Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 751: + 752 Các người thật quá đáng rồi (3)
Cập nhật lúc: 2025-11-07 15:28:28
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai , ngầm hiểu ý, cùng xổm xuống đất nặn tuyết thành từng quả cầu tròn.
“Ê, đang chuyện với hai đấy! Không thèm để ý ?” – giọng bất mãn của Giang Dã vang lên từ phía .
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, hai chẳng chẳng rằng, lập tức dậy, đồng loạt ném quả cầu tuyết trong tay về phía .
Giang Dã ngờ họ chơi trò , kịp phản ứng thì hai quả cầu tuyết “phập” một tiếng, đồng loạt nện trán .
Giang Dã: “!”
Anh rút tay khỏi túi áo, lau sạch tuyết rơi mí mắt. Trước mắt là hai khuôn mặt rạng rỡ, mang vẻ đắc ý của kẻ âm mưu thành công.
“Hai … thật là quá đáng mà!” – Giang Dã nghiến răng nghiến lợi họ.
“Có bản lĩnh thì ném trả chứ! Có ai cấm phản kích .” Hạ Tầm Song khoanh tay ngực, giọng điệu lười nhác đáp.
Nói xong, cô còn dùng cùi chỏ huých nhẹ Lâm Vãn Niên, liền thuận miệng phụ họa: “ đấy!”
Giang Dã: “!”
Quá đáng thật ! Đã bắt nạt đến nước , nếu còn phản kích thì chẳng sẽ coi dễ bắt nạt !
“Là các châm ngòi đấy nhé, đừng trách khách sáo!” – Giang Dã lập tức trạng thái chiến đấu cấp độ một.
Hạ Tầm Song ngoắc ngoắc ngón tay trêu chọc: “Lại đây, đ.á.n.h !”
Giang Dã mang găng tay. Hai tay cắm đống tuyết, lập tức cảm giác lạnh buốt thấu xương chạy dọc từ đầu ngón tay lan khắp , khiến rùng một cái.
lúc đó, một quả cầu tuyết nữa “bụp” một tiếng nện gáy – chỗ chiếc mũ đội đầu.
“Này, gì mà lâu thế, đang ấp trứng ?” – Hạ Tầm Song bật trêu.
“Cô mới là đang ấp trứng !” – Giang Dã nhịn nữa, ôm một đống tuyết nhào nặn thành quả cầu ném thẳng về phía hai .
Chỉ là, Hạ Tầm Song nghiêng một cái, dễ dàng né sang bên, quả cầu tuyết trượt qua trong vô vọng.
Giang Dã: “!”
Anh tin là ném mãi mà trúng!
Giang Dã hít sâu, chỉnh tư thế, cố chịu cái lạnh cắt da mà nặn thêm quả nữa, ném về phía họ.
Kết quả — vẫn trượt!
Lâm Vãn Niên nén nổi, bật lời châm chọc: “Trình độ của chỉ đến thế thôi ?”
“Lại nữa!” – Giang Dã nghiến răng. Anh tin vận đen bám mãi thế .
Trong nhà, Lâm lão gia tử và quản gia Chu cửa sổ sát đất, sân nơi ba bóng đang đùa giỡn trong tuyết.
“Tuổi trẻ vẫn là nhất!” – Lâm lão gia tử mỉm cảm khái.
“Thiếu gia bây giờ quả thật cởi mở và hoạt bát hơn nhiều.” – quản gia Chu đồng tình gật đầu.
Sáng sớm dậy sớm chỉ để đắp tuyết cho bạn gái, nếu là đây, bọn họ mơ cũng chẳng dám nghĩ đến.
Nhìn thấy sự đổi , Lâm lão gia tử cảm thấy an lòng vô cùng: “Đều là công của con bé Song cả!”
“Thiếu gia và Hạ tiểu thư đúng là trời sinh một đôi.” – quản gia khen tiếc lời, ánh mắt dõi theo hai bóng dáng ngoài cửa sổ.
“Ông xem… Giang lão cẩu đó đem hết gen yếu đuối truyền cho thằng cháu ? Sức chiến đấu yếu y như ông hồi trẻ .” – Lâm lão gia tử phun lời mỉa mai.
Quản gia Chu xong bật , “Ngài đúng là đả kích .”
Giang Dã: Cảm ơn, đ.â.m một nhát chí mạng !
……
Nửa tiếng .
Giang Dã sõng soài tuyết, ai oán hét lớn: “Hai đúng là cặp đôi xa! Hai đ.á.n.h một, thế mà cũng gọi là hùng hảo hán ?”
Quả là tính sai ! Hai bàn tay thể địch nổi bốn bàn tay cơ chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-751-752-cac-nguoi-that-qua-dang-roi-3.html.]
Anh đúng là quá ngốc, mới chịu ứng chiến, để hai trêu đùa suốt nửa tiếng đồng hồ.
Mệt c.h.ế.t mà chẳng ném trúng mấy cái, đúng là thua thiệt to.
“Không công bằng! Hai bắt nạt !” – Giang Dã vùng vẫy, đá chân vung tay, lăn lộn trong tuyết như một đứa trẻ ba tuổi.
Thật nỡ …
Hạ Tầm Song lặng lẽ bật điện thoại bộ cảnh .
Lâm Vãn Niên giật giật khóe miệng, hối hận đến mức giả vờ như từng quen tên ngốc .
Vừa nếu họ cố tình cho ném trúng vài quả, thì với “kỹ năng” , e rằng một cái cũng chẳng trúng.
Khụ khụ… Nghĩ , hình như cũng quá đáng thật.
Hạ Tầm Song bước lên, đá nhẹ giày : “Đứng dậy , với cùng một đội, ?”
Nghe , Giang Dã lập tức im bặt, bật dậy khỏi tuyết, dè dặt hỏi: “Vậy là… chúng hai đ.á.n.h Niên ?”
“ !” – Hạ Tầm Song tiếp tục lén video.
Lâm Vãn Niên thấy thế, mí mắt giật mạnh một cái.
Cái tên Giang Dã , càng càng ngứa mắt!
chẳng nhận , còn rạng rỡ như nắng: “Tốt quá! Vẫn là chị Song thương nhất!”
Hạ Tầm Song trong lòng: Khụ khụ… cô bụng đến thế, chẳng qua thấy bắt nạt t.h.ả.m quá, nếu cho chút ngọt thì lấy ai chơi cùng nữa!
Sau đó, Hạ Tầm Song và Giang Dã liên thủ hai đ.á.n.h một Lâm Vãn Niên, thế là thế trận tạm cân bằng hơn chút.
Chỉ điều, trong lúc đ.á.n.h , Lâm Vãn Niên ném cầu tuyết thì bao giờ nhắm Hạ Tầm Song.
Còn Hạ Tầm Song thì hề nương tay, ném tới tấp .
Giang Dã tuy ném tơi tả, nhưng chị Song bên cạnh, vẫn vui như tết, mà độ chính xác cũng cao hơn hẳn .
Anh nghĩ thầm: Hừ, cuối cùng cũng trả thù !
Kết thúc trận chiến, Hạ Tầm Song đề nghị chụp ảnh. Giang Dã chụp chung với họ xong, định chen thêm một tấm nữa thì Lâm Vãn Niên lạnh lùng đẩy đầu , tay đối phương mạnh đến mức chẳng khác nào Thủy Thủ Popeye khi ăn rau chân vịt, khiến tài nào chen nổi.
“Hừ, đồ nhỏ nhen! Uống nước lạnh cho biến thành quỷ luôn !” – Giang Dã u oán lầm bầm.
Chỉ là chụp thêm tấm hình thôi mà, cần keo kiệt thế !
Sau khi chụp xong, Hạ Tầm Song còn quên chụp vài tấm kỷ niệm với tuyết.
Dù đây cũng là tuyết đầu tiên cô và cùng đắp, , hẳn sẽ là một ký ức đầy ngọt ngào.
……
Khi ba trở nhà, hơn chín giờ.
Lâm lão gia tử ăn sáng xong từ lâu, giờ chỉ còn Hạ Tầm Song, Lâm Vãn Niên và Giang Dã quanh bàn.
Giang Dã đảo mắt một vòng qua bàn đầy đồ ăn, cuối cùng ánh dừng đĩa há cảo tôm trong suốt, liền cầm đũa định gắp.
hai tay , vì lạnh đến đỏ ửng, cứng đờ chẳng theo điều khiển, gắp mãi .
Hạ Tầm Song, Lâm Vãn Niên: “……”
Hai , hết nổi.
“Ờ… tay đông cứng , nó lời nữa.” – Giang Dã tội nghiệp hít mũi, vẻ đáng thương tột độ.
Vừa nãy chơi hăng quá, giờ mới thấy tay lạnh đến mức tê cóng chẳng còn cảm giác.
“Đây, dùng cái .” – Hạ Tầm Song đưa cho con d.a.o và cái nĩa bên cạnh, rót thêm một cốc sữa đậu nành nóng, “Uống , sưởi ấm tay, kẻo cảm lạnh đấy.”
Dù cô và Lâm Vãn Niên mang găng tay, nhưng tay họ cũng lạnh buốt, chỉ đỡ hơn Giang Dã một chút.
“Cảm ơn chị Song!” – Giang Dã ôm cốc sữa đậu nành uống một ngụm lớn, lập tức cảm thấy cả ấm áp hẳn lên.