Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 781: + 782 Không sao đâu, tôi không để ý (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-08 15:28:43
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lâm Vãn Niên một lời, dậy từ giường, ôm chặt cô lòng.

 

Hạ Tầm Song thấy phản ứng của , , trong lòng theo đó cũng nhói lên.

Chẳng lẽ thôi miên thất bại ?

 

Ngay lúc cô còn đang suy nghĩ như , bên tai chợt vang lên giọng trầm thấp của đàn ông:

“Cảm ơn em… để một nữa gặp , thành tâm nguyện bao năm nay.”

 

Dù Lâm Vãn Niên rõ đó chỉ là hiệu quả của thôi miên, nhưng việc thấy hiền lành, đoan trang của ngày xưa, khiến thấy mãn nguyện vô cùng.

 

— Vậy tức là thôi miên thành công chứ?

 

Hạ Tầm Song thở phào nhẹ nhõm, “Vậy giờ thấy thế nào ?”

 

Lâm Vãn Niên khẽ gật đầu: “Ừ, hơn bao giờ hết.”

 

Trong suốt hơn mười năm qua, bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm đến thế.

 

Máy bay của Dương Hựu Tình hạ cánh, cô kéo chiếc vali lớn từ khu lấy hành lý , mang theo một trái tim hồi hộp bất an, chậm rãi bước khỏi cổng.

 

Lúc , Giang Dã đang xuất hiện ở sảnh đón khách. Anh đeo một cặp kính râm, quấn chiếc khăn len xanh đậm kín gần nửa khuôn mặt.

 

Theo lý mà , ăn mặc kín như , cho dù ruột của đến đây cũng chắc nhận nổi.

 

Ấy mà vẫn vài fan tinh mắt, nửa ngờ nửa tin tiến đến hỏi:

“Xin chào, cho hỏi là Giang Dã ạ?”

 

Để tránh gây chú ý, Giang Dã cần suy nghĩ lập tức phủ nhận:

“Không , nhưng quen đó.”

 

“Anh… thật sự ?” Cô gái đầy nghi ngờ, ánh mắt dò xét từ đầu đến chân.

 

lúc đó, từ phía họ xuất hiện một cô gái đang kéo vali — Dương Hựu Tình.

Cô lập tức khoác lấy tay Giang Dã, khéo léo cứu nguy:

“Chồng ơi, chạy thế, em tìm mãi!”

 

Nói , cô còn giả vờ ghen, liếc cô fan :

“Vị tiểu thư chuyện với là ai ?”

 

— Chồng… chồng ư?!

 

Giang Dã từ xưng hô đó cho ho sặc mấy tiếng, là vì ngại vì lý do nào khác, mà gương mặt chợt đỏ bừng lên.

 

Dương Hựu Tình cũng nhận lỡ lời, hận thể c.ắ.n đứt luôn cái lưỡi của .

 

C.h.ế.t tiệt! Gọi là “ trai”, “em trai”, rể”, “em rể” gì cũng ,

lỡ mồm gọi một tiếng “chồng” chứ!

 

A a a a c.h.ế.t mất thôi! Thần tượng chắc chắn sẽ nghĩ cô là đồ lố lăng, ấn tượng về cô chắc tụt xuống đáy !

Cô chỉ kêu gào trong lòng, sắp phát điên đến nơi.

 

Giang Dã liền thuận theo tình thế, ngập ngừng với cô fan:

đến đón vợ .”

 

Dương Hựu Tình: “?!”

 

sang , ánh mắt kinh ngạc vô cùng.

 

Anh thế mà… phản cảm ư?

 

“Xin , chắc là nhận nhầm .” Cô fan sợ gây trò hề, vội cúi đầu xin nhanh chóng bỏ .

 

thì thần tượng của cô – Giang Dã – vẫn đang độc , ngay cả bạn gái còn từng công khai, thể đột nhiên xuất hiện thêm một bà vợ chứ!

 

Vậy nên khả năng cao là cô nhận nhầm .

 

Chờ cô gái rời , Dương Hựu Tình mới vội vàng buông tay , lắp bắp giải thích:

“Xin… xin , cố ý gọi như , chỉ là phản xạ thôi, , cũng tại buột miệng như thế nữa, tóm là… ý đó.”

 

Hỏng , càng càng loạn. Cô chẳng nên giấu mặt cho xong.

 

Có lẽ vì quá luống cuống, nên khuôn mặt cô đỏ bừng như tôm luộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-781-782-khong-sao-dau-toi-khong-de-y-1.html.]

 

Giang Dã thấy dáng vẻ bối rối của cô, tâm trạng bỗng lên lạ thường, khóe môi cong nhẹ:

“Không , để ý.”

 

“...A?” Dương Hựu Tình ngạc nhiên bật một tiếng khẽ.

 

Giang Dã lúc mới ý thức hớ, vội sửa :

“Ý là… tình huống gấp quá, em chỉ giúp thoát nên mới thế, hiểu mà.”

 

“À đúng, đúng !” Dương Hựu Tình gật đầu như gà mổ thóc, “ cũng chỉ ý đó thôi!”

 

“Đưa hành lý cho .” Nói xong, Giang Dã giơ tay cầm lấy vali trong tay cô.

 

Tác phong quý ông, điểm cộng thêm một!

 

Dương Hựu Tình đỏ mặt khẽ, “Cảm ơn ,” ngoan ngoãn theo về phía bãi đỗ xe.

 

Hôm nay Giang Dã lái chiếc Mercedes G đến đón, mở cốp xe, cẩn thận đặt vali của cô , đó đích mở cửa ghế phụ:

“Tiểu thư, mời lên xe.”

 

Anh… cho cô ghế phụ !!

 

“Cảm ơn.” Dương Hựu Tình ôm chặt túi xách, đầu óc choáng váng, gần như dám , chỉ cúi đầu bước lên xe.

 

“Đừng quên thắt dây an .” Giang Dã nhắc nhở.

 

“À!” Cô giật , vội vàng kéo dây thắt , ngay ngắn, lưng thẳng tắp như học sinh tiểu học trong giờ học.

Cô thật hiểu nổi lấy gan mà gọi hai tiếng “chồng ơi”.

 

“Đừng căng thẳng thế, ăn thịt .” Giang Dã khẽ nhướng mày, nhẹ đóng cửa xe.

 

Qua lớp kính xe, Dương Hựu Tình thấy lời trêu chọc , má cô đỏ thêm một tầng.

 

Cứu mạng!

 

Lần đầu ở riêng cùng thần tượng, tim cô như nhảy khỏi lồng ngực, tay chân chẳng nên để .

 

Ngoài trời tuyết vẫn rơi.

 

ngoài cửa sổ, thấy khung cảnh tuyết trắng xóa, lòng dần bình tĩnh hơn, buột miệng thốt lên:

“Trời ơi, cảnh tuyết quá!”

 

miền Nam, mấy năm cô từng đến phương Bắc du lịch chỉ để ngắm tuyết.

 

Giờ thấy khung cảnh , vẫn khỏi trầm trồ, cảm thán.

 

Không ngoa khi , cô thậm chí lao xuống tuyết mà lăn vài vòng cho .

 

Giang Dã liếc sang đang áp mặt cửa kính ngắm cảnh, mỉm hỏi:

“Muốn xuống chơi một lát ?”

 

động lòng, nhưng cô vẫn lo lỡ việc của , nên khẽ lắc đầu:

“Không vội , đợi đến nơi chơi cũng !”

 

Hai mươi phút .

 

Xe của Giang Dã rẽ gara trong sân nhà .

 

Tắt máy xong, sang :

“Anh Niên và chị Song ở ngay nhà bên, nhưng họ ngoài việc . dẫn em qua nhà chơi nhé.”

 

“Cái tiện ? sợ phiền .” Cô dè dặt hỏi.

 

“Không . rảnh lắm, ở nhà ông nội mắng, là chướng mắt ông .” Giang Dã .

 

Dương Hựu Tình theo phản xạ mà tưởng tượng hình ảnh một cụ ông nghiêm nghị, chính trực, khỏi rụt vai :

“...A, ông nội dữ lắm ?”

 

Còn gặp mặt mà cô thấy sợ .

 

Giang Dã bật , trong lòng nổi hứng trêu chọc:

“Ừ, ông dữ lắm, tính nóng, đôi khi còn tay đ.á.n.h nữa đấy — đáng sợ cực kỳ.”

 

 

Loading...