“Ôi dào, ăn cơm , ăn cơm , lề mề quá, sắp c.h.ế.t đói đây.”
Quý Lâm là đầu tiên vượt qua Quý Linh Linh và Ngô Bình, tiếp tục trong Túy Tiên Lâu.
Hạ Tầm Song khoanh tay, lười biếng buông một câu với Quý Linh Linh:
“Vậy bọn nhé.”
“Được.” – Quý Linh Linh gượng gạo kéo môi, cố nặn một nụ .
Mọi lượt lướt qua cô. Quý Cẩm Xuyên cùng, Quý Linh Linh hé môi định gì đó, nhưng cuối cùng vẫn thốt nên lời.
Cô yên tại chỗ, bóng lưng bọn họ khuất dần cánh cửa lớn của Túy Tiên Lâu, hai bàn tay buông thõng bên siết chặt thành nắm đấm.
Người mặt ai cũng tinh tường, qua thái độ của Quý Cẩm Xuyên đối với Quý Linh Linh , Ngô Bình dường như cũng điều gì đó.
Thái độ của với cô em gái dường như… lạnh nhạt quá mức.
Cái danh “đại tiểu thư nhà họ Quý” khiến vô ngưỡng mộ , vẻ chẳng hề sủng ái như lời đồn.
Nghĩ , Ngô Bình khẽ thu vẻ niềm nở ban đầu, thái độ cũng nguội lạnh ít nhiều:
“Quý tiểu thư, cô chứ?”
Giọng của bà pha lẫn một chút châm chọc khó nhận .
Dù thì, hạng như Quý Linh Linh, nếu nhờ cái gốc nhà giàu, chỉ dựa năng lực của bản cô , chẳng đáng để ai để mắt tới.
“Không .” – Quý Linh Linh nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, nở nụ tươi tắn:
“Sếp Ngô, chúng cũng thôi.”
“Được.” – Ngô Bình gượng , môi mà mắt .
Hai bước Túy Tiên Lâu, thang máy lên tầng hai.
Trùng hợp , phòng riêng mà Quý Linh Linh đặt, ngay bên cạnh phòng của bọn họ.
“Xui xẻo thật, ở cũng thể gặp cô chứ.”
Vừa phòng, Quý Lâm liền bắt đầu làu bàu, cảm giác cả ngày vui vẻ của đều phá hỏng.
Giang Dã thấy nhịn trêu:
“Cậu quá đấy. thấy Quý Linh Linh gì mà.”
“Cậu thì gì.” – Quý Lâm trừng mắt, “Cậu câu mặt chẳng lòng ? Cậu mới tiếp xúc với cô mấy thôi, hiểu con thật của cô .”
Cái tên Quý Linh Linh , giỏi nhất là giả vờ.
Trước mặt ngoài thì là một cô gái ngoan ngoãn, ngọt ngào, hại ai, nhưng trong lòng, là một con quỷ dữ ai đến.
Nếu Quý Lâm từ nhỏ chịu đủ khổ từ cô , e rằng chẳng ai bộ mặt thật của là thế nào.
“Ờ thì… đúng là hiểu cô .” – Giang Dã nhún vai, “ mà khá tò mò, cô chuyện gì tày đình lắm , mà ghét đến mức ?”
“Cô chuyện thì nhiều lắm, kể một ngày một đêm cũng chẳng hết.”
Quý Lâm nghiêng tựa lưng ghế, một tay vắt hờ lên lưng ghế, dáng vẻ ngạo nghễ.
Dưới bàn, Quý Cẩm Xuyên đá nhẹ một cước chân , hiệu im miệng.
“Đá em gì chứ! Em sai ?” – Quý Lâm nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn, “Người như Quý Linh Linh, còn bênh cô gì?”
“Em thấy bênh cô ở chỗ nào?” – Mi mắt Quý Cẩm Xuyên giật mạnh, theo bản năng liếc sang Hạ Tầm Song.
Thấy cô đang trò chuyện vui vẻ với Dương Hựu Tình, sắc mặt bình thường, mới khẽ thở phào.
Anh đè nén cơn bực đá văng Quý Lâm ngoài, gọi quản lý Túy Tiên Lâu mang thực đơn đến:
“Song Song, em và Dương tiểu thư xem ăn gì thì cứ gọi tự nhiên.”
Giọng trầm ấm, nhẹ nhàng như gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-805-806-dua-tre-nam-ay-lai-la-co-ta-sao-11.html.]
“Được, cảm ơn .” – Hạ Tầm Song cũng khách sáo, cầm thực đơn cùng Dương Hựu Tình xem qua.
“Một nhà cả mà, khách sáo gì chứ.” – Quý Cẩm Xuyên đẩy nhẹ gọng kính vàng sống mũi, liếc lạnh lẽo Quý Lâm một cái.
Kẻ ngượng ngùng gãi cổ, nhận Hạ Tầm Song vẫn đang ở đây, đành ngậm miệng, dám nhắc tới Quý Linh Linh nữa, sợ em gái mất vui.
Túy Tiên Lâu phục vụ nhanh, chẳng bao lâu, món ăn dọn liên tiếp.
Bên tường.
Có lẽ ảnh hưởng bởi Quý Cẩm Xuyên và Quý Lâm, từ lúc chạm mặt họ đến giờ, Quý Linh Linh vẫn lấy tinh thần.
Nói chuyện với Ngô Bình cũng rời rạc, câu câu .
“Quý tiểu thư, mạn phép hỏi một chút… trai cô thích kiểu phụ nữ như thế nào? Bây giờ bạn gái ?” – Ngô Bình bất ngờ hỏi.
Những năm qua, vì bận sự nghiệp, tuy đàn ông bên cạnh bà ít, nhưng chẳng ai đến hôn nhân.
Ban đầu, Ngô Bình vốn ý định lấy chồng, thế nhưng kể từ khi thấy Quý Cẩm Xuyên lúc nãy, trong lòng bà dấy lên một ham mãnh liệt — bà đàn ông đó!
Trong ánh mắt đối phương, Quý Linh Linh thấy rõ ràng d.ụ.c vọng chiếm hữu, trong lòng khỏi thấy ghê tởm:
“Đó là chuyện riêng của , xin , thể .”
Trong lòng cô thầm nhủ:
Chị , chị bốn mươi mấy tuổi đấy, hơn cả chục tuổi, chị định ý gì với đấy chứ?
Chị nghĩ là ai mà chị dâu hả?
“Xin , thất lễ .” – Ngô Bình khẽ vuốt tóc, nhạt, nhưng nụ chạm tới đáy mắt.
Những biến đổi nhỏ trong biểu cảm của đối phương, Quý Linh Linh đều thấy.
Tuy công ty cô hiện sánh bằng CUU, nhưng cô cũng chẳng hạng mà Ngô Bình thể khinh thường.
Huống chi, lưng cô còn nhà họ Quý.
Ngô Bình là cái thá gì mà dám giở giọng mỉa mai cô?
“À đúng , sếp Ngô, nhớ chuyện quên với trai , chị đợi một chút, ngay.”
Nói xong, Quý Linh Linh dậy.
Cô chẳng chuyện gì cần với Quý Cẩm Xuyên cả — chỉ là oai mặt Ngô Bình, để nhắc bà nhớ vị trí của mà thôi.
Ngô Bình nhấp một ngụm , gật đầu dễ dàng:
“Được, cô .”
Quý Linh Linh đẩy cửa bước , đến phòng riêng của Quý Cẩm Xuyên.
Cánh cửa khép hờ, tiếng vui vẻ từ trong vọng qua khe cửa.
Cô do dự một chút, chậm rãi giơ tay định gõ cửa —
nhưng đúng khoảnh khắc , cô thấy một tin sét đ.á.n.h ngang tai…
“Ngày hôm nay là ngày , để chúc mừng chúng cuối cùng cũng tìm em gái ruột, nào, nâng ly!” – giọng Quý Lâm vang vọng, phấn khởi vô cùng.
Giang Dã cũng nâng ly vang đỏ, hớn hở:
“Nào nào nào, chúc mừng Song Song tìm , nhất định cuộc sống sẽ ngọt ngào như mật!”
“Anh vui vì em chịu nhận bọn , … những gì em từng mất, hai nhất định sẽ bù đắp gấp đôi cho em.” – giọng Quý Cẩm Xuyên trầm thấp mà chân thành.
Tìm em gái ruột…
Chúc mừng Song Song…
Rất vui vì cô chịu nhận bọn họ…
Những câu vang lên trong phòng, từng chữ, từng chữ, như lưỡi d.a.o găm xuyên thẳng tâm trí Quý Linh Linh —
vang vọng, lặp lặp , như một cơn ác mộng lối thoát…