Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 721: + 722 Thì ra tên hề là chính mình (3)
Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:20:53
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù để ngoài phận thật của — ít nhất là lúc .
——
Kinh thành.
Sau khi quản gia Chu giúp Lâm lão gia tử đăng đoạn video lên mạng, ông mới chợt nhận hình như chỗ nào đó . Ông kỹ , kinh hãi thốt lên:
“Trời ơi! quên mất đổi tài khoản !”
Bọn họ vốn định dùng tài khoản chính thức của công ty để đăng bài, còn cẩn thận xin bên công ty tên đăng nhập và mật khẩu. Ai ngờ quản gia Chu kích động một cái, lỡ tay dùng chính tài khoản cá nhân của lão gia — mà khổ nỗi, đó là tài khoản mà lão gia đặc biệt lập để... ghép đôi CP của cháu !
“Ông đúng là tuổi càng cao đầu óc càng hồ đồ, còn hơn cả nữa!” Lâm lão gia tử tức giận nghi ngờ, “Có ông cố ý trêu đấy hả? Mau xóa , xóa ngay cho !”
Nếu để ông âm thầm say mê chuyện ghép cặp cháu trai như , thì cái mặt già của ông giấu cho ?
“Lão gia... sợ là kịp nữa .” Quản gia Chu lắp bắp .
Ông chằm chằm màn hình điện thoại, nơi lượt thích, bình luận và chia sẻ đang tăng lên với tốc độ kinh hoàng. Ông giơ tay lau mồ hôi (dù thực chẳng giọt nào), cứng ngắc dám nhúc nhích.
Giờ xóa cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa — ai cần thấy thì đều thấy .
Lâm lão gia tử giật điện thoại trong tay ông, tức giận mắng:
“Ông xem, ông còn việc gì cho hồn hả!”
Tuy lời chút trách móc, nhưng quản gia Chu hiểu rõ, ông chủ thật hề nổi giận thật sự.
Lão gia lật xem từng bình luận một, sắc mặt từ u ám dần dần dịu , chẳng bao lâu... khóe miệng và đuôi mắt ông cũng đều giãn , mang theo ý .
“Ông xem , xem cái bình luận — là bá đạo bảo vệ cháu trai, đáng yêu quá mất.”
“Còn cái nữa, bảo ‘lén lút ăn đường’ mà ngay cả tên ID cũng dễ thương!”
“Ha, còn cả đám hỏi thiếu cháu trai cháu gái nữa cơ.”
“Lại hỏi, tiểu Niên với cháu dâu sắp tin vui .”
“Ha ha ha ha…” Lâm lão gia tử sảng khoái, đến mức khóe miệng như kéo dài tới tận mang tai.
Quản gia Chu cảnh đó, khóe miệng giật mạnh một cái — nãy ai là bảo ông già hồ đồ cơ nhỉ?
——
Bệnh viện.
Khi Diệp Nhã Cầm thấy tin tức mạng, mặt bà tái nhợt như tờ giấy:
“Xong … thật sự xong …”
Bà ngờ rằng cái con nha đầu c.h.ế.t tiệt Hạ Tầm Song thể tìm một bạn trai xuất từ đại gia tộc ở Kinh thành!
Nhà họ Lâm ở Kinh thành là khái niệm gì chứ?
Chỉ cần khẽ dậm chân, cả nước Hoa đều rung ba cái.
Còn nhà họ Hạ của bà , so với họ chẳng khác nào một con kiến — bóp c.h.ế.t lúc nào chẳng .
Thảo nào… thảo nào bọn họ thể sống ở khu trung tâm của Nam Loan 1, hóa bà đắc tội với thiếu gia nhà họ Lâm!
Diệp Nhã Cầm chỉ cảm thấy mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
“Mẹ, thế? Cái gì mà xong ?”
Từ khi đăng ký kết hôn với Trần Cảnh Sơn, mặt Hạ Châu Ngữ lúc nào cũng nở nụ — thể thấy tâm trạng cô đến mức nào.
Diệp Nhã Cầm vẫn còn đang chìm trong nỗi kinh hãi, thấy lời con gái . Ngay cả khi điện thoại trượt khỏi tay rơi xuống giường, bà cũng hề .
Hạ Châu Ngữ dừng tay, tiếp tục soi gương trang điểm nữa, ngạc nhiên đang sợ đến mức sắc mặt trắng bệch:
“Mẹ thấy cái gì mà hoảng hồn ?”
Vừa hỏi, cô cúi nhặt chiếc điện thoại rơi giường lên.
Màn hình vẫn sáng — chỉ cần liếc qua, cô liền thấy dòng tiêu đề to tướng:
#Sốc! Lâm Vãn Niên hóa là cháu ruột của Lâm Thế Hoành.
Thấy , gương mặt Hạ Châu Ngữ cũng lập tức cứng đờ.
Không thể nào…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-721-722-thi-ra-ten-he-la-chinh-minh-3.html.]
Không lẽ là vị Lâm Thế Hoành mà cô đang nghĩ tới?
Cô vội kéo xuống xem tiếp, mà mỗi một từ xuất hiện hot search đều như những lưỡi d.a.o sắc bén, từng nhát từng nhát đ.â.m lòng cô.
Không ngờ Lâm Vãn Niên là của nhà họ Lâm — một trong bốn đại gia tộc ở Kinh thành!
Sau khi tin , cô còn đau khổ hơn cả c.h.ế.t.
Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là cô thể nắm .
Nếu khi đó cô chịu kiên trì thêm một chút, lẽ bây giờ gả hào môn chính là cô !
Cơ hội như thế, để tuột mất trong tay — đúng là đáng c.h.ế.t mà!
Sao lúc đó cô nhận phận của chứ!
lúc , Diệp Nhã Cầm dần trấn tĩnh , ánh mắt đầy hung hãn mắng to:
“Hạ Tầm Song! Là con tiện nhân Hạ Tầm Song đó! Lại một nữa con bé đó hãm hại !”
“Nó rõ ràng phận của Lâm Vãn Niên, mà cố tình giấu cho , còn để đắc tội với — đúng là lòng độc ác mà!”
Giờ phút , Diệp Nhã Cầm hối hận đến mức ruột gan như thiêu cháy.
Bà trêu nên trêu, mà thế gian chẳng t.h.u.ố.c hối hận.
Lâm Vãn Niên nhất định sẽ trả thù bà .
Nghĩ tới đó, hai tay bà bắt đầu run rẩy.
“Còn con tiện nhân Hạ Tầm Song đó, dựa gì nó Lâm Vãn Niên để mắt tới hả?” — Hạ Châu Ngữ nghiến răng, siết chặt nắm đấm.
“Nó là đứa cha , chẳng gốc gác là ai, dựa mà tư cách bước chân nhà họ Lâm?”
Càng nghĩ, lòng ghen tị của cô càng dâng cao, gần như hóa thành điên cuồng.
Trần Cảnh Sơn so với Lâm Vãn Niên chẳng khác nào một trời một vực, thể so sánh.
Tại ?
Tại Hạ Tầm Song lúc nào cũng gặp may mắn hơn cô?
Rõ ràng cô mới là tiểu thư chân chính của nhà họ Hạ, còn con chỉ là đứa con hoang cha , dựa mà dám sánh với cô?!
Hốc mắt Hạ Châu Ngữ đỏ rực, tức giận đến mức kiềm chế nổi, cô vung tay hất bay tất cả đồ tủ đầu giường — bình nước, ly, cả lọ hoa đầy sắc màu cũng rơi vỡ tan tành sàn.
Bên ngoài phòng bệnh.
Trần Cảnh Sơn xách đồ ăn từ nhà họ Hạ tới, còn tới cửa thấy tiếng đồ vật đổ vỡ vang . Anh hoảng hốt chạy :
“Sao ? Em thấy khỏe ở ?” — cảnh tượng hỗn độn khắp phòng, lo lắng hỏi.
Diệp Nhã Cầm thấy thế, nhanh chóng lấy bình tĩnh, vội vàng lên tiếng giải thích:
“À… là với Tiểu Ngữ cãi một trận, kiềm nên đổ đồ thôi.”
“Mẹ… gọi dọn dẹp ngay.”
Nói xong, bà vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Chẳng bao lâu , trong phòng chỉ còn hai : Trần Cảnh Sơn và Hạ Châu Ngữ.
“Tiểu Ngữ, đừng giận nữa. Em xem, mang món ngon cho em đây.”
“Em đói, ăn .” — Hạ Châu Ngữ lạnh lùng đáp, xoay , kéo chăn che kín mặt.
Giọng điệu và thái độ cô đều cực kỳ tệ.
Trần Cảnh Sơn chỉ nghĩ cô vẫn đang giận dỗi, nên chẳng để bụng, dịu giọng :
“Được , khi nào đói thì ăn nhé.”
——
Bên phía nhà họ Dương.
Đến chín giờ tối, khi thấy muộn, cả nhà Dương Hựu Tình mới dậy chuẩn về.
Thấy , Lâm Vãn Niên lấy gói mà chuẩn sẵn từ , đưa cho cha của Dương Hựu Tình mang về.
Cha Dương thấy gói đựng trong hũ sứ trắng giản dị, tưởng chỉ là loại bình thường, liền ngượng ngùng nhận lấy, :
“Cảm ơn Tiểu Niên nhé, khách sáo nữa.”