Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 705: + 706 Năm phút là đủ sao? (3)

Cập nhật lúc: 2025-11-06 08:31:15
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Còn nữa nhé! Gần đây tập đoàn Hạ Thị hình như gặp vấn đề trong chuỗi vốn, dẫn đến nhiều dự án thể tiếp tục. Nhiều doanh nghiệp thà bồi thường khoản vi phạm hợp đồng khổng lồ, còn hơn tiếp tục hợp tác với họ. Không ít trong giới rằng Hạ Thị giờ tứ phía đều là địch, chỉ thể chọn giữa việc thâu tóm hoặc tuyên bố phá sản.”

 

Dương Hựu Tình thở dài: “Nói chung là, trong thời gian vắng mặt, nhà họ Hạ thật sự náo loạn lắm!”

 

Kết quả đó, Hạ Tầm Song sớm dự đoán — chỉ là đến sớm hơn cô tưởng.

Nhà họ Hạ, sớm muộn cũng sẽ sụp đổ thôi!

 

Hai tiếp tục chuyện lâu, khi cúp máy, Dương Hựu Tình hỏi khi nào cô rảnh để hẹn chơi.

Hạ Tầm Song nghĩ vài giây đáp:

“Để lát nữa tớ trả lời nhé!”

 

——

 

Lần Lâm Vãn Niên tắm khá lâu, ngâm trong bồn tắm thoải mái hơn nửa tiếng mới dậy tắm vòi hoa sen, tiện thể gội đầu luôn.

 

Khi mặc bộ đồ mặc nhà màu đen bước , liền thấy cô gái nhỏ đang ghế sofa, cầm điện thoại, thất thần.

 

“Đang nghĩ gì thế?”

 

Anh sải đôi chân dài thẳng tắp, chậm rãi bước đến gần.

 

Khi gần, Hạ Tầm Song ngửi thấy mùi sữa tắm dịu mát phảng phất từ .

 

“Ờ… đang nghĩ đến những gì Tiểu Tình .”

 

Cô ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo đến mỹ của .

 

Chiếc ghế sofa chỉ đủ cho một , nếu một còn dư chỗ, nhưng khi Lâm Vãn Niên xuống thì vẻ chật.

 

Thế là liền vòng tay bế cô lên, để cô lên đùi .

 

Hai sát trong tư thế mật mập mờ.

 

“Cô gì, hai chuyện gì thế? Hửm?”

 

Giọng thấp, âm cuối mũi khẽ nhấn, mang theo chút từ tính quyến rũ khiến tim run lên.

 

Hạ Tầm Song nhẹ nhàng vòng tay qua cổ :

“Cô tập đoàn Hạ Thị giờ tứ phía đều là địch, sắp phá sản .”

 

“Vậy ?”

Lâm Vãn Niên nhướng mày, trông chẳng hề bất ngờ.

 

Ngừng một chút, Hạ Tầm Song tiếp:

“Cô còn bảo, Hạ Châu Ngữ vì cứu Trần Cảnh Sơn mà tai nạn, liệt hai chân. Giờ hai họ lấy giấy chứng nhận kết hôn .”

 

Nghe đến cái tên Trần Cảnh Sơn, Lâm Vãn Niên theo phản xạ khẽ cau mày.

 

Cũng chẳng trách — đàn ông thấy tên bạn trai cũ của yêu, phản ứng bản năng thôi mà.

 

ngay đó, khi đến đoạn hai họ kết hôn, đôi mày dãn :

“Một cặp rồng phượng cùng ổ, đúng là trời sinh một đôi. Lấy giấy kết hôn , chắc chúc mừng mới .”

 

Hạ Tầm Song lặng lẽ quan sát hết biểu cảm của , khẽ gật đầu, mỉm đồng ý:

“Ừ, đúng là nên chúc mừng.”

 

Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt , cô nhịn , cúi đầu hôn khẽ một cái:

“Anh xem… đến thế nhỉ?”

 

Yết hầu Lâm Vãn Niên khẽ chuyển động, giọng khàn khàn:

“Thế rốt cuộc em thích khuôn mặt , thích con , hửm?”

 

“Ban đầu là thích gương mặt , đó là thích luôn cả … và thứ thuộc về .”

 

Hàng mi dài của cô khẽ quét qua má , nhẹ như một sợi lông vũ lướt qua tim .

 

Lâm Vãn Niên căng chặt, khẽ chửi:

“Đồ lừa đảo!”

 

Rồi lập tức cúi xuống hôn cô, nụ hôn sâu mạnh mẽ tràn đầy chiếm hữu.

 

Anh vẫn nhớ rõ, ở khách sạn cô cho leo cây!

 

Hạ Tầm Song cũng chẳng chịu yếu thế, vòng tay siết cổ đáp trả, như cướp hết thở của .

Hành động đó chẳng khác nào đổ thêm dầu lửa.

 

Dần dần, quần áo vứt xuống sàn, khí trong phòng nóng dần lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-705-706-nam-phut-la-du-sao-3.html.]

Có lẽ vì quá nhớ , cả hai đều như mất kiểm soát.

 

 

Hai tiếng , tiếng động trong phòng mới dần yên .

Hạ Tầm Song gối đầu lên cánh tay , hai cùng thỏa mãn giường.

 

Chợt cô nhớ chuyện gì đó:

“À đúng , em quên — em mời Tiểu Tình và gia đình cô đến nhà ăn tối, ?”

 

Từ khi trọng sinh trong thể , cô nhận nhiều sự quan tâm từ nhà Dương Hựu Tình.

 

Bây giờ cô và Lâm Vãn Niên định, cô mời họ đến nhà dùng bữa như một lời cảm ơn.

 

“Em là nữ chủ nhân, mời ai cũng . Hơn nữa…”

 

Lâm Vãn Niên đùa nghịch mái tóc cô lười biếng ,

“Bây giờ chính em mới là chủ của căn nhà .”

 

Nhắc đến chuyện đó, Hạ Tầm Song liền nhớ đến nửa tháng chuyển hết giấy tờ nhà sang tên cô, khiến cô bỗng chốc trở thành phú bà tài sản trăm triệu.

 

“Vậy tối mai rảnh ?”

 

“Dù chuyện lớn bằng trời, cũng quan trọng bằng việc ở bên vợ tương lai.”

 

Câu đó khiến mặt Hạ Tầm Song đỏ bừng:

“Vậy để em nhắn cho Tiểu Tình nhé?”

 

Lâm Vãn Niên chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

 

Lần theo cô đến quán mì nhà họ Dương, tuy giỏi giao tiếp, nhưng hòa hợp khá với bố Dương.

 

Được đồng ý, Hạ Tầm Song liền vui vẻ nhắn tin mời Dương Hựu Tình.

 

——

 

Bên nhà họ Hạ, Hạ Vĩ Tài gần đây bận tối mắt.

Con gái thì liệt giường, công ty đang khủng hoảng nghiêm trọng.

 

Ông tìm đến Trần Cảnh Sơn, mong rót thêm vốn giúp Hạ Thị vượt khó.

câu trả lời của khiến Hạ Vĩ Tài như sét đ.á.n.h ngang tai.

 

“Ba, con e là giúp . Chức vụ và quyền hạn của con trong tập đoàn Trần Thị đều ba con thu hồi . Giờ con… thậm chí còn về nhà.”

 

Trần Cảnh Sơn lúng túng .

 

trấn an Hạ Châu Ngữ, liều, đưa cô đăng ký kết hôn mà báo với gia đình.

 

Cha tin qua mạng, tức giận đến mức tuyên bố cắt đứt quan hệ, thèm điện thoại nữa.

 

Sáng nay, định về nhà lấy vài bộ đồ, nhưng thậm chí còn bước qua cổng.

 

Anh đương nhiên rõ tình cảnh hiện tại của Hạ Thị!

 

Hạ Vĩ Tài con rể mới, nở nụ gượng gạo:

“À, thôi. Để ba nghĩ cách khác. Con chỉ cần chăm sóc cho Tiểu Ngữ là .”

 

Trần Cảnh Sơn là con một của nhà họ Trần, dù cha giận thế nào, cuối cùng cơ nghiệp vẫn trông chờ thừa kế.

 

Nghĩ đến đây, Hạ Vĩ Tài cũng thấy bớt u sầu phần nào.

 

Nghe cuộc trò chuyện giữa hai , sắc mặt Diệp Nhã Cầm cũng mấy dễ coi.

Nếu nhà họ Hạ thật sự sụp đổ, thì một quen sống trong nhung lụa như bà, chịu nổi cảnh sống tầm thường?

 

Từ mây rơi xuống bùn, những phụ nữ từng gọi bà là “chị em ” chắc chắn sẽ nhạo lưng bà cho xem!

 

Không !

 

Bà tuyệt đối thể để mất phận Phu nhân Hạ thị!

 

“Tiểu Sơn, con chăm sóc Tiểu Ngữ , và ba con chuyện riêng.”

 

“Vâng.”

Trần Cảnh Sơn gật đầu, xoay phòng bệnh.

 

Đợi khuất, Diệp Nhã Cầm hiệu cho chồng, hai cùng bước ban công vắng vẻ…

 

 

Loading...