Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 755: + 756 Hồi nhỏ anh thật đáng yêu (2)

Cập nhật lúc: 2025-11-07 15:28:30
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

【Ờ… nhỏ một câu nhé, thật … nếu cướp chị Song về cũng đó, Pikachu, sẽ âm thầm cổ vũ cho trong lòng!】

 

【Anh Dã Tử thua là vì bạn gái đó hahahaha】

 

【Tình bạn thế thật khiến ghen tỵ】

 

“Cái… cái gì đây?” – Giang Dã chỉ bình luận màn hình, kinh ngạc – “Thậm chí còn xúi cướp cô về nữa!”

 

Nói xong, theo phản xạ sang Lâm Vãn Niên, chạm ánh mắt lạnh như băng , liền lập tức cúi gằm đầu xuống.

 

Giang Dã: Nguy !

 

Chỉ một ánh mắt thôi mà cảm thấy như thấy Diêm Vương đang vẫy tay gọi .

 

Muốn lấy mạng thì thẳng , đám cư dân mạng c.h.ế.t sớm thế chứ?!

 

Hạ Tầm Song liếc đàn ông bên cạnh một cái, chút ngượng ngập khẽ ho một tiếng:

“Cái cũng ngờ tới .”

 

Cô ngừng bổ sung thêm:

“Cái gọi là ắt mất, quan trọng là chuyện giải quyết còn gì, mấy chuyện khác thì đừng để ý nhiều quá.”

 

“Cũng đúng, ít giờ còn anti nữa.” – Giang Dã lướt bình luận phụ họa – “Ai mà c.h.ử.i chứ! Chỉ là… hình tượng soái khí của chắc tiêu .”

 

 

Khoảng mười phút , Giang lão gia tử bên cửa sổ sát đất, trông thấy cháu trai vui vẻ trở về, trong lòng ông mừng rỡ, liền nhanh nhẹn bước cửa đón.

 

Giang Dã huýt sáo mở cửa, thấy ông nội đang khoanh tay đó thì tò mò hỏi:

“Ông ơi, ông định ngoài ?”

 

“Giời lạnh thế , ngoài gì?” – Giang lão gia tử bí mật đảo mắt quan sát cháu từ đầu đến chân, thấy thương chỗ nào thì hiền từ:

“Cháu ngoan, mau cho ông , cháu thắng thằng nhóc nhà họ Lâm bằng cách nào, đ.á.n.h cho nó sưng mũi bầm mắt ?”

 

“Hả? Ông đang cái gì thế ạ?” – Giang Dã từng chữ đều hiểu, mà gộp thì thấy mù mờ.

 

“Lúc nãy cháu chẳng bảo nhà bên cạnh ‘tính sổ’ ?” – Trong mắt ông lóe lên tia hứng khởi – “Nói mau, cháu thắng ?”

 

“Ý ông là… tưởng cháu đ.á.n.h ?” – Giang Dã ngán ngẩm, cảm giác ông nội mong cháu trai gây chuyện thế nhỉ?

 

“Chẳng lẽ ?”

 

“Ông xem cháu thế giống đ.á.n.h ?” – Giang Dã giơ hai cánh tay xoay một vòng.

 

Ánh sáng trong mắt Giang lão gia tử cụ lập tức tắt ngúm, hừ giọng khó chịu:

“Thế thì lúc nãy cháu bảo ‘tính sổ’ là ?”

 

“Ờ… là hiểu lầm thôi.” – Giang Dã định giải thích thì Giang lão gia tử cắt ngang:

“Thôi thôi, chỗ khác chơi , đừng chắn mắt nữa.”

 

Lãng phí hết cảm xúc của ông .

 

Giang Dã tốc độ đổi sắc mặt của ông nội mà vẫn hiểu chuyện gì, gãi đầu hỏi:

“Ông ơi, khi nào ăn cơm , cháu đói .”

 

“Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ ăn, cháu là cái thùng cơm ?” – Ông cụ hừ lạnh một tiếng, khoanh tay gọi con ch.ó tướng quân cùng phòng khách.

 

Giang Dã bỏ , bóng dáng một một ch.ó mà ngẩn ngơ:

Cái gì thế , ông nội ăn nhầm t.h.u.ố.c nổ ?

 

Vừa nãy còn gọi “cháu ngoan”, chớp mắt mắng “đồ thùng cơm”.

 

Anh sống còn bằng con ch.ó nữa

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-755-756-hoi-nho-anh-that-dang-yeu-2.html.]

 

Sau bữa tối, Lâm lão gia tử bỗng lấy một quyển album dày cộp:

“Tiểu Song, để ông cho cháu xem hồi nhỏ của Tiểu Niên nhé.”

 

“Dạ , cháu xem lắm luôn!” – Hạ Tầm Song tò mò về dáng vẻ thuở nhỏ của Lâm Vãn Niên, liền trêu chọc:

“Ông ơi, hồi nhỏ cũng suốt ngày cau thế ?”

 

“Không hề, hồi nhỏ Tiểu Niên đáng yêu lắm, trắng trẻo mũm mĩm, như củ cải nhỏ , ai thấy cũng thích.” – Ông cụ híp mắt .

 

Lâm Vãn Niên thế, bất lực thở dài:

“Ông ơi, con giống củ cà rốt chứ?”

 

“Không giống ở ? Con tự xem !” – Ông cụ phục, rút một bức ảnh: trong ảnh, bé Lâm Vãn Niên đang sofa chơi đồ chơi, hai má phúng phính, tròn trịa, rõ là đáng yêu hết nấc.

 

Thì hồi nhỏ thế !

Hồi nhỏ thì đáng yêu, lớn lên hóa soái ca.

 

Hạ Tầm Song mà thích thú vô cùng, còn hùa theo:

“Ừm, đúng là giống củ cải nhỏ thật đó!”

 

“Thôi , hai giống thì giống .” – Lâm Vãn Niên thở dài, giọng mang chút cưng chiều.

 

“Còn tấm … là bà nội nó bế chụp đấy.” – Ông cụ chỉ một bức ảnh khác.

 

Lật thêm vài trang, Hạ Tầm Song liền chú ý đến một phụ nữ xinh đang ôm Lâm Vãn Niên trong tấm ảnh gia đình, cô hỏi:

“Người … là của Niên ạ?”

 

Ông cụ thở dài, khẽ gật đầu:

.”

 

Trong mắt Lâm Vãn Niên cũng thoáng hiện nét đau thương.

 

“Dì thật xinh !” – Hạ Tầm Song khen ngợi.

 

Lâm Vãn Niên thừa hưởng nhiều nét của .

 

“Ưu điểm của Du Ninh chỉ là dung mạo.” – Mỗi nhắc đến Thẩm Du Ninh, ông cụ tràn đầy hối tiếc – “Chỉ tiếc là… cuối cùng vẫn đứa con bất hiếu nhà phụ lòng.”

 

“Ông ơi, chuyện đó qua lâu , ông nên buông bỏ ạ. Nếu dì cứ sống trong day dứt vì cái c.h.ế.t của dì, chắc dì sẽ vui .” – Hạ Tầm Song nhẹ giọng khuyên.

 

Người đáng hổ thẹn nhất thì sống ung dung nhất.

Còn tất cả nỗi đau, đều đổ lên vai Lâm Vãn Niên và lão gia tử.

 

Sau một lúc im lặng, Lâm Vãn Niên cũng câu từng nhiều năm :

“Ông , hãy buông xuống .”

 

những chuyện, cứ là buông .

Những gì từng xảy , thể giả vờ như từng tồn tại.

 

“Thôi, đừng nhắc chuyện buồn nữa.” – Ông cụ gượng , tiếp tục cùng hai xem ảnh.

 

Hạ Tầm Song vẫn còn hứng thú, xem :

“Hết ạ?”

 

“Còn chứ! Ta nhớ Tiểu Niên còn giữ mấy tấm khác, ở đây chỉ từ lúc nó sinh đến năm năm tuổi thôi, mấy tấm chắc ở thư phòng của nó.”

 

“Lâm Vãn Niên, dẫn em lên xem mà~” – Hạ Tầm Song kéo nhẹ tay áo , giọng mang chút nũng nịu.

 

“Muốn xem thật ?” – Anh khẽ nhướng mày.

 

Cô gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Ừm ừm ừm…”

 

Lâm Vãn Niên bất đắc dĩ dậy, vẻ mặt như với cô:

“Ông ơi, con dẫn cô lên lầu nhé.”

 

 

Loading...