“Tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết bước đời thật, thể luôn một bộ truyện dài cả triệu chữ mất .”
“Anh với một cái, thậm chí còn tưởng tượng dáng vẻ con cái tương lai của chúng nữa cơ.”
“Cậu đang nghĩ linh tinh cái gì hả?” Mấy cô gái khác lập tức cô đầy khinh bỉ.
Cô ngượng ngùng gãi mũi, “Không mơ một chút ?”
——
Nửa tiếng .
Trong căn phòng riêng sang trọng rực rỡ ánh vàng, bên trái Hạ Tầm Song là Lâm Vãn Niên, thế là bên cô lập tức trở thành vị trí tranh giành kịch liệt giữa Quý Lâm và Giang Dã.
Một chiếc ghế mà hai mỗi bên chiếm một nửa, chẳng ai chịu nhường ai, suýt nữa là đ.á.n.h đến nơi.
“Vị trí là thấy .” Giang Dã chống tay lên bàn, ép Quý Lâm ngoài.
Quý Lâm hai chân ghì chặt xuống đất, cũng cố hết sức đẩy cái tên chướng mắt , “Rõ ràng là , còn hổ đấy?”
Cái tên đáng c.h.ế.t , chẳng tình hình chút nào? Anh chỉ bồi đắp tình cảm với em gái , chạy tới chen gì?!
Hai cộng tới ba tuổi ? Hạ Tầm Song thật sự cạn lời!
Lẽ nào chỗ bên cạnh cô mùi thơm đặc biệt ?
Còn tranh giành như thế , trẻ con thật đấy!
“Đừng để ý đến bọn họ.” Lâm Vãn Niên lạnh mặt .
Anh hận thể ném hai tên mất mặt ngoài ngay lập tức.
Cãi một hồi, cuối cùng Giang Dã chịu thua, “Thôi , cho đấy, ?”
“Cho dù giành, cũng giành .” Quý Lâm hừ lạnh một tiếng.
Lúc , quản lý mang chai rượu vang mở sẵn đến, hương rượu nồng nàn lập tức lan tỏa khắp phòng.
“Ha, hôm nay mặt trời mọc đằng tây ? Cậu nỡ chi đậm thế cơ ?” Giang Dã trêu chọc.
Chỉ cần ngửi thôi thấy mùi tiền .
Cả bốn ở đây đều là những thỉnh thoảng uống rượu vang, nên cũng hiểu rõ một chút. Vừa chai mà quản lý mang đến chính là Romanée-Conti — một trong những loại rượu vang thượng hạng nhất thế giới.
“Cho uống là may , lắm lời thế.” Quý Lâm nghĩ thầm — tên uống rượu quý của là nhờ phúc của em gái .
Nếu thì ai cho uống rượu như chứ?
Anh thằng ngốc !
Thấy Quý Lâm hôm nay “hào phóng”, Giang Dã cũng chẳng tính toán thêm, “Được ! Thế thì khách sáo nữa.”
lúc đó, nhóm khởi hành họ, sự dẫn đường của nhân viên, cũng đến phòng riêng.
Tộc trưởng Triệu, Hồ Tuệ Quân, Kỳ Mạt và Trình Vạn Thanh đều mặt.
Có lẽ là do vẫn còn ảnh hưởng từ chuyện ở sân bay , Quý Linh Linh khựng ở cửa, chút rụt rè.
Cô thấy Quý Lâm đang trong phòng, cùng Hạ Tầm Song chuyện vui vẻ, trong lòng dâng lên một cảm giác diễn tả .
Quý Lâm thể tươi với bất cứ ai, nhưng chỉ riêng với cô lạnh như băng.
Thấy đến, Quý Lâm vội vàng dậy đón tiếp, cùng quản lý mời họ xuống.
Mà chẳng gì lạ, một nữa như thấy Quý Linh Linh ở cửa.
Quý Linh Linh lạnh nhạt, sắc mặt trắng bệch, cảnh đó mà trong mắt dần dâng lên một tầng nước, chỉ một giây nữa thôi là nước mắt sẽ rơi xuống.
Quản lý phận của cô, liền bước đến mặt, cúi đầu cung kính hiệu mời,
“Quý tiểu thư, mời trong .”
Quý Linh Linh chỉ đành nuốt nước mắt trở , gượng một cái còn khó coi hơn .
Vào trong, cô xuống chỗ trống bên cạnh Hồ Tuệ Quân.
Hạ Tầm Song im lặng quan sát, trong lòng thầm nghĩ — xem quan hệ giữa Quý Lâm và cô em gái , đúng là chẳng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-697-698-khong-ngai-them-toi-vao-chu-1.html.]
Phải là, còn chẳng bằng dưng nước lã.
Mọi đến đông đủ, đồ ăn nhanh chóng mang lên.
Tộc trưởng Triệu nâng ly rượu mặt lên, vui vẻ với Quý Lâm:
“Cảm ơn Tiểu Lâm hôm nay chiêu đãi nồng hậu, nào, chúng cùng cạn ly.”
“Đừng khách sáo, chúng đều là bạn bè, dịp rảnh cứ tụ tập nhiều hơn.” Quý Lâm dậy mời rượu.
“Nào nào, cùng cạn ly!”
lúc khí đang sôi nổi, cửa phòng riêng đẩy nữa.
Mọi đang nâng ly đồng loạt khựng , đầu cửa — và hình bóng cao ráo, thẳng tắp của đàn ông liền bất ngờ lọt tầm mắt họ.
“Không ngại thêm chứ?”
Quý Cẩm Xuyên đẩy nhẹ gọng kính sống mũi, mỉm hỏi.
Mọi ở đây đều từng gặp Quý Cẩm Xuyên du thuyền , là hai của Quý Linh Linh.
“Không ngại ngại, càng đông càng vui, mau ! Chúng cũng mới bắt đầu ăn thôi.” Hồ Tuệ Quân hồ hởi .
Còn về phận của Quý Lâm, bọn họ mới ở sân bay, nhờ lời của Quý Linh Linh.
Khi đó đông, dù ngạc nhiên, họ cũng tiện hỏi thêm.
Giờ thấy quan hệ giữa hai em vẻ tế nhị, nên ai nấy đều tự giác né nhắc tới.
Đợi Quý Cẩm Xuyên đến gần, Quý Lâm ngẩn hỏi:
“Anh hai, đến đây?”
Chẳng công tác ở thành phố bên ?
Chẳng lẽ dịch chuyển tức thời ?
“Anh thể đến ?” Quý Cẩm Xuyên nhướng mày em trai.
“Em ý đó, chỉ là công tác ?”
“Xong việc thì về thôi.”
“Được !” Quý Lâm lầm bầm một câu, nghĩ bụng chắc hai cũng đến em gái.
Chậc… thêm một đến tranh giành tình cảm đây.
Quý Cẩm Xuyên thấy bên cạnh Kỳ Mạt còn chỗ trống, liền kéo ghế xuống, ánh mắt tự nhiên dừng gương mặt đối diện — Hạ Tầm Song.
Nhận ánh của , Hạ Tầm Song khẽ gật đầu đáp .
Lâm Vãn Niên thấy , lông mày khẽ chau , để lộ cảm xúc.
Hai em nhà họ Quý là thế? Người nào cũng dùng ánh mắt trần trụi mà bạn gái — coi c.h.ế.t ?
“Anh hai.” Quý Linh Linh khẽ gọi một tiếng, đó theo hướng ánh của , liếc về phía Hạ Tầm Song.
Cô khỏi nghi ngờ — chẳng lẽ hai cô thích Hạ Tầm Song ?
Một lát , Quý Cẩm Xuyên thu ánh mắt , giọng điềm đạm hỏi cô,
“Chân em giờ thế nào ? Có cần sắp xếp bác sĩ khám cho ?”
Nghe thấy lời quan tâm , sắc mặt Quý Linh Linh mới dịu đôi chút,
“Cảm ơn hai quan tâm, chân em khỏi , , cần khám nữa.”
Quý Lâm chẳng hứng thú gì với cuộc chuyện của họ, lẳng lặng gắp một miếng đồ ăn mặt cho miệng.
Quý Cẩm Xuyên gật đầu, “Bao giờ em về Kinh thành?”
“Em… em ở đây thêm vài ngày, ?” Cô bằng ánh mắt chút mong chờ.
“Được, sẽ bảo trợ lý Từ đặt phòng cho em, lát nữa để đưa em lên nghỉ.”
Nghe , khuôn mặt Quý Linh Linh thoáng khựng .
Nụ mới nở kịp tươi, dần dần lụi tắt.