Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 621: + 622 Tai nạn xe (2)
Cập nhật lúc: 2025-10-30 14:24:48
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đột nhiên, khóe môi Trần Cảnh Sơn khẽ cong lên, nở một nụ tự giễu.
Anh tư cách gì mà khác chứ?
Bản chẳng cũng chẳng khá hơn .
Tất cả… đều là báo ứng thôi.
“Anh Sơn , em mong tha thứ cho em. Chỉ là, dù chúng cũng từng yêu , thể đừng lạnh nhạt với em như ?”
Hạ Châu Ngữ , ánh mắt khẩn cầu đầy thấp kém, nước mắt ngừng rơi như suối, “Nếu thể yêu, thì bạn cũng mà? Dù chúng cũng quen hơn hai mươi năm . Em trở thành xa lạ chẳng còn chút liên hệ nào với .”
Nghe đến đây, Trần Cảnh Sơn khẽ thở dài một tiếng, thật sâu.
“Em… hà tất như chứ?”
Chuyện cô phản bội , từng với bất kỳ ai, thậm chí nửa lời cũng hé .
Cứ thế mà trở thành hai kẻ xa lạ liên quan, chẳng hơn ?
“Xin , lẽ là em quá đường đột , nên mơ tưởng quá nhiều.” – Hạ Châu Ngữ vội vàng lau khô nước mắt, cố gắng nặn một nụ yếu ớt – “Làm sai chuyện gì thì chịu trừng phạt, em nên sớm hiểu điều đó mới đúng.”
Trần Cảnh Sơn mím chặt môi, nên gì, cũng chẳng còn thể gì.
“Anh Sơn, xin nhé! Quãng thời gian phiền . Sau … em sẽ quấy rầy nữa. Chúc về cuộc sống ngày càng , gặp thể cùng hết đời.”
Nói dứt lời, Hạ Châu Ngữ cầm túi xách, dậy vội vã rời .
Trần Cảnh Sơn bóng lưng cô đang mà rời , bàn tay khẽ nhấc lên, từ từ buông xuống.
Hạ Châu Ngữ… dường như thật sự đổi nhiều.
Cuối cùng, và cô trở thành hai xa lạ từng quen . Có lẽ, đây chính là kết cục nhất .
Thôi … cứ như thế .
Sau khi Hạ Châu Ngữ rời , hai ba phút , Trần Cảnh Sơn mới dậy, rời khỏi quán cà phê.
Chỗ cách trụ sở tập đoàn Trần thị xa, bộ đến đó.
Khi đang băng qua đường tại một vạch dành cho bộ, đột nhiên phía vang lên một tiếng hét.
— “Anh Sơn, cẩn thận!!”
Còn kịp đầu , Trần Cảnh Sơn cảm nhận một lực mạnh từ phía đẩy .
Ngay đó… là tiếng “RẦM” va chạm vang lên chát chúa.
Trần Cảnh Sơn ngã lăn mặt đất, lăn vài vòng. Khi ngẩng đầu lên, thứ đập mắt … là hình đẫm m.á.u của Hạ Châu Ngữ gục mặt đường.
Trong khoảnh khắc , đầu óc trống rỗng, đôi mắt trợn to về phía cô, thể run rẩy ngừng.
Tài xế gây t.a.i n.ạ.n thấy đ.â.m , lập tức khởi động xe bỏ trốn khỏi hiện trường.
“Trời ơi! Cô gái ?”
“Cái tên khốn nạn đó, đ.â.m còn bỏ chạy!”
“Còn ngẩn gì, mau gọi 120 , gọi xe cứu thương nhanh lên!”
“ gọi cảnh sát .”
“ thấy con bé hất văng lên rơi xuống, m.á.u chảy nhiều lắm, e là .”
“Cô gái là bạn gái của ? Sao cứ ngẩn đó động đậy thế?”
“Cậu ơi, ơi, ? Có thương ở ?” – Một bác gái chạy tới, cúi đỡ lấy Trần Cảnh Sơn, khẽ đẩy một cái.
Suy nghĩ của Trần Cảnh Sơn như kéo trở . Anh lập tức bò dậy, lê về phía Hạ Châu Ngữ.
“Tiểu Ngữ! Tiểu Ngữ, em , đừng dọa , tỉnh … Anh là Sơn của em đây mà!”
Có lẽ thấy tiếng , Hạ Châu Ngữ trong vũng m.á.u khẽ mở mắt, giọng yếu ớt rời rạc,
“Anh… Sơn…”
“Anh đây, ở đây!” – Trần Cảnh Sơn cuống quýt cô, dám di chuyển thể cô, chỉ thể nắm chặt lấy tay cô trong vô vọng.
“Em… thể sắp c.h.ế.t … Anh thể… tha thứ cho em ?”
“Không bậy! Em nhất định sẽ cả!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-621-622-tai-nan-xe-2.html.]
“… em buồn ngủ quá… ngủ một chút…” – giọng Hạ Châu Ngữ nhỏ dần, yếu ớt như thở cuối cùng.
“Không ngủ! Xe cứu thương sắp tới !” – Bàn tay run lên dữ dội, nắm chặt lấy tay cô.
“Anh Sơn…”
Lời dứt, đôi mắt cô khép , bàn tay mềm nhũn rơi xuống.
Trần Cảnh Sơn bàng hoàng hét lên, “Tiểu Ngữ! Anh tha thứ cho em , thấy ! Đừng ngủ, tỉnh ! Em tha thứ ? Anh tha thứ cho em mà… Anh xin em, tỉnh …”
Nước mắt tuôn trào từ khóe mắt , từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Không lâu , tiếng còi xe cứu thương vang lên mỗi lúc một gần.
Nhân viên y tế và cảnh sát nhanh chóng đến nơi, đưa Hạ Châu Ngữ đang hấp hối lên cáng.
Trần Cảnh Sơn cũng theo xe cứu thương mà .
——
Hòn đảo nhỏ.
Hạ Tầm Song và Lâm Vãn Niên đang sống những ngày thanh thản. Đến bữa thì biển bắt cá, mò hải sản; khát thì hái dừa uống nước.
Ngoài , hai khi thì nghỉ ngơi trong căn cứ, khi bãi biển chơi đùa.
“Nếu giờ mà ván lướt sóng thì mấy.” – Hạ Tầm Song cát, khẽ thở dài.
【Đạo diễn khốn kiếp!! Nghe thấy , mau sắp ván lướt sóng cho họ !】
【Yêu đương công khai, ai mà ghen chứ? Vừa tiền, tình, thật đáng ganh tị!】
【Trời ạ, hai rõ là đang nghỉ dưỡng thì đúng hơn!】
【Tự dưng thấy mấy phim và ekip thừa nha hahaha】
“Nếu em thật sự lướt sóng, dẫn em .” Lâm Vãn Niên nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nghịch ngợm vuốt ve.
“Em chỉ là lãng phí cơ hội thế thôi. Nếu tổ chương trình lòng em thì quá.” – Hạ Tầm Song bật dậy, “ mà… chắc chẳng .”
Tính khí của ekip thế nào, cô hiểu rõ hơn ai hết.
Đạo diễn ( lén trong màn hình): Ai bảo thể? Rất thể là đấy!!
Ánh mắt Hạ Tầm Song phía , đột nhiên cô phát hiện trong làn nước biển hai khối đen đen mờ mờ.
“Lâm Vãn Niên, xem phía là cái gì ?”
【Đừng gọi Lâm Vãn Niên! Phải gọi là chồng ơi!】
Nếu giờ Lâm Vãn Niên thấy dòng bình luận đó, chắc chắn sẽ gật đầu lia lịa mà thả tim đồng ý.
Nghe cô , cũng dậy, theo hướng chỉ tay của cô.
“Là rùa biển ?”
“Chẳng lẽ là con rùa hôm qua gặp ?” – Hạ Tầm Song nhướn mày – “Hay là… chúng qua xem thử ?”
“Ừ, em thì cùng.” – Lâm Vãn Niên lên, phủi cát .
Hai chân trần bước từng bước xuống biển.
Không xem thì thôi, giật .
“Quả nhiên là con rùa biển hôm qua chúng cứu.” – Hạ Tầm Song ngạc nhiên .
“Còn cái là gì?” – Lâm Vãn Niên cúi xuống, từ bên cạnh rùa biển nhấc lên một túi lưới lớn.
Bên trong đầy ắp hải sản, đủ loại phong phú.
“Chẳng lẽ là tổ chương trình để ở đây ?” – Hạ Tầm Song mấy phim ở gần đó, hỏi,
“Là của mấy ?”
“Không !” Mọi đồng loạt lắc đầu. Rồi thêm, “ … sáng nay tộc trưởng Triệu họ thả hải sản biển, đó mất sạch.”
Hạ Tầm Song: “!”
Lâm Vãn Niên: “!”