Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 745: + 746 Đây chỉ là một bài học nhỏ (4)

Cập nhật lúc: 2025-11-07 14:45:33
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hừ, thật đúng là tự cho là cái thá gì chứ!

 

Hiểu ý tứ trong lời của cô, lúc cả Lâm Vãn Niên và Lâm lão gia tử đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

 

lúc đó, quản gia Chu dẫn theo mấy vệ sĩ bước . Lâm lão gia tử, đang giận sôi , mở miệng quát to:

“Cút! Sau phép bước chân nhà họ Lâm nửa bước nữa! Nếu dám , c.h.ặ.t c.h.â.n quăng cho ch.ó ăn!”

 

“Ha, thấy ông thật sự là lão già hồ đồ ! Cái con đàn bà đó rốt cuộc cho hai ông cháu uống thứ mê hồn d.ư.ợ.c gì hả?” — Lâm Huy Sinh giận đến mức mặt mày tối sầm, giọng đầy căm phẫn.

 

Hạ Tầm Song lập tức phản đòn, một đủ thì hai cũng :

“Câu đó tặng cho ông thì hợp hơn đấy!”

 

Cô mỉm , ánh mắt khẽ liếc về phía Khương Mẫn Tú, trong ánh ánh lên một tia sắc lạnh sắc bén đến mức khiến khác khó chịu.

 

Không hiểu vì , Khương Mẫn Tú cảm thấy chột — ánh mắt như thể thể xuyên thấu suy nghĩ trong lòng cô , khiến cô thấy như đang trần trụi mặt đối phương, còn lấy nổi một mảnh che .

 

Bản năng khiến Khương Mẫn Tú khẽ lùi , trốn lưng chồng.

 

Quản gia Chu nhận ánh mắt hiệu của lão gia, lập tức hiểu ý, lệnh cho mấy vệ sĩ xông lên, bắt giữ cả Lâm Huy Sinh lẫn Khương Mẫn Tú.

 

“Chồng ơi! Cứu em với! Gia Hàm… con mau cứu ! A… tay của … đau quá…” — Khương Mẫn Tú nước mắt ròng ròng, ngoái đầu con trai, tiếng kêu t.h.ả.m thiết như thể sắp chia lìa sinh tử đến nơi.

 

Thế nhưng Lâm Gia Hàm chẳng thèm để ý, cúi đầu bấm điện thoại, vẫn chăm chú chơi game như thể thế giới chẳng liên quan gì đến .

 

“Buông ! Thả ! tự !” — Lâm Huy Sinh tức giận gạt tay đám vệ sĩ, giọng đầy phẫn uất. Sau đó, ông hung hăng trừng mắt cha :

“Hy vọng ông sẽ hối hận với quyết định ! Đuổi cũng , nhưng nếu còn về, thì đừng mơ dễ dàng như !”

 

Lâm lão gia tử chẳng hề khách sáo, thuận tay cầm một quả táo trong khay trái cây, ném thẳng về phía trán của ông .

“Cút ngay cho !”

 

Bộp!

 

Tiếng nện trầm đục vang lên, quả táo vỡ nát, nước trái cây b.ắ.n tung tóe, văng khắp cả khuôn mặt Lâm Huy Sinh.

 

Ông lau mặt, nghiến răng ken két, lạnh:

“Tốt! Tốt lắm, thật là lắm!”

 

Nói xong, ông kéo theo Khương Mẫn Tú — vẫn còn luyến tiếc cả hai cùng rời khỏi biệt thự.

 

Còn Khương Mẫn Tú, trong lòng thầm tính toán:

Lão già c.h.ế.t tiệt đó chỉ đuổi vợ chồng , chứ đuổi cả con trai. Vậy nghĩa là… con trai vẫn còn cơ hội thừa kế!

Không , sẽ tìm cơ hội khác.

 

Sau khi vợ chồng Lâm Huy Sinh rời , đại sảnh rộng lớn bỗng trở nên yên tĩnh đến mức chỉ còn thấy tiếng game phát từ điện thoại của Lâm Gia Hàm.

 

“Gia Hàm.” — Lâm lão gia tử bỗng gọi khẽ một tiếng.

 

Lâm Gia Hàm lập tức thoát khỏi trò chơi, cất điện thoại, thẳng dậy:

“Ông nội.”

 

Ánh mắt của Hạ Tầm Song cũng rơi khuôn mặt của . Trong lòng cô thầm nghĩ — tuy cha là kẻ chẳng gì, nhưng đứa con trai ngoại hình khá tuấn tú, cũng mang vài phần khí chất giống Lâm Vãn Niên.

 

Còn về việc cùng một lòng với độc ác , thì còn xem thêm.

 

“Ta đuổi cha con khỏi nhà họ Lâm, con trách ?” — Lâm lão gia hỏi, giọng trầm nhưng vẫn toát khí thế của từng ở vị trí cao nhiều năm, ánh mắt nghiêm nghị, thần sắc uy nghiêm.

 

Không hề do dự dù chỉ một giây, Lâm Gia Hàm trả lời dứt khoát, để hở chút kẽ hở nào:

“Không ạ. Ông nội gì, tất nhiên đều lý do của ông nội.”

 

Chỉ là… vì Khương Mẫn Tú, những năm qua, ngay cả Lâm lão gia cũng ít khi thật sự thiết với .

 

Thật , tính kỹ thì đây là đầu tiên Lâm lão gia nghiêm túc kỹ đứa cháu trai của .

“Cha của con đuổi khỏi nhà họ Lâm , nhưng con thì .”

 

Ông dừng một chút tiếp:

“Về phần con sẽ chọn con đường nào, quyết định đều ở chính con.

Nghe hiểu ý chứ?”

 

Lâm Gia Hàm hiểu rõ ẩn ý trong lời , nên gật đầu đáp:

“Con hiểu , ông nội.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-745-746-day-chi-la-mot-bai-hoc-nho-4.html.]

 

“Hiểu là .” — Lâm lão gia khẽ thở dài, trong giọng phần mỏi mệt.

“Có dùng cơm trưa ?”

 

“Con xin phép ăn ạ, hôm nay một bạn lâu năm của con từ xa trở về, con hứa sẽ sân bay đón .”

 

“Vậy thì thôi, giữ con nữa.”

 

“Ông nội nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”

Nói xong, Lâm Gia Hàm liếc Hạ Tầm Song và Lâm Vãn Niên một cái, đó mới xoay rời khỏi biệt thự.

 

Trong khoảnh khắc yên tĩnh , trong phòng khách chỉ còn ba : Lâm lão gia, Hạ Tầm Song và Lâm Vãn Niên.

Không từ lúc nào, quản gia Chu cũng lặng lẽ lui ngoài.

 

“Cháu và Tiểu Niên đầu về nhà, để cháu chứng kiến cảnh chướng mắt thế , thật là khiến thấy hổ.”

 

Lâm lão gia Hạ Tầm Song, giọng mang theo chút áy náy:

“Còn về lời của đứa nghịch tử , cháu đừng để trong lòng. Hắn đại diện cho , cũng đại diện cho Tiểu Niên.”

 

Ông vốn hề coi trọng chuyện “môn đăng hộ đối”.

 

Nhà họ Lâm từ đến nay vẫn chẳng thèm dùng hôn nhân của con cháu để đổi lấy địa vị lợi ích.

 

“Ông yên tâm ạ!” — Hạ Tầm Song , thần sắc nhẹ nhõm.

 

“Cái loại sức chiến đấu yếu như ông , đả kích cháu thì còn kém xa lắm!”

 

Tố chất tâm lý của cô mạnh khỏi bàn, mà cái miệng của cô — chỉ sợ thiên hạ cũng khó tìm đấu .

Chỉ là hôm nay cô đang vui, ông lão mất mặt, nếu thì cô thể mắng cho tên đàn ông đó tự kỷ luôn .

 

“Thế thì , thế thì .” — Lâm lão gia rốt cuộc cũng mỉm .

 

“Ta sớm nên đuổi thằng nghịch tử đó khỏi nhà .”

 

Chỉ cần nhớ những lời khi nãy, trong lòng ông thấy đau nhói.

 

Thật là nhầm — bỏ mất viên ngọc, ôm nhầm hòn đá!

 

Cũng chỉ là một tên ngu đàn bà dắt mũi mà thôi!

 

“Ông , với loại như thế thì giận gì cho phí sức. Hắn thế nào thì cứ để tự sinh tự diệt .

, ông vẫn còn tụi cháu mà.” — Hạ Tầm Song nhẹ nhàng.

 

Bên cạnh, Lâm Vãn Niên cũng khẽ tiếp lời:

“Con cũng còn là đứa trẻ năm xưa nữa .”

 

Từ giây phút rời , trong lòng chẳng còn cha nữa.

Bao năm nay quen với điều đó — đó, từ lâu thể tác động gì đến tâm trạng của nữa.

 

Nghe , Lâm lão gia tử im lặng một hồi lâu.

 

Trong sâu thẳm, ông hiểu rõ — đời ông nợ đứa cháu quá nhiều.

 

Đột nhiên, quản gia Chu từ hướng sân bước , theo ông là một phụ nữ mặc đồng phục , chừng ba mươi tuổi.

 

cúi đầu thật thấp, hai tay nắm chặt lấy chiếc tạp dề ngang hông, cả run rẩy, toát vẻ sợ hãi cực độ.

 

Đến giữa phòng khách, hai cùng dừng .

 

Sau đó, quản gia Chu , giọng nghiêm khắc:

“Cô tự , để ?”

 

Hạ Tầm Song khẽ nhướng mày, thầm nghĩ:

Ồ? Lại trò vui để xem ?

 

…” — giúp việc run rẩy chỉ một chữ, phịch một tiếng, quỳ sụp xuống mặt Lâm lão gia, nước mắt lã chã:

“Lão gia, xin , sai ! Xin ông hãy cho một cơ hội nữa! Trên cha già, con nhỏ, thật sự thể mất công việc !”

 

Lâm Vãn Niên chỉ lặng lẽ , ánh mắt lạnh nhạt, dường như quá quen với những cảnh tượng như thế còn lấy gì lạ nữa.

 

 

Loading...