Chẳng bao lâu , cánh cửa biệt thự từ bên trong kéo . Một phụ nữ mặc váy ngủ bằng lụa đỏ hiện ở khung cửa.
Tuy ngoài năm mươi, nhưng vì chăm sóc kỹ lưỡng nên bà trông chỉ như mới ba mươi mấy tuổi. Chiếc váy ngủ lụa mỏng ôm sát, tôn lên những đường cong gợi cảm khiến thấy mị hoặc.
Người , ngoài Thẩm Khiết Như thì còn ai đây nữa?
Quý Linh Linh ở cửa, chằm chằm bà , một lời.
Ánh mắt của Thẩm Khiết Như rơi xuống cô, đ.á.n.h giá từ đầu đến chân, cuối cùng dừng nơi mu bàn tay đỏ rát vì bỏng của cô.
“Cái tay là thế?” Thẩm Khiết Như bước lên, nắm lấy cổ tay cô, định xem kỹ hơn — nhưng Quý Linh Linh liền giật mạnh tay .
“Bớt giả nhân giả nghĩa .” Cô lạnh giọng châm biếm.
“Thế cô tìm chuyện gì?” Thẩm Khiết Như khẽ kéo chiếc áo choàng lụa bên ngoài.
“Hạ Tầm Song — chính là đứa bé năm đó bà tráo đổi, đúng ?” Quý Linh Linh lạnh lùng hỏi.
Nghe , sắc mặt Thẩm Khiết Như khựng , tim cũng như ngừng đập một nhịp: “Cô… cô chuyện từ ?”
Bà liếc bốn phía, chắc chắn xung quanh ai, mới hạ giọng :
“Cô bằng cách nào?”
“Bên ngoài lạnh như thế , bà chắc là đây ?”
“Vào .” Thẩm Khiết Như nghiêng , nhường lối.
Quý Linh Linh theo bà bước , thấy từ trong phòng khách hai gã đàn ông trẻ, áo quần xộc xệch, đang lúng túng .
Người mắt đều đoán — trong nhà diễn chuyện gì.
“Chị Như…” một trong hai đàn ông hoảng hốt cất tiếng.
“Hai về .” – giọng Thẩm Khiết Như trầm xuống, vẻ mấy vui.
“Vâng, chị Như.” Hai gã vội vàng cầm áo khoác, cúi đầu rời .
Đợi đến khi cửa đóng , bà mới hờ hững : “Hai đó là bạn của .”
Hừ, bạn ? Sợ là loại “bạn giường” thì đúng hơn!
Quý Linh Linh vốn chẳng hứng thú với chuyện riêng tư của bà , nên cũng buồn hỏi.
“Lúc nãy cô gì, cô Hạ Tầm Song chính là đứa trẻ năm đó nhà họ Quý tráo?” Thẩm Khiết Như gặng hỏi.
“Không chỉ , mà cả nhà họ Quý đều .”
Quý Linh Linh xoay bà , giọng lạnh như băng.
“Và … là cuối cùng .”
“Nhà họ Quý ?” Sắc mặt Thẩm Khiết Như thoáng hoảng loạn. “Sao thể như ?”
Rõ ràng năm đó bà đưa đứa bé đến vùng núi ngoài Nam Thành. Dù cho Quý Lâm và Hạ Tầm Song quen nữa, thì cũng thể nhanh như mà tra phận thật của cô chứ!
Suy cho cùng, vẫn là do cái tên Hạ Vĩ Tài ngu ngốc gây họa — dám để Hạ Tầm Song giới giải trí, như thể sợ thiên hạ cô chẳng con ruột nhà họ Hạ .
“ còn hỏi bà đây!” Quý Linh Linh nghiến răng , mắt đỏ hoe, “Đã đổi nhà họ Quý , năm đó bà g.i.ế.c luôn con nhỏ đó ? Bà , tất cả những gì ở nhà họ Quý, sắp Hạ Tầm Song cướp sạch ! Năm đó bà tráo nhà họ Quý, chẳng là để sống hơn ?”
Nghe những lời , Thẩm Khiết Như đến bàn , cầm hộp t.h.u.ố.c lá và bật lửa lên.
Bà rút một điếu thuốc, kẹp môi, bật lửa châm, rít mạnh một , từ từ nhả làn khói trắng.
Từng cuộn khói mờ lượn quanh, như cuốn theo cả dòng suy nghĩ xa xăm của bà .
Chỉ là con gái sống hơn ?
… Không.
Không chỉ thế!
Quý Linh Linh thấy bà im lặng mãi , chút kiên nhẫn cuối cùng cũng tan biến:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-813-814-nha-ho-quy-da-biet-roi-sao-5.html.]
“Nhà họ Quý phận thật của Hạ Tầm Song . Bà tưởng bà thể ngoài chuyện ? Đợi đến khi họ điều tra bà, chỉ là sớm muộn thôi!”
Thẩm Khiết Như hờ hững gảy tàn thuốc, hỏi ngược :
“Vậy cô gì?”
Bà sớm nghĩ đến khả năng một ngày như hôm nay.
“Chuyện đến nước , chỉ khi Hạ Tầm Song c.h.ế.t, mới thể giữ vị trí của trong nhà họ Quý.”
“Trước cô chẳng vẫn tự tin lắm ? Cô nhà họ Quý đối xử với cô, coi cô như con ruột. Sao giờ biến thành dáng vẻ đáng thương thế ?”
Thẩm Khiết Như bật khẽ, giọng chua cay.
Quý Linh Linh nghẹn lời, đó nổi giận:
“Đó là khi Hạ Tầm Song!”
“Vậy ý cô là g.i.ế.c con bé đó?”
“Bà ?”
“Cô tưởng ? Bây giờ Hạ Tầm Song dễ đối phó. Một cô còn dám chống cả bọn hải tặc, cô nghĩ cô là loại dễ xơi ?”
Thẩm Khiết Như nhếch môi, giọng pha chút khinh miệt.
Cô con gái , hổ là do bà sinh , độc ác y như bà, vì mục đích mà từ bất kỳ cách nào.
“ bảo bà tự tay.” Giọng Quý Linh Linh dịu xuống đôi chút. “Từ nhỏ đến giờ từng cầu xin bà chuyện gì, chỉ … bà nhất định giúp .”
Thẩm Khiết Như trả lời thẳng, chỉ khẽ nghiêng đầu, dùng cằm chỉ mu bàn tay cô:
“Cái tay đó, xử lý sớm sẽ để sẹo đấy.”
——
Quý Linh Linh tức tối rời khỏi biệt thự của Thẩm Khiết Như.
Lời nên cô , điều nên cầu xin cũng cầu, mà đối phương hết vòng vo lảng tránh, chẳng chịu trả lời thẳng.
“Đã , nếu bà giúp, tự tay cũng .”
Cô hầm hầm, dập mạnh cửa rời .
——
Nhà họ Quý.
Từ lúc giữa trưa, khi Quý Cẩm Xuyên trở về và rằng Hạ Tầm Song đồng ý nhận phận, bà liền phấn khích đến mức thể yên.
Quý Chính Vũ vốn đang việc ở công ty, cũng vợ lôi mua sắm cùng.
Hai dạo phố cả buổi chiều, thư ký và tài xế theo phía chẳng khác gì hai “giá treo đồ di động” — hai vai, hai tay, thậm chí cả cổ và miệng đều đầy túi lớn túi nhỏ.
Cả hai hành cho mệt bở tai!
Về đến nhà, Y Vân bắt đầu chế độ thử đồ. Quần áo mua về bà liên tục, chồng chất thành cả một ngọn núi.
“Chồng ơi, xem, mai em mặc bộ ?”
“Rất , cực kỳ hợp với em.” — Câu Quý Chính Vũ đến mức vô cảm.
“Anh nào cũng , rốt cuộc thật lòng giúp em chọn thế?” – Y Vân nhíu mày, bất mãn.
“Có chứ, tất nhiên là . Vợ dáng thế , mặc gì cũng hợp, đúng là mẫu sống, từng thấy ai hình hảo như em.”
Quý Chính Vũ trơn tru, vấp một chữ.
“Ồ, giọng , chẳng lẽ còn quan sát qua nhiều hình khác ?” – Y Vân đặt bộ váy trong tay xuống, giọng trầm hẳn, như mang theo d.a.o lạnh.
Quý Chính Vũ xong, mồ hôi lạnh lập tức túa .
Ông vội vàng giải thích: “Không, , ý đó! Anh chỉ mượn lời để khen em thôi, thể khác chứ! Anh biến thái!”
Y Vân hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng liếc , “Hừ, thế thì còn tạm .”