Không hổ là bạn của Hạ Tầm Song, đúng là đáng ghét y như .
“Ờ… tính!”
Nghĩ một chút, cô khoác tay Dương Hựu Tình, tỏ vẻ cẩn thận dè dặt:
“Hựu Tình, gì khiến cô vui ? Sao cảm giác cô… chuyện với ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-840-841-toi-luon-cam-thay-co-ay-rat-ky-la-3.html.]
Dương Hựu Tình giật bắn, vội xua tay:
“Không ! Tuyệt đối ! Chỉ là ngại lạ thôi.”
“Xem cô kìa, dọa cô sợ . Nãy chỉ đùa thôi! Cô dễ thương ghê~”
Quý Linh Linh che miệng khúc khích.
Dương Hựu Tình chỉ thể gượng :
“Ha… ha…”
“Tiểu thư, bữa sáng chuẩn xong .” Chị Mị bước tới.
“Anh Niên, Hựu Tình, hai ăn sáng ? Có ăn cùng ?”
“Không cần , chúng ăn .” Dương Hựu Tình từ chối.
Lâm Vãn Niên chỉ đó, lười mở miệng.
“Vậy thôi!” Quý Linh Linh đành chịu, buông tay Dương Hựu Tình, ngọt ngào :
“Để ăn sáng , lát nữa chơi với hai nhé~”
“Ừ.” Dương Hựu Tình gật đầu.
Chờ Quý Linh Linh khỏi phòng khách, Dương Hựu Tình lập tức nhích m.ô.n.g qua gần Lâm Vãn Niên một chút. Sau đó thấy hình như gần quá, cô dịch ngược về.
Cô ước chừng cách hai , thấy tạm mới hạ giọng gọi:
“Niên thần~”
Lâm Vãn Niên khẽ “ừ” một tiếng.
Không rõ, cô liền nâng giọng:
“Niên thần~”
Lâm Vãn Niên: “…”
Anh mở mắt, đầu cô, giữa ban ngày ban mặt… như đang chuyện mờ ám ?
Nói chuyện mà cũng lén lút ?
Thấy phản ứng, Dương Hựu Tình mới nhỏ giọng phàn nàn:
“Cái cô Quý Linh Linh đó… cô vốn dĩ như ? cứ thấy cô kỳ kỳ .”
Ồ~ thì , sợ đương sự thấy.
“Không .”
Khóe môi Lâm Vãn Niên giật giật.
“Không thích thì đừng để ý nhiều.”
“Nói thì , nhưng nếu để ý, chẳng sẽ thành bất lịch sự ? Song Song ghét.”
Sự nhiệt tình đột ngột của Quý Linh Linh, cùng cách cô chuyện, khiến Dương Hựu Tình khó chịu rõ lý do.
Lâm Vãn Niên: “…”
Hạ Tầm Song quỳ bồ đoàn, nguyên chủ dập đầu tổ tiên và ông bà, thắp hương, coi như tất nghi thức nhận tổ quy tông.
Y Vân và Quý Chính Vũ một bên, viền mắt đều đỏ.
Một loạt thủ tục mất chừng nửa tiếng.
Khi rời khỏi từ đường, Y Vân thiết khoác tay Hạ Tầm Song, :
“Bao năm cuối cùng cũng tìm con. Ông bà con suối vàng chắc chắn sẽ vui mừng.”
Hạ Tầm Song thầm nghĩ:
Người Hạ Tầm Song thật sự thì đoàn tụ với ông bà địa phủ từ lâu .
những lời , cô chỉ thể giữ trong lòng. Mấy nhà họ Quý hiện đang đắm chìm trong niềm vui tìm con gái, sự thật khác nào một loại tàn nhẫn.
“Dạ.” Hạ Tầm Song khẽ an ủi.
Hai em họ Quý cùng Quý Chính Vũ lặng lẽ phía con họ, ai xen cuộc trò chuyện.