“Cả mày cũng với bọn ?” – Hạ Tầm Song đầu Tướng Quân.
“Gâu~!” Một tiếng ch.ó sủa vang rền từ miệng Tướng Quân bật , mặt nó hiện rõ vẻ háo hức mong chờ.
Dương Hựu Tình tiếng sủa bất ngờ dọa cho run bắn.
Hạ Tầm Song nhét ngón tay tai gãi gãi, và quở nhẹ:
“Không sủa to như thế nữa.”
“Ư ư~” – Tướng Quân ỉu xìu rên lên, như cũng phạm .
Hạ Tầm Song xoa đầu nó:
“Được , mày dẫn đường . chạy, rõ ?”
“Ưm ưm~” – Tướng Quân hưng phấn lắc đuôi lia lịa, tỏ vẻ hiểu, ngoan ngoãn , thỉnh thoảng ba bước đầu họ.
Dương Hựu Tình trố mắt há hốc mồm:
“Song Song, phép thuật gì thế? Con ch.ó thật sự lời đó! Cậu là ngay cả Giang Dã cũng chẳng sai khiến nổi nó .”
Hạ Tầm Song lập tức khoanh tay, hắng giọng:
“Thấp giọng thôi, khiêm tốn một chút!”
Giang Dã: Đừng nữa, càng càng thấy chua xót!
Ngày hôm .
Lâm Vãn Niên và Hạ Tầm Song dậy từ sớm. Hôm nay là ngày giỗ của Thẩm Du Ninh, cả hai đều mặc đồ đen.
Ăn sáng xong, Hạ Tầm Song bảo Dương Hựu Tình ở nhà trông Lâm lão gia tử, còn cô thì cùng Lâm Vãn Niên đến nghĩa trang.
Theo lệ thường, quản gia Chu sớm chuẩn đồ cúng, gói gọn trong một chiếc giỏ tre ba tầng.
“Thiếu gia, đây là những thứ cần.”
“Cảm ơn.” – Lâm Vãn Niên nhận lấy chiếc giỏ từ tay ông.
Khi hai chuẩn cửa, Lâm lão gia tử chống gậy dặn dò:
“Đường trơn lắm, lái xe chậm thôi, chú ý an .”
“Biết ông ạ. Ngoài trời lạnh, ông mau nhà .” – Lâm Vãn Niên đáp.
Lâm lão gia tử vẫn đó, ánh mắt hiền từ:
“Không , đợi hai đứa khỏi cửa ông mới yên tâm.”
“Cứ yên tâm, cháu sẽ chăm ông thật .” – Dương Hựu Tình hà tay.
Lâm Vãn Niên khẽ gật đầu:
“Làm phiền cô .”
Nói , một tay cầm giỏ, một tay nắm lấy tay Hạ Tầm Song cùng về phía gara.
Hôm nay Lâm Vãn Niên vẫn tự lái xe. Khi ngang một tiệm hoa, dừng xe bên đường.
“Em đợi một lát.”
“Em cùng , em cũng mua cho dì một bó hoa.” – Hạ Tầm Song tháo dây an .
Thế là hai cùng bước tiệm.
Khi còn sống, Thẩm Du Ninh thích hoa hồng núi tuyết, vì thế Lâm Vãn Niên đặt sẵn một bó từ hôm qua.
Hạ Tầm Song dạo quanh cửa hàng, cuối cùng chọn một bó baby màu hồng:
“Dì thích hoa hồng màu hồng, chắc cũng sẽ thích baby hồng nhỉ?”
“Chỉ cần là em tặng, đều sẽ thích.” – Lâm Vãn Niên cô, đáp nhẹ.
“Em cũng nghĩ !” – Hạ Tầm Song chẳng chút ngại ngùng , sang nhân viên:
“Xin chào, tính tiền giúp .”
“Vâng, tổng cộng 956 tệ, quý khách thanh toán bằng mã quét tiền mặt?”
“Bó baby bao nhiêu?” – Hạ Tầm Song hỏi.
“Baby là 268 tệ, còn bó hoa hồng của quý ông là 688 tệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-791-792-cau-dinh-len-ve-gap-em-gai-a-1.html.]
Vừa dứt lời, Lâm Vãn Niên quét mã, nhập tiền 956 chuẩn thanh toán, thì Hạ Tầm Song ngăn :
“Anh trả của , em trả của em.”
“Hoa tặng cho dì, tất nhiên ai tặng nấy trả .” – Nói xong, cô lấy điện thoại quét mã thanh toán.
——“WeChat nhận 268 tệ!”
Nghe tiếng thông báo trong cửa hàng, Lâm Vãn Niên bật khẽ:
“Được thôi.”
Rồi cũng thanh toán phần hoa của .
Những năm , đến ngày , tâm trạng Lâm Vãn Niên luôn nặng nề, nhưng năm nay, nhờ Hạ Tầm Song bên cạnh, gánh nặng dường như đều cởi bỏ.
Bệnh mất ngủ kéo dài nhiều năm của cũng như chữa khỏi — đêm qua, một giấc ngủ dài, an hiếm thấy.
Chừng nửa tiếng , hai đến nghĩa trang nhất kinh thành.
Tuyết trắng vẫn đang rơi dày như lông ngỗng. Hạ Tầm Song che ô đen cạnh Lâm Vãn Niên, đợi quét sạch tuyết bia mộ mới cùng đặt hai bó hoa tươi xinh ngay ngắn phần mộ.
Sau đó, lấy từng món đồ cúng trong giỏ tre :
“Mẹ, con đến thăm . Lần … con còn mang theo một nữa, là con dâu tương lai của . Cô xinh giống hệt .”
“Khụ khụ~ Người còn đồng ý lấy nhé!” – Hạ Tầm Song giả vờ trách móc.
“Dù thế nào nữa, kiếp em cũng trốn thoát khỏi tay . Anh sẽ chẳng bao giờ cho em cơ hội đó.” – Nói , Lâm Vãn Niên xoa nhẹ đầu cô. – “Ngoan nào, mặt đừng quậy.”
Khóe môi Hạ Tầm Song giật giật:
“Sao em thấy càng lúc càng… mặt dày thế nhỉ?”
“Anh học của em đấy.” – Lâm Vãn Niên ghé sát bên tai cô, khẽ :
“Lấy chính chiêu của em để đối phó với em thôi.”
Hồi còn huấn luyện hoang đảo, chẳng cô dùng chiêu mặt dày đó để trêu , khiến từng bước sa lưới tình ?
“Vậy em ngại học thêm nữa . Trình độ hiện tại vẫn kém xa em, một phần ba.” – Hạ Tầm Song bật , rõ ràng hưởng thụ trò trêu ghẹo .
Được thích trêu đùa như thế, ai mà chẳng thích chứ?
Huống hồ đó là một trai hảo đến mức tì vết.
Chậc… quả nhiên cô đúng là mê nhan sắc mà.
Trời lạnh buốt, hai chỉ nán chừng hai mươi phút chuẩn về.
Trước khi rời , Hạ Tầm Song tấm ảnh tươi rạng rỡ bia mộ, khẽ:
“Dì , xin hãy yên tâm giao Lâm Vãn Niên cho con. Con nhất định sẽ chăm sóc thật .”
Nam Thành.
Quý Lâm tăng ca xong cảnh cuối cùng. Anh thậm chí bỏ luôn tiệc mừng kết thúc , lập tức bảo Tiểu Bạch đặt chuyến bay sớm nhất để về Kinh.
Lẽ tối qua thể bay, nhưng do tuyết lớn ở Kinh thành, chuyến bay hoãn suốt mười tiếng đồng hồ.
Dù che kín mặt bằng khẩu trang và mũ, khí chất toát cùng dáng cao ráo của vẫn khiến ai cũng ngoái , thành ít hâm mộ nhận .
“Lâm Thần!! A!!! Mình gặp Lâm Thần thật !!”
“Trời ơi, đầu tiên thấy ngôi ngoài đời, Lâm Thần trai quá!”
“Hôm nay vận may của chắc chắn bùng nổ, mua vé thì phí quá!”
“Thân hình nam thần đúng là cực phẩm, như giá treo áo trời sinh ! Hu hu, tan chảy mất thôi~”
…
Trước sự chào hỏi nồng nhiệt của fan, Quý Lâm lịch sự mỉm , vẫy tay chào họ, lối VIP, thuận lợi lên máy bay.
Ai ngờ, xuống ghế, liền sững —
Bởi ngay ở ghế bên cạnh, là một bóng dáng vô cùng quen thuộc…