Hai rửa mặt sơ qua, kịp ăn sáng thu dọn đồ đạc lên du thuyền.
Khoảng cách giữa hai hòn đảo tuy hơn hai ngàn mét, nhưng du thuyền chỉ mất ba bốn phút.
Khi họ sắp cập bờ, từ xa thấy Giang Dã và tộc trưởng Triệu cùng vẫy tay reo hò đón.
Du thuyền dừng ở vùng nước cạn, Giang Dã kiềm mà chạy nhào tới —
“Chị Song, Niên, hai … (bụp!) òng ọc òng ọc…”
Chưa kịp xong, vấp một tảng đá nước ngã nhào xuống biển.
Hạ Tầm Song: “…”
Lâm Vãn Niên: “…”
Mọi chứng kiến: “!!!!”
Sau vài giây c.h.ế.t lặng — cả bãi liền vang lên tiếng nổ trời.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”
【Ha ha ha ha ha, vẫn hổ báo như ngày nào!】
【Biết là nhớ họ lắm, nhưng cần xúc động tới mức !】
【Hai cuối cùng cũng về , tim y như Giang Dã luôn!】
【Mới ba ngày thôi mà cảm giác như xa cách cả tháng trời .】
Giang Dã vùng vẫy vài cái mới dậy , ướt sũng, tóc nhỏ nước tong tong — thế nào cũng giống một con gà ướt tội nghiệp.
Lâm Vãn Niên đeo balo bước xuống , Hạ Tầm Song đưa túi hải sản lớn cho . Dưới sự đỡ đần lịch thiệp của , cô nắm tay nhảy xuống du thuyền.
Đến mặt Giang Dã, Hạ Tầm Song khẽ trêu:
“Còn tới Tết , cần hành đại lễ thế .”
Giang Dã: “…”
Cô đúng là nhắc trúng chỗ đau đó!!
Mọi thể… giả vờ như thấy gì ?
“Chị Song, mấy hôm gặp, chị đừng chọc em nữa, em ngại lắm .” Anh gãi đầu gượng , nhanh chóng đồ trong tay Lâm Vãn Niên thu hút –
“Trời đất… hai bắt nhiều tôm hùm ? Con ít nhất cũng bảy tám ký đó!”
Mấy con tôm hùm trong túi lưới vẫn còn sống, đuôi chúng vẫy mạnh liên tục.
“Không nhiều , chỉ bốn, năm con thôi mà.” – Hạ Tầm Song nở nụ nghịch ngợm, khẽ hất mái tóc rối nơi trán.
【Chị Song khoe kiểu quý tộc ! Một con như ít nhất cũng hơn hai ngàn tệ đó, ghen tị c.h.ế.t mất!】
【Nước mắt ghen tị chảy từ… khoé miệng .】
【 sống hơn hai mươi năm, đầu thấy con tôm hùm to như !】
【Chắc là cụ cố của loài tôm luôn!】
【Choáng quá em ơi!】
Ba lên bờ, tộc trưởng Triệu nhận lấy túi hải sản từ tay Lâm Vãn Niên, kinh ngạc kêu lên:
“Trời đất, tôm hùm to thật! Hai vất vả quá, còn nhớ mang quà về nữa.”
Hạ Tầm Song liếc Lâm Vãn Niên, hai cùng , cô giải thích:
“Không vất vả , chỉ là chút quà nhỏ bọn em trả lễ thôi.”
Tộc trưởng Triệu hiểu, ngơ ngác “A?” một tiếng.
“Chẳng lẽ thấy cái túi quen lắm ?” – Hạ Tầm Song gợi ý.
Tộc trưởng kỹ một lúc, gật gù: “ là giống mấy cái chúng dùng thật.”
Hạ Tầm Song hắng giọng: “Không giống , chính là của các đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-637-638-nguoi-bi-thuong-ke-tan-phe-1.html.]
Câu ai cũng hiểu từng chữ, nhưng ghép thì… chẳng hiểu gì hết.
Thấy ai nấy vẫn mặt đầy dấu hỏi, cô đành thẳng:
“Hôm qua rơi nửa túi hải sản ?”
“Ờ… ờ đúng, chị chuyện đó?” – Giang Dã tròn mắt ngạc nhiên.
Nghe , tộc trưởng Triệu kinh hãi trợn mắt:
“Đừng với … đây chính là cái túi rơi hôm đó nha?”
“Chuẩn luôn, chính nó đó. Còn phần hải sản bên trong thì… khụ khụ, bọn ăn .” – Hạ Tầm Song ngại ngùng thú nhận.
Giang Dã: “!!”
Tộc trưởng Triệu: “!!!”
Những khác: “!!!!”
Cái quái gì thế ?!
Ma nhập hả trời!!!
【Ha ha ha ha, hỏi xem bất ngờ , vui !!】
【Biểu cảm của Giang Dã và tộc trưởng Triệu buồn xỉu luôn!】
【Giang Dã: … ma ?!】
【Trời đất, đập cả giường !】
【Rùa biển: Đừng hỏi, chỉ là một con rùa bình thường, chỉ báo ơn thôi.】
【Tự dưng nhớ con rùa thông minh ghê.】
“Thật thần kỳ, cứ như túi mọc chân , chạy cả cây sang tận đảo các cô luôn.” Tộc trưởng Triệu trố mắt.
Nghe , Hạ Tầm Song và Lâm Vãn Niên liếc , chẳng ai hé răng tiết lộ “hung thủ thật sự” là con rùa.
Cứ để họ về xem bản hoặc clip cư dân mạng cắt gắn thẻ !
“Chào mừng hai trở đại gia đình của chúng !” – Hồ Tuệ Quân dang tay ôm lấy Hạ Tầm Song một cái đầy nhiệt tình.
Trong lúc vui vẻ trò chuyện, Quý Linh Linh chống gậy, tập tễnh từ khu căn cứ :
“Chị Song, Niên, hai về !” – cô tươi rói.
“Các … thành thế ?” – Hạ Tầm Song đảo mắt qua Quý Linh Linh, theo mùi m.á.u trong khí về phía Trình Vạn Thanh.
Mới rời ba ngày, mà thì thương, kẻ què chân!
“Trình Vạn Thanh lúc hái dừa thì ngã từ cây xuống, rách tay. Còn Linh Linh bắt hải sản thì trượt ngã trật chân.” – Giang Dã nhanh nhẹn bình luận viên.
Nghe xong, Trình Vạn Thanh gãi đầu ngượng ngùng — rõ là t.a.i n.ạ.n ngoài ý , cũng thấy hổ.
“Xin , giúp gì mà còn vướng chân .” – Quý Linh Linh cúi đầu nhỏ.
“Không , dưỡng cho mau khỏi là .” – Hạ Tầm Song chỉ hỏi qua loa, hề trách móc ai.
Cả nhóm trở về căn cứ, Giang Dã hớn hở như đứa nhỏ khoe đồ chơi:
“Tèn ten ten ten~ Chị Song xem nè, đây là cái gì!”
Trên cây treo hai chiếc võng đan bằng dây leo rừng.
“Võng ? Không tệ đó.” – Hạ Tầm Song gật đầu, sang tộc trưởng Triệu – “Nhìn là tác phẩm của tộc trưởng .”
“Không sai! Chính tay tộc trưởng Triệu đó. Bọn thử , chắc chắn lắm!”
“Coi như quà tặng cho cô và Tiểu Lâm đó.” tộc trưởng hiền.
Nghe là quà tặng riêng, Hạ Tầm Song ngạc nhiên mỉm :
“Cảm ơn tộc trưởng Triệu, thật chu đáo!”
“Cảm ơn.” – Lâm Vãn Niên cũng gật đầu đáp theo.