Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 777: + 778 Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em (1)

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:52:42
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Tầm Song khẽ nhếch môi, nở nụ quyến rũ tà khí, áp sát bên tai , khẽ thì thầm:

“Cẩn thận kẻo em sẽ tự tay g.i.ế.c đấy.”

 

Lâm Vãn Niên xong, hiểu thấy cổ thoáng lạnh, liền bật :

“Tàn nhẫn ?”

 

“Không thì thử xem?” – Hạ Tầm Song nhướng mày .

 

Thử là toang thật đấy!

 

Lâm Vãn Niên toát mồ hôi, nghiêm túc :

“Cả đời sẽ để em cơ hội đó .”

 

Hai nũng nịu với thêm một lúc mới xuống lầu ăn sáng cùng ông nội Lâm.

 

Tối hôm qua, Giang lão gia tử và Giang Dã ở nhà họ Lâm ăn cơm, nhưng vì trong cuộc còn đó, nên nhiều lời Lâm lão gia tử tiện .

 

Giờ thì khác, xuống bàn là ông như bật công tắc, thao thao bất tuyệt.

 

“Song nha đầu, ông cho cháu nhé, cái Giang lão cẩu từ hồi trẻ như thế , nên chúng mới đặt cho ông cái biệt danh ‘Giang lão cẩu’ đấy.”

 

“Đừng bề ngoài ông hiền lành vô hại, chứ thật là loại chó, vì đạt mục đích thể từ thủ đoạn. Hôm qua ở đây còn bày trò diễn kịch, cháu tuyệt đối đừng ông lừa đấy.”

 

“Nhà họ Giang ! Tiền thì bằng nhà , mà chia tài sản thì đông. Tài sản của nhà đều là của cháu và Tiểu Niên cả. Còn về Lâm Gia Hàm , nếu nó dám ý với hai đứa, ông sẽ chia cho nó vài cửa hàng và vài gian nhà mặt phố, còn bộ công ty đều là của hai đứa.”

 

“Giang lão cẩu để cháu ngày ngày mà đếm tiền? Nhà họ Lâm thể để cháu ở cả núi vàng cũng chẳng thành vấn đề.”

 

… Hóa bây giờ đến mấy ông già cũng cạnh tranh gắt thế ?

 

Hạ Tầm Song xong nhịn , bật “phụt” một tiếng:

“Ông ơi, ông yên tâm , gì dễ lừa như thế chứ!”

 

Trời ạ, ông cụ đáng yêu quá mất!

 

Lâm lão gia tử liếc cháu trai một cái, mặt đỏ lên:

“Ông chỉ sợ cháu sơ ý một cái là cái Giang lão cẩu đó lừa thôi, ông giỏi lừa lắm.”

 

“Ông Giang mà thể lừa ai về nhà ông thì tên cháu sẽ ngược .”

 

Nói xong, Lâm Vãn Niên gắp cho ông nội một miếng há cảo tôm trong suốt, gắp thêm một miếng cho Hạ Tầm Song.

 

“Chậc… Anh tự tin ghê ha?” – Hạ Tầm Song đàn ông mặt, khí thế tự nhiên mang theo phong thái vương giả, khóe môi cô khẽ cong.

 

“Bẩm sinh .” – Lâm Vãn Niên nhún vai.

 

Lâm lão gia tử cảnh , đến nheo cả mắt:

“Thấy hai đứa hòa hợp thế , ông cũng yên tâm .”

 

Lâm Vãn Niên c.ắ.n một miếng há cảo, :

“Ông ơi, lát nữa… con đưa Song Song đến Giang Nam Uyển một chuyến.”

 

Nghe , ông lão khẽ sững , đó gật đầu:

“Được, ! Ra ngoài nhớ mặc ấm, đừng để cảm nữa.”

 

Bấy lâu nay, nó vẫn chịu nơi đó. Nay chịu đưa Song Song , quả là một tin đáng mừng.

 

Sau bữa sáng, Lâm Vãn Niên lái xe chở Hạ Tầm Song đến Giang Nam Uyển.

Chiếc xe chạy hai mươi phút thì tới nơi.

 

Khác với phong cách cổ kính của nhà họ Lâm, khu Giang Nam Uyển thiết kế hiện đại hơn nhiều, từ kiến trúc đến cảnh quan đều tinh tế, tiện nghi.

 

Xe dừng sân biệt thự.

Nhìn nơi quen thuộc , những ký ức tăm tối trong đầu trỗi dậy.

 

Bàn tay đang nắm vô lăng siết chặt , lòng bỗng nặng trĩu, nhịp tim đập mạnh khiến từng cơn đau dội lên.

 

Đây chính là nơi bao giờ nhớ đến!

 

Hạ Tầm Song nhận sự khác thường của , liền chủ động nắm lấy tay :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-777-778-dung-so-anh-se-luon-o-ben-em-1.html.]

“Đừng sợ, em sẽ ở bên .”

 

Những sợi dây thần kinh căng cứng của , nhờ sự an ủi mà dần dịu .

 

“Hay là trong xe một lát hẵng xuống nhé?” – cô khẽ hỏi.

 

Xe tắt máy, lạnh nhanh chóng lan . Lâm Vãn Niên sợ cô lạnh nên khẽ :

“Không cần , xuống thôi.”

 

Hai mở cửa xe, bước nền tuyết trắng xóa, căn biệt thự phủ đầy tuyết mắt, vô ký ức ùa về.

 

Năm đó, cảnh lao từ ban công tầng ba xuống, đến nay vẫn in hằn trong tâm trí.

 

“Em ,” – trầm giọng – “thị lực từ nhỏ . Khi rơi xuống, thấy rõ môi bà mấp máy… Bà đang ‘xin ’ với .”

 

Hạ Tầm Song đau lòng ôm lấy :

“Chắc lúc đó bác gái chịu nhiều đau khổ lắm, nên mới chọn cách để giải thoát. Anh nên buông bỏ … Ở thế giới khác, bà nhất định đang sống hạnh phúc.”

 

“Hy vọng là thế.” – Lâm Vãn Niên đỏ mắt, thở dài một . – “Vào thôi.”

 

Kể từ khi gặp chuyện ở đây, Lâm Huy Sinh và Khương Mẫn Tú vì sợ hãi, tội nên dọn trong đêm.

Sau đó, Lâm Vãn Niên cũng chuyển về nhà tổ sinh sống, căn biệt thự từ đó bỏ trống.

 

hơn mười năm ai ở, nhưng vẫn đến dọn dẹp định kỳ.

Người quản lý đây – bác Lý – vẫn ở trông coi nên từ trong ngoài đều sạch sẽ.

 

Có lẽ hôm nay họ sẽ đến, bác Lý mở sẵn hệ thống sưởi, chờ sẵn trong phòng khách.

 

“Thiếu gia, về !” – Bác Lý cung kính cúi chào.

 

“Bác Lý, lâu gặp.” – Lâm Vãn Niên gật đầu.

 

Ánh mắt bác Lý chuyển sang Hạ Tầm Song, nở nụ hiền hòa:

“Chắc đây chính là vị tiểu thư mà qua điện thoại – phu nhân tương lai của ?”

 

Nghe đến chữ “phu nhân tương lai”, Hạ Tầm Song khẽ nhướng mày.

Ra là giới thiệu như thế ?

 

Bị ánh mắt cô , Lâm Vãn Niên chút ngượng ngập, liền ho nhẹ:

.”

 

Hạ Tầm Song cũng lễ phép gọi:

“Cháu chào bác Lý.”

 

“Vâng, phu nhân, chào cô! Cô và thiếu gia đúng là trai tài gái sắc, thật xứng đôi.” – Bác Lý , bỏ luôn chữ “tương lai”, tự ý gọi thẳng cô là “phu nhân”.

 

“Nghe chữ ‘phu nhân’ , thấy thật êm tai.” – Hạ Tầm Song khẽ che miệng, nhỏ.

 

cái “ nhỏ” vẫn đủ để Lâm Vãn Niên thấy, khóe môi cong lên một nụ hiếm hoi.

 

Bác Lý cũng hạ giọng đáp :

“Miễn là cô thích là .”

 

“Lâm Vãn Niên, tăng lương cho bác Lý đấy, ?” – Hạ Tầm Song hích nhẹ khuỷu tay .

 

Lâm Vãn Niên dịu dàng:

“Được, em.”

 

“Không , , công việc của nhẹ nhàng lắm , lương hiện tại cũng cao, thể tăng thêm nữa.” – bác Lý vội vàng xua tay.

 

“Thôi , bác Lý, bác xuống nghỉ , dẫn Song Song xem quanh một chút.”

 

“Vâng, gì cứ gọi .” – Nói , bác Lý nhanh nhẹn lui , để gian riêng cho hai .

 

Lâm Vãn Niên lâu nơi . Mọi thứ trong nhà vẫn giữ nguyên như , chỉ là… xưa nay chẳng còn.

 

Anh đưa mắt quanh một lượt, dừng ở chân cầu thang dẫn lên tầng hai:

“Năm đó, Khương Mẫn Tú m.a.n.g t.h.a.i hai, chính là sảy thai ở chỗ .”

 

 

Loading...