Lâm lão gia tử vội vàng lên tiếng giải thích, còn Lâm Vãn Niên thì vẫn yên bên cạnh, im lặng lời nào.
“Vậy là mà.” – Hạ Tầm Song mỉm , nhẹ nhàng – “Trên đời , điều hiếm nhất chính là dùng thật lòng để đổi lấy thật lòng.”
“Ừ, câu đồng ý.” – Lâm lão gia tử gật gù, như chợt nhớ chuyện gì đó, tiếp – “À đúng , còn nhớ một chuyện nữa.”
“Chuyện gì ạ?” – Hạ Tầm Song vô thức hỏi.
“Là lúc cháu m.a.n.g t.h.a.i cháu , nhớ khi đó năm sáu tháng . Có bà nội cháu dẫn cháu đến nhà chơi với bà nội của Tiểu Niên.
Hôm đó Tiểu Niên và nó cũng ở nhà cũ, mấy lớn chuyện phiếm.
Bà nội Tiểu Niên bỗng hỏi nó rằng, trong bụng cháu là em trai em gái. Tiểu Niên khi là em gái.
Thế là mấy lớn hứng lên, nếu cháu thật sự sinh con gái thì để hai đứa đính hôn từ nhỏ, đôi “thanh mai trúc mã”.
Lúc đó Tiểu Niên liền gật đầu cái rụp, đồng ý ngay tắp lự.
cháu bảo rằng, chuyện hôn sự để hai đứa lớn lên tự quyết định, để trẻ con ràng buộc sớm như thế.
Vì đó, ai còn nhắc nữa.
Ai ngờ, vòng quanh bao nhiêu năm, cuối cùng hai đứa vẫn ở bên .
Câu đùa khi thành thật.
là mệnh sắp đặt , hai nhà Lâm – Quý chúng vốn định là thông gia với .”
Khi nhắc chuyện cũ, khuôn mặt Lâm lão gia tử cũng hiện lên nụ vui vẻ.
“Phải , cái duyên phận c.h.ế.t tiệt .” – Hạ Tầm Song nửa nửa mỉa, sang liếc Lâm Vãn Niên.
Người đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát, chút chột :
“Có… chuyện như ? Sao con chẳng nhớ gì hết?”
“Con lúc mới đầy ba tuổi, nhớ gì chứ!” – Lâm lão gia tử bật , giải thích.
“Chưa đầy ba tuổi… quả thật nhỏ thật, đúng là chẳng gì.” – Lâm Vãn Niên ngước mắt lên, cố biện hộ cho .
“Dù thì cũng là chuyện .” – Lâm lão gia tử hiền hậu – “Dù chuyện như tưởng ban đầu, nhưng vẫn vui vì cháu tìm gia đình của .
Nếu con chuyện gì cần giúp đỡ, cứ với nhé.”
“Vâng ạ, thế ông nghỉ trưa . Tối nay cháu với Lâm Vãn Niên việc nên ăn cơm ở nhà .”
“Được, hai đứa cứ việc của .”
Khi thấy ông cụ phòng, ánh mắt của Hạ Tầm Song chợt hẹp , ánh lạnh băng trượt sang Lâm Vãn Niên.
Cảm giác như đóng băng sống lưng, lập tức giơ hai tay đầu hàng:
“Song Song, thề, thật sự nhớ gì về vụ đó hết!”
“ trách , căng thẳng thế?” – Hạ Tầm Song khoanh tay, giọng điệu nhàn nhạt – “Vòng quanh một vòng lớn, cuối cùng hai vẫn ở bên .
Cái gọi là ‘duyên phận c.h.ế.t tiệt’ giữa và ‘Hạ Tầm Song’ , thật khiến ganh tị ghê.”
Lâm Vãn Niên: “…”
Ông nội, con thật cảm ơn ông đấy!
Bị chính ông hại một vố, Lâm Vãn Niên chỉ thấy như đống lửa, rõ ràng chẳng gì sai mà vẫn giận, “Em… em ghen đấy ?”
Hạ Tầm Song: “Ghen cái đầu !”
Lâm Vãn Niên: “…”
Cô trợn mắt lườm một cái, bỏ .
Nghe từng đính hôn với khác, thật trong lòng cô khó chịu một chút – chỉ một chút thôi – nhưng vẫn trêu để phạt .
Tốt lắm, dám hứa hôn với khác ?
Để xem chị đây dọa c.h.ế.t khiếp mới lạ!
“Song Song, em đấy?” – Lâm Vãn Niên thấy cô định ngoài liền vội đuổi theo.
“Liên quan gì đến !” – Hạ Tầm Song hừ lạnh.
Lần đầu tiên cô giận như , khiến thật sự hoảng. Anh chẳng để dỗ cô nguôi giận:
“Song Song, thề, thể và trái tim đều là của em. Chuyện hồi nhỏ ai mà nhớ nổi, trẻ con đùa thôi, gì giá trị gì .”
Hạ Tầm Song chẳng thèm để ý, vẫn sải bước thẳng.
“Song Song~” – Lâm Vãn Niên hết cách, chỉ kéo tay cô khẽ lắc lắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-795-796-dua-tre-nam-ay-lai-chinh-la-co-ay-sao-1.html.]
Kết quả là bàn tay cô hất cái “bốp”.
“Nói chuyện thì , đừng động tay động chân.”
Xong , chắc là cô giận thật .
Anh đuổi theo cô suốt đường đến nhà họ Giang.
Hôm qua lúc nhập mật mã cửa, Hạ Tầm Song ngay cạnh, mà trí nhớ cô cực — thế nên , chỉ cần mấy tiếng “tít tít tít”, khóa cửa mở.
“Cạch.”
Cánh cửa bật , cô bước tự nhiên.
Trong sân, cô lập tức trông thấy một tuyết xí khủng khiếp.
Buổi sáng Dương Hựu Tình rằng cô đến cùng Giang Dã đắp tuyết, mà cuối cùng cái hình thù ?
Hạ Tầm Song tặc lưỡi:
“Xấu thật!”
Vẫn là tuyết cô đắp với Lâm Vãn Niên hôm hơn.
Lâm Vãn Niên theo , cố tìm chủ đề để bắt chuyện, bèn thuận miệng phụ họa:
“Anh cũng thấy .”
Hạ Tầm Song liếc một cái, đang định nhà thì điện thoại trong túi reo lên.
Lâm Vãn Niên liếc trộm, thấy là Quý Lâm gọi tới.
Cô lấy điện thoại , ấn nút :
“Alô?”
“Song Song, về đến Kinh Thành, ngoài chơi cùng ?” – Giọng Quý Lâm vang lên bên đầu dây.
“Bây giờ ?” – Hạ Tầm Song hỏi bước biệt thự.
“ , chúng trượt tuyết nhé?”
“Có thể mang theo bạn em và Giang Dã ?”
“Được chứ, em rủ ai cũng .” – Quý Lâm trong lòng vui như mở hội.
Yeah! Em gái chịu ngoài chơi với !
Hạ Tầm Song khá nhanh, Lâm Vãn Niên dán sát theo , cố lắng xem họ gì, nhưng tiếng bước chân “soạt soạt” che hết.
Họ định đây?
Cô nhắc đến Dương Hựu Tình, nhắc Giang Dã, duy chỉ nhắc đến .
Kẻ vui, buồn.
Lúc , trong lòng Lâm Vãn Niên chỉ thấy lạnh ngắt.
Huhu… bạn gái giận còn thèm cho chơi cùng nữa.
Cô ấn chuông cửa, Dương Hựu Tình chạy mở.
Buổi sáng cô qua đây cùng Giang Dã đắp tuyết, đó Giang Dã và Giang lão gia tử giữ ăn trưa.
“Các trượt tuyết cùng tớ ?” – Hạ Tầm Song bước liền hỏi.
Dương Hựu Tình xong, mắt sáng rực:
“Đi trượt tuyết ? Đi chứ, chứ!”
“Anh cũng ý đó.” – Giang Dã từ phòng khách bước , chậm rãi .
“Thế thì xuất phát luôn nhé!” – Hạ Tầm Song nhắn WeChat cho Quý Lâm, ngẩng đầu Giang Dã – “Lấy chìa khóa xe .”
Bên cạnh, Lâm Vãn Niên bỏ rơi, đó như vật trang trí.
Lâm Vãn Niên: Đừng hỏi… hỏi chỉ thấy đau lòng thôi…
Giang Dã lái chiếc G-class khỏi gara, nhưng ghế lái, Hạ Tầm Song giành chỗ:
“Ngồi sang bên , để lái.”