“Vì để ý chứ, cô nghĩ nhiều đó.” – Hạ Tầm Song vô tội nhún vai.
Lâm Vãn Niên gì, bàn tay tự nhiên nắm lấy tay cô.
Quý Linh Linh cũng để ý đến hành động , liền khẽ cong môi nhạt, giải thích:
“Chẳng qua em sợ hai thấy cái bóng đèn sáng quá thôi mà.”
Vừa dứt lời, tiếng “ting” của thang máy vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa ba .
Sau khi cùng bước thang máy, bầu khí lập tức trở nên yên tĩnh đến mức phần quái lạ — cho đến khi họ tới phòng riêng trong nhà hàng, mới khí náo nhiệt bên trong phá vỡ.
“Anh Niên, chị Song, hai tới , mau qua đây !” – Giang Dã khoác vai đạo diễn, hai lúc thiết chẳng khác nào em ruột.
Ba họ là nhóm cuối cùng xuống, chỗ thì thức ăn cũng lượt bưng lên.
Trong bữa ăn, ai nấy đều uống chút rượu nhẹ, chỉ nhấp môi, ai quá chén.
Có lẽ vì đều mệt, nên bữa ăn diễn khá gọn gàng. Sau khi kết thúc, trở về phòng nghỉ ngơi.
Ở trong rừng điều kiện thiếu thốn, sống khá khổ sở, nên Hạ Tầm Song tắm rửa kỹ lưỡng suốt nửa tiếng, từ đầu đến chân đều sạch bong mới tắt nước, khoác áo choàng tắm .
Thấy tóc cô vẫn còn ướt sũng, chỉ lau qua loa bằng khăn, Lâm Vãn Niên bèn dậy lấy máy sấy tóc trong phòng tắm :
“Lại đây, xuống.”
Thấy , Hạ Tầm Song khẽ trêu:
“Sao thế, sấy tóc cho em ?”
“Nếu sấy cho em, chẳng em tự ?” – Lâm Vãn Niên đáp tỉnh rụi.
“Có lao động miễn phí thì tội gì dùng.” – Hạ Tầm Song đặt chiếc điện thoại sắp cạn pin lên bàn đầu giường để sạc, thong thả đến bàn trang điểm.
Tóc cô dày và dài, sấy một mái tóc như tốn khá nhiều thời gian.
Động tác của Lâm Vãn Niên nhẹ nhàng, ngón tay luồn qua từng lọn tóc, kiên nhẫn sấy khô từng chút một.
Qua gương, Hạ Tầm Song thấy gương mặt nghiêng nghiêng của đàn ông đang tập trung việc nhỏ bé , nơi mềm mại nhất trong tim cô khẽ dậy lên những gợn sóng mỏng manh.
Vì tính chất công việc đây, cô bao giờ dám tưởng tượng sẽ khung cảnh yên bình như .
Thứ hạnh phúc giản đơn , thật khiến lưu luyến mãi buông.
“Xong .” – Khi tóc cô khô, Lâm Vãn Niên mới tắt máy sấy.
Hạ Tầm Song lên, vòng tay qua cổ , khẽ kiễng chân hôn nhẹ lên môi một cái:
“Lâm vất vả , đây là phần thưởng.”
“Chỉ thế thôi ?” – Trán chạm nhẹ trán cô, bao nhiêu ngày “ăn chay” khiến một nụ hôn nhỏ bé hiển nhiên chẳng đủ thoả mãn.
Hiểu rõ ý tứ ẩn trong câu , Hạ Tầm Song buông cổ , đẩy về hướng phòng tắm:
“Đi tắm mau .”
Lâm Vãn Niên hiếm khi thấy cô đỏ mặt, tâm tình lập tức vui vẻ hẳn, khẽ:
“Được , em đợi nhé.”
Giọng khàn khàn xen lẫn chút trầm thấp, gợi cảm đến mức khiến chỉ đắm chìm trong âm thanh mãi.
Anh cúi xuống hôn lên má cô một cái, mới xoay phòng tắm.
Nghĩ đến chuyện thể sắp xảy , mặt Hạ Tầm Song nóng bừng.
Chẳng lẽ vì lâu “ gì”, nên giờ bỗng thấy ngại lạ lẫm?
Mà nghĩ kỹ … cũng mong chờ thì .
Có lẽ vì mệt, cô giường, tiếng nước tí tách trong phòng tắm, chẳng mấy chốc liền thấy mí mắt nặng trĩu.
Cũng thôi, nửa tháng cô nghỉ ngơi tử tế, giờ chiếc giường khách sạn rộng rãi và êm ái thế , cả thư giãn đến mức chỉ ngủ ngay lập tức.
Khi Lâm Vãn Niên tắm xong, sấy tóc xong , cảnh tượng đập mắt là cô gái nhỏ giường ngủ say.
Anh vốn tràn đầy mong đợi, kết quả nhận về thế ?!
Biểu cảm mặt lúc , thật khó mà diễn tả thành lời.
Anh đến bên giường, khẽ vén chăn, nhẹ nhàng xuống, đưa tay kéo con gái bên cạnh lòng.
Hạ Tầm Song khẽ nhíu mày, “ưm” một tiếng, miệng lẩm bẩm mơ hồ:
“Buồn ngủ quá…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-693-694-tieu-lua-gat-1.html.]
Nhìn cảnh đó, Lâm Vãn Niên cảm giác như đ.ấ.m bông, chẳng chỗ trút giận.
Anh khẽ thở dài, nhỏ giọng mắng một câu:
“Đồ tiểu lừa gạt.”
Dù leo cây, dù mong chờ hóa hư , cũng chẳng nỡ đ.á.n.h thức cô.
“Ngủ ngon , bé ngốc. Chúc em ngủ ngon.” – Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô, ôm cô khẽ nhắm mắt .
……
Sáng hôm .
Khi Hạ Tầm Song tỉnh dậy, trời hơn mười giờ.
Cô duỗi lười biếng dậy, xoay đầu thì bắt gặp ánh mắt oán trách đang , động tác liền khựng .
Lâm Vãn Niên dậy từ sớm, lúc đang ghế sofa, ánh mắt sâu thẳm cô.
Khoan … hình như cô quên mất chuyện gì đó thì ?!
Nhớ tối qua, Hạ Tầm Song nhanh chóng hạ tay xuống, yếu ớt :
“Ờ… em cố ý , một lát … ngủ quên mất.”
“ chuyện em cho leo cây là thật.” – Lâm Vãn Niên mở miệng, giọng mang theo chút ấm ức.
C.h.ế.t , đàn ông đang giận thật !
Hạ Tầm Song vội vén chăn, trần chân trần đến mặt , thẳng lên đùi , vòng tay ôm cổ, dịu giọng dỗ:
“Vậy để em bù cho ?”
Lâm Vãn Niên suýt nữa giữ nổi vẻ mặt nghiêm, khẽ ho một tiếng, giả vờ tức giận:
“Vậy em định bù thế nào?”
Hạ Tầm Song suy nghĩ một chút, mỉm thần bí:
“Bí mật. Nói thì còn bất ngờ nữa.”
Lâm Vãn Niên liếc đồng hồ:
“Em đói ? Đi rửa mặt , đưa em ăn. Hai tiếng nữa là sân bay .”
“Được.” – Nghe , Hạ Tầm Song lập tức dậy.
“Đi giày !” – Anh gọi với theo.
Nghe thế, cô ngoái , đến giường xỏ giày mới bước phòng tắm.
Lâm Vãn Niên theo, bất giác lắc đầu khẽ.
……
Máy bay bay suốt hơn mười tiếng mới hạ cánh xuống Nam Thành.
Trong nước lúc là hai giờ chiều, quá giờ ăn trưa.
Rất đông fan sân bay đón, hàng kéo dài từ trong nhà ga tận ngoài cổng lớn, đều ngay ngắn hai bên lối , cố gắng ảnh hưởng đến hành khách khác.
“Niên thần kìa!”
“Chị Song, em yêu chị!”
“Anh Dã!!”
“Kỳ Mạt!!”
……
Fan của từng đều hô vang tên thần tượng của , khiến cả sân bay náo nhiệt hẳn lên.
Các thành viên của Gia đình Rừng Rậm bước khỏi lối , mỉm vẫy tay chào, nhân viên sân bay hướng dẫn nhanh chóng rời khỏi khu vực.
Ngoài cổng, một chiếc xe van trắng đỗ sẵn bên đường.
Quý Lâm đó, thiện trò chuyện với fan, khẽ mỉm .
Fan của cũng chừng mực, ai quá khích, chỉ cách vài bước chân, ngoan ngoãn chuyện cùng .