Cổ họng của Dương Hựu Tình khẽ cứng , cô chậm rãi đầu về phía phòng khách.
Khi trông rõ gương mặt của Giang Dã, trong đầu cô lập tức hiện lên hàng loạt hình ảnh vụn vỡ — như một thước phim tua nhanh, từng cảnh trong quán bar tối qua chớp nhoáng lướt qua.
Trời ơi!!
Tối qua… cô cái gì ?!
Dương Hựu Tình thể tin nổi, hai tay vội che kín miệng . Chai nước khoáng trong tay cũng rơi “cạch” xuống đất.
C.h.ế.t c.h.ế.t c.h.ế.t !!!
Cô… cô tối qua hôn Giang Dã ?!
Hơn nữa còn tự miệng rằng thích nữa?!
Giờ phút , cô chỉ tìm ngay một cái hố chui xuống!
…Có ai cứu với, cứu mạng cô mà!!
“Em—” Giang Dã mới mở miệng,
Dương Hựu Tình chạy trối c.h.ế.t khỏi khu bếp mở, như con thỏ dọa.
Vốn định chạy về phòng , nhưng cô chạy nhầm hướng, lao thẳng … phòng ngủ chính của Giang Dã.
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, Giang Dã chỉ yếu ớt một câu:
“Đó là… phòng của mà.”
mà, phản ứng của cô … đáng yêu c.h.ế.t mất thôi.
Chắc là nhớ chuyện tối qua nên mới luống cuống như nhỉ?
Không hiểu , tâm trạng Giang Dã đột nhiên hẳn lên, đến mức còn bật thành tiếng.
——
Căn hộ là chỗ ở riêng của Giang Dã ở trung tâm thành phố, cách quán bar tối qua xa.
Hôm qua cân nhắc mãi, cuối cùng mới quyết định đưa Dương Hựu Tình về đây.
Còn lúc , trong phòng vẫn chạy nhầm phòng, cô tựa tường, hết vòng qua trái vòng qua , mỗi nhớ chuyện tối qua là dọn sang hành tinh khác sống cho .
“Phải đây, mặt Giang Dã kiểu gì nữa chứ?!”
Dương Hựu Tình gào thầm .
Rõ ràng tối qua cô chỉ uống mà!
Sao kết quả biến thành thế ?!
Cô hoảng loạn đến mức vô tình đụng ngã một món đồ gốm.
“Rầm!” — âm thanh vỡ vang lên, Giang Dã lập tức bật dậy khỏi ghế sô-pha, chạy thẳng về phía phòng ngủ.
“Em chứ?” Anh đẩy cửa bước .
“Xin… xin , em cố ý .”
Dương Hựu Tình xổm đất, hai tay vẫn đang cầm mấy mảnh gốm vỡ, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp.
Giang Dã kéo cô dậy, mắt lướt qua khắp cô xem thương .
Thấy cô , mới khẽ thở phào:
“Không , đồ chẳng đáng bao nhiêu.”
“Em ngoài , dọn.”
Nói , giật lấy mấy mảnh gốm trong tay cô.
“Là em vỡ, để em dọn mới đúng.”
Cô yếu ớt , dáng vẻ chẳng khác gì một đứa trẻ phạm , lo sợ lớn trách mắng.
Giang Dã bật , đưa tay xoa nhẹ đầu cô:
“Nghe lời, ngoài , coi chừng giẫm trúng mảnh gốm.”
Không thể cãi , Dương Hựu Tình đành cúi đầu, áy náy rời khỏi phòng.
“Dương Hựu Tình ơi là Dương Hựu Tình, mày cứ như cái máy gây rắc rối thế hả…”
Cô lẩm bẩm tự trách, thở dài thật sâu.
——
Trong khi đó, nhà họ Quý tràn ngập bầu khí vui mừng, ngoại trừ Quý Linh Linh.
Tối qua cô về nhà lúc gần hai giờ sáng, cả căn biệt thự im ắng, giúp việc cũng đều ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-825-826-me-oi-me-co-the-o-ben-con-duoc-khong-11.html.]
Cả đêm cô chợp mắt, vết bỏng mu bàn tay sưng đỏ, nước phồng lên, cô vô ý cào rách, lộ cả lớp thịt hồng bên trong.
Khoảng tám giờ sáng, khi tiếng lục đục dậy nhà, Quý Linh Linh mới chậm rãi rời giường.
Vừa bước đến cầu thang tầng hai, cô liền thấy giọng của Y Vân — cô:
“Không , nghĩ tới chuyện tối nay gặp Song Song, thấy lo quá.”
“Có gì mà lo, Song Song ăn thịt .”
Quý Lâm đáp, giọng đùa cợt.
“Thằng nhóc thối, đ.á.n.h hả?”
Y Vân trừng mắt, thở dài lo lắng:
“Cũng tại và ba con bất cẩn, khiến Song Song chịu khổ suốt bao nhiêu năm ngoài .
Giờ gặp , sợ… con bé sẽ thích mất thôi.”
Ngay cả Quý Chính Vũ cũng gật đầu đồng tình.
Từ tối qua đến giờ, ông cứ bồn chồn lo lắng, nếu con gái ghét bỏ thì ?
“Ba lo xa quá . Con thấy Song Song khá quý con đấy chứ.
Hôm qua con gọi rủ trượt tuyết, em nhận lời liền luôn.”
Quý Lâm đắc ý.
Cái thằng trời đ.á.n.h !!!
Cả hai vợ chồng gương mặt huênh hoang , chỉ xách máy xúc tới tông cho nó bay ngoài.
“Ba , đồ ngốc đôi lời đúng, Song Song chắc chắn sẽ hiểu cho hai thôi.”
Quý Cẩm Xuyên lên tiếng, giọng điềm đạm.
Y Vân chỉ khẽ thở dài, thêm.
Quý Chính Vũ nắm tay vợ, giọng trầm mà ấm:
“Dù con bé thích , chúng vẫn sẽ với nó.
Chỉ cần con bé chịu nhận chúng , thế là đủ , đừng đòi hỏi quá nhiều.”
Nghe chồng , tâm trạng Y Vân mới dịu đôi chút.
bà vẫn quên than phiền:
“Ngày quan trọng như hôm nay, cả con chẳng mặt.”
Quý Cẩm Xuyên đẩy gọng kính, giọng điềm tĩnh:
“Con nhắn cho .
Bữa cơm đoàn viên chuẩn gấp, lỡ dịp thì còn nhiều dịp khác.”
Quý Lâm hỏi:
“Còn Quý Linh Linh thì , định xử lý thế nào?”
Y Vân im lặng một lúc :
“Để chuyện với con bé.”
——
Ở tầng hai, Quý Linh Linh rõ từng chữ, sắc mặt cô dần đen , ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Hai bàn tay siết chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch.
Nhà họ Quý… mới phận của Hạ Tầm Song thôi, vội vàng đến mức để nhận con gái ?
Còn cô thì ?
Không ai trong nhà bận tâm đến cảm xúc của cô cả.
Ngay cả chuyện nhận , cô cũng chỉ nhờ lén!
Từng năm tháng cô bên cạnh họ, chẳng lẽ đều chỉ là trò thôi ư?
Không!
Thứ thuộc về cô, Hạ Tầm Song tuyệt đối phép cướp !
Một chút cũng !
Quý Linh Linh siết chặt nắm tay, ánh mắt đầy dữ tợn.
Cô xoay trở phòng, bước phòng tắm, vặn vòi nước lạnh hết cỡ.
Nước mát lạnh dội xuống, vết bỏng tay đau rát đến tận xương, nhưng cô dường như chẳng cảm nhận gì.
Trong đôi mắt là lửa hận cuồn cuộn, ánh cứng rắn, đầy quyết tuyệt.
——
Đến trưa, vẫn thấy Quý Linh Linh xuống ăn, Y Vân chỉ đành bảo hầu lên gõ cửa gọi cô.
Ps: “Mọi mà im ru hả~ ai ló mặt gì ~ huhu, buồn ghê đó~”