Aaaa chị em của cô kiếp nhất định là cứu cả dải Ngân Hà , nên kiếp mới ban cho hai trai trai tài giỏi như thế !
Hai đang tranh cưng chiều em gái!!
Cảm giác “hưởng ké” ánh sáng từ chị em , đúng là sướng hết luôn!
Ánh mắt của Giang Dã thì rơi hai bàn tay đang nắm chặt , hàng lông mày của theo phản xạ khẽ nhíu — đến giờ vẫn còn nắm ?
Tên Quý Lâm chẳng là đang nhân cơ hội sàm sỡ cô gái nhà ?
“Khụ khụ~” Giang Dã cố ý ho nhẹ một tiếng, thong thả bước tới, giả vờ như vô tình va hai , khiến hai bàn tay lập tức tách .
“Các định chuyện đến bao giờ thế? Còn trượt tuyết hả?”
Anh gấp , thật sự gấp !!
Cảnh Hạ Tầm Song thu trọn mắt, khóe môi cô khẽ nhếch lên, mà cố nén .
“Thôi nào, hai, ba, chúng trượt tuyết thôi!”
Quý lâm, "!"
Quý Cẩm xuyên, "!"
Khoan — họ thấy gì thế?!
“Em… em gọi là gì cơ?” Trên mặt Quý Lâm lộ rõ vẻ kích động.
Quý Cẩm Xuyên cũng lập tức tiếp lời: “Có thể gọi nữa , rõ.”
Bất lực, Hạ Tầm Song chỉ đành ngoan ngoãn gọi : “Anh hai, ba.”
Khoảnh khắc , hai em nhà họ Quý gần như sững .
Bây giờ cô chịu gọi họ như thế, chẳng đồng nghĩa với việc cô chấp nhận phận, chịu nhận ?
Quý Lâm lập tức “xử lý thông tin” trong đầu xong, liền phấn khích đến mức ôm lấy Hạ Tầm Song vòng vòng:
“Aaaa! Em gái gọi là ba ! Cô gọi là ba đó!!”
Quý Cẩm Xuyên cũng mừng lắm, nhưng vẫn còn giữ chút bình tĩnh. Dù chuyến về thủ đô cũng là để sắp xếp việc nhận em gái. Mà hơn hết, đây là chính Hạ Tầm Song chủ động đề nghị!
Mọi xung quanh đều mỉm chứng kiến cảnh .
Giang Dã ngoài việc ghen tị thì vẫn chỉ thể ghen tị thêm nữa; còn Lâm Vãn Niên tuy chua chát vì lạnh nhạt, nhưng trong lòng thực sự vui mừng cho cô — ít nhất cô nhà để yêu thương .
“Được , em cho Song Song chóng mặt hả?” Quý Cẩm Xuyên lên tiếng can ngăn hành động xoay em gái như chong chóng của Quý Lâm.
Nghe , Quý Lâm mới vội vàng thả cô :
“Ôi, xin xin ! Anh mừng quá nên quên mất, Song Song, em chứ?”
“Không cả.” Hạ Tầm Song phẩy tay, khẽ.
Sau đó, cả nhóm đến khu lấy đồ trượt tuyết.
Lâm Vãn Niên vẫn im lặng lưng cô, một câu, nhưng hễ cô là theo đó.
Hai em nhà họ Quý sớm nhận giữa hai điều gì đó là lạ — họ còn tưởng Lâm Vãn Niên bắt nạt em gái họ.
Quý Lâm lặng lẽ ghé sát Giang Dã, giọng đầy sát khí:
“Này, thằng nhóc bắt nạt em gái tao ?”
“Không .” Giang Dã bực đáp.
Gọi là “” là , mất dạy thật đấy!
Lúc Dương Hựu Tình cũng hạ giọng :
“Từ lúc khỏi nhà , bọn cũng rõ chuyện gì.”
“Hừ… nếu thằng Lâm Vãn Niên đó mà dám bắt nạt em gái thật, xem dạy nó thế nào!” , Quý Lâm tức khí xắn tay áo.
“Chưa rõ chuyện gì mà định dạy ?” — bốp! — Quý Cẩm Xuyên vỗ đầu em trai.
“Trước tiên cứ xem tình hình .”
Nếu thật sự là của Lâm Vãn Niên, cũng chẳng tha .
Còn Lâm Vãn Niên, chẳng rằng hai em nhà họ Quý đang bàn mưu tính kế xử , chỉ dè dặt sang với cô gái bên cạnh:
“Song Song, đừng giận nữa ? Tất cả là của , nên khiến em tức giận như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-799-800-dua-tre-nam-do-lai-chinh-la-co-ay-5.html.]
Nhìn bộ dạng đáng thương như cún con của , Hạ Tầm Song bỗng cảm thấy như một con ác quỷ.
“Đợi về .” — Cô đáp, giọng nghiêm mà mềm.
“Được~” Trên mặt rốt cuộc cũng nở một nụ .
Chỉ cần cô chịu mở miệng chuyện với , là đủ .
Cái tên dễ dỗ … cô thầm lẩm bẩm trong lòng, bực buồn .
…
Cả nhóm đồ trượt tuyết dày cộp, lấy dụng cụ sân.
“ mà, trượt nha!” Dương Hựu Tình lo lắng .
Dù cô là miền Nam, thành phố cô sống bao giờ tuyết, cả đời thấy tuyết chỉ đếm đầu ngón tay — gì đến việc trượt tuyết.
Quý Lâm: “Không , ở đây huấn luyện viên mà.”
Giang Dã: “Anh thể dạy em mà!”
Hai giọng vang lên cùng lúc, tất cả đều họ.
Hạ Tầm Song , trong lòng rõ mồn một — dáng vẻ y như đang xem một vở kịch vui.
Ngay cả Lâm Vãn Niên cũng chút gì đó khác thường…
Chỉ Dương Hựu Tình là đơ , khi Giang Dã xong, mặt cô đỏ lên.
Ánh mắt Quý Lâm lập tức nheo , khóa chặt Giang Dã:
“Ê… từ bao giờ nhiệt tình thế hả?”
Giang Dã cảm giác đang , bỗng thấy chột :
“… vốn dĩ là nhiệt tình , mù nên thấy thôi!
Hơn nữa, là khách đến từ xa, chẳng lẽ nên tròn bổn phận chủ nhà ?”
Chưa kịp ai phản ứng, Giang Dã kéo tay Dương Hựu Tình mất, “Nào, Hựu Tình, đây, dạy em cách trượt.”
“Ơ… !” Cô bàn tay đang nắm lấy, cảm giác tim loạn nhịp.
Nhìn bóng hai khuất dần, mí mắt Quý Lâm giật giật:
“Hừ… thằng nhóc đó!!”
“Thôi , ít xen chuyện khác thôi.” — bốp! — Quý Cẩm Xuyên cho em trai thêm một cái vỗ đầu.
“Anh hai! Anh thể đừng đ.á.n.h đầu em nữa , em con nít ba tuổi! Đánh ngu thì !” Quý Lâm gào lên đầy bất mãn.
“Còn thêm một câu nữa, tin đá bay em luôn?” Nói , Quý Cẩm Xuyên nhấc chân động tác đe dọa.
“Eeeek~ ác ma!” Quý Lâm ôm dụng cụ trượt tuyết, chạy trối c.h.ế.t.
Quý Cẩm Xuyên chỉ thể bất lực lắc đầu: “Ngu thật.”
“Đừng để ý đến , ba của em thỉnh thoảng ngắn mạch thôi.”
Anh sang giải thích với Hạ Tầm Song.
Cô bật gật đầu: “Vâng.”
“Song Song, em trượt tuyết chứ? Nếu , thể dạy.”
“Cũng chút ít ạ.” Cô đáp, tay là ván trượt đơn.
Lâm Vãn Niên và Quý Cẩm Xuyên đều dùng ván đơn giống .
“Vậy dẫn em trượt nhé.” Quý Cẩm Xuyên đề nghị. Anh vốn tự tin về khoản — ít thể hiện cho em gái thấy giá trị của chứ.
Lâm Vãn Niên thấy thế thì hoảng: “Anh cũng thể dạy!”
Trời ạ, tự dưng đồng ý cho cô nhận , giờ thì — hết đến tranh thủ tình cảm với .
Lâm Vãn Niên: Đừng hỏi! Hỏi chính là hối hận!
“Để dạy thì hơn.” Quý Cẩm Xuyên chậm rãi, từng chữ như trọng lượng.
Cái giọng điệu đó — rõ ràng đang dùng phận rể tương lai để đè xuống!