Lại thêm một thương trong nhóm sinh tồn ở rừng.
Trình Vạn Thanh – đang ở căn cứ nhóm lửa – thấy liền lo lắng hỏi han mấy câu.
Khi Quý Linh Linh ngã đau chân, chỉ im lặng, thêm gì.
Kỳ Mạt khi sắp xếp cho cô thỏa, bãi biển để giúp Giang Dã họ tiếp tục công việc.
——
Trong nước.
Hạ Châu Ngữ đưa phòng cấp cứu. Trần Cảnh Sơn bên ngoài, sắc mặt trắng bệch, chiếc áo sơ mi trắng dính đầy máu, hai tay vẫn còn run lẩy bẩy.
Diệp Nhã Cầm và Hạ Vĩ Tài nhận tin, vội vàng chạy đến bệnh viện.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ? Con gái vẫn còn khỏe mạnh, tự nhiên gặp t.a.i n.ạ.n xe chứ?” – Diệp Nhã Cầm nắm chặt cánh tay Trần Cảnh Sơn, hỏi.
“Cô… là của cháu. Nếu tại cháu, thì Tiểu Ngữ… cô …” – mắt Trần Cảnh Sơn đỏ hoe, giọng khàn xuống, đầu cúi thấp.
Hình ảnh vụ t.a.i n.ạ.n vẫn còn ám ảnh trong đầu .
Nếu Hạ Châu Ngữ kịp chạy đến đẩy , thì trong phòng cấp cứu lúc là .
Cô … ngốc như chứ?
Trấn tĩnh , kể bộ sự việc. Diệp Nhã Cầm chỉ nức nở, còn Hạ Vĩ Tài lặng im hút thuốc, gương mặt trầm trọng.
Không lâu , hai cảnh sát bước bệnh viện.
“Chúng tìm tài xế gây t.a.i n.ạ.n bỏ trốn… nhưng…”
“ gì cơ? Tên khốn đó bắt đúng ? Nếu con gái chuyện gì, sẽ khiến đền mạng!”
Diệp Nhã Cầm túm lấy cổ áo cảnh sát, gào , run rẩy.
“Con gái yêu của ơi… con ngốc thế? Nếu con mệnh hệ nào, sống nổi đây!”
Viên cảnh sát nắm áo tức giận, ngược còn nhẹ giọng an ủi:
“Thưa bà, hiểu tâm trạng của bà. Xin hãy tin, cô con gái chắc chắn sẽ bình an, hiền trời thương.”
“Cô , là của cháu, cháu mới là hại Tiểu Ngữ phòng cấp cứu, cảnh sát liên quan gì, cô buông tay .” – Trần Cảnh Sơn vội vàng gỡ tay bà .
Lúc , Hạ Vĩ Tài cũng tiến tới:
“Thôi, đừng nữa. Con gái vẫn đang cấp cứu, bà cứ lóc mãi thế thì chẳng lành .”
“Phải … con gái sẽ . Con bé sẽ ngay thôi.” – Diệp Nhã Cầm lau nước mắt, gật đầu liên tục.
Hai cảnh sát thấy bà bình tĩnh hơn, mới tiếp:
“Giờ chúng một tin .”
“Tin gì? Không bảo tìm tài xế bỏ trốn ?” – Trần Cảnh Sơn cau mày.
Cảnh sát gật đầu:
“Tìm , nhưng… c.h.ế.t.”
“C.h.ế.t… ?” – Trần Cảnh Sơn sững sờ.
“Sao thể như ! Con gái còn trong phòng cấp cứu, c.h.ế.t chứ!” – Diệp Nhã Cầm gào , giọng nghẹn ngào.
“Chuyện là thế nào?” – Hạ Vĩ Tài trầm giọng hỏi.
“Chúng tìm thấy gây t.a.i n.ạ.n lúc cả lẫn xe lao xuống sông Châu Giang. Khi trục vớt lên, còn dấu hiệu sống. Tạm thời xác định là tự sát, nhưng vẫn cần điều tra thêm.” – Cảnh sát giải thích.
“Chắc chắn là do sợ chịu trách nhiệm nên mới hèn nhát tự tử. C.h.ế.t như là còn nhẹ đấy!” – Diệp Nhã Cầm tức giận nghiến răng.
Hai cảnh sát im lặng một lúc, sang với Trần Cảnh Sơn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-627-628-doi-chan-bi-liet-2.html.]
“Anh Trần, chúng cần phối hợp lấy lời khai, bây giờ thể ?”
“Có thể ở đây ? thể rời khỏi.”
“Dĩ nhiên, thôi.”
——
Hai tiếng .
Đèn phòng cấp cứu tắt. Cánh cửa điện tử từ từ mở .
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước , giọng trầm:
“Ai là nhà của Hạ Châu Ngữ?”
“ là !”
“ là cha!”
Hai vợ chồng họ Hạ vội vàng chạy tới, Trần Cảnh Sơn cũng bước theo.
“Bác sĩ, con gái ? Không chứ?” – Hạ Vĩ Tài hỏi dồn.
Bác sĩ thở dài nặng nề:
“Rất xin , đôi chân của Hạ tiểu thư tổn thương nghiêm trọng trong vụ tai nạn… dẫn đến liệt hai chân. Chúng cố gắng hết sức.”
Liệt… hai chân?!
Trong đầu Trần Cảnh Sơn như tiếng nổ tung, gương mặt vốn trắng bệch giờ càng còn chút máu.
“Ông… ông gì cơ?” – Diệp Nhã Cầm xong liền tối sầm mặt, ngất lịm ngã xuống.
“Vợ !”
“Cô ơi!” – Trần Cảnh Sơn nhanh tay đỡ lấy.
Y tá lập tức bóp nhân trung, cấp cứu khiến bà tỉnh .
“Hạ , Hạ phu nhân, hiện tại điều quan trọng là Hạ tiểu thư cần giữ tinh thần tích cực. Nếu tiếp tục điều trị và phục hồi chức năng, vẫn hy vọng xảy điều kỳ tích.” – Bác sĩ khuyên nhủ.
“Tiểu Ngữ… con gái tội nghiệp của … Sao ông trời nỡ thế ? Con còn trẻ như , mà ?” – Diệp Nhã Cầm t.h.ả.m thiết.
Ánh mắt bà bất ngờ dừng ở Trần Cảnh Sơn, điên loạn túm lấy mà đánh:
“Trần Cảnh Sơn! Tất cả là tại ! Cậu cần con bé nữa , còn khiến nó nông nỗi ? Tại ? Cậu xem, nó còn lấy ai ? Ai cưới một con gái liệt vợ? Trả con gái lành lặn cho ! Trả cho , van !”
Từng câu, từng chữ của bà như d.a.o đ.â.m tim Trần Cảnh Sơn, khiến đau đớn đến tột cùng.
Anh nghiến răng, khàn khàn:
“Cháu… sẽ cưới cô .”
Câu khiến cả hai vợ chồng họ Hạ đều sững sờ, thể tin nổi.
Một lát , Diệp Nhã Cầm bật lạnh:
“Trần đại thiếu gia đừng đùa nữa. Khi Tiểu Ngữ còn khoẻ mạnh, nhà họ Trần thèm đến nó . Giờ nó liệt, e rằng càng ghét nó hơn.”
“Cha cháu… cháu sẽ tự giải quyết.” – Trần Cảnh Sơn đỏ mắt, hai – “Là cháu khiến cô nông nỗi , cháu chịu trách nhiệm. Cháu , sẽ .”
Diệp Nhã Cầm há miệng định gì, nhưng cuối cùng chỉ im lặng, nước mắt lăn dài.
“Thôi, đây là bệnh viện, đừng ồn ào nữa.” – Hạ Vĩ Tài thở dài. – “Cậu cũng về tắm rửa, đồ . Mọi chuyện tính.”
Trần Cảnh Sơn định ở , nhưng khi xuống bộ quần áo đầy máu, đành gật đầu, theo.
Sau khi Hạ Châu Ngữ chuyển phòng VIP, vẫn cạnh giường một lúc lâu, mới rời khỏi bệnh viện, lặng lẽ về nhà.