Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 229 + 230: Là ai phái mày tới? (10)

Cập nhật lúc: 2025-10-07 14:32:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không đợi đối phương kịp phản ứng, Hạ Tầm Song thoắt một cái, ảnh chớp lên xuất hiện phía lưng gã đàn ông. Cặp chân dài thẳng tắp của cô nâng lên, ngay đó hung hăng đá mạnh hõm khoeo chân .

 

“Á——!”

Gã đàn ông hét t.h.ả.m một tiếng, lập tức quỳ rạp xuống đất.

 

“Nói… ?”

Giọng lạnh nhạt của cô vang lên ngay phía .

 

“Con mày chứ ! Dám đá ông ? Để xem hôm nay ông dạy dỗ con nhóc mày một trận hồn!”

 

Gã đàn ông gầm lên, cố vùng dậy phản kháng — nhưng kịp thẳng, một lực mạnh nữa ập tới lưng, khiến ngã chúi xuống đất, bẹp dí dậy nổi.

 

Đối phó với loại “chân tay mềm như bún”, tí sức chiến đấu nào như thế , với cô chẳng qua chỉ cần hai cú đá là xong chuyện.

 

Hạ Tầm Song hờ hững ngoáy tai, dùng mũi giày đè lên lưng , khiến thể nhúc nhích nổi.

“Sự kiên nhẫn của bản tiểu thư là giới hạn đấy. Nếu chọc tao nổi điên, mày sẽ chẳng kết cục , hiểu ?”

 

Người đàn ông giương mắt căm phẫn cô, ánh mắt như nuốt sống . Hắn mím chặt môi, cứng đầu chịu .

 

“Ồ? Không ?”

Hạ Tầm Song lạnh, về phía chiếc xe của , lấy từ trong đó cái túi xách.

 

“Cô… cô định gì?”

Thấy thế, vội vàng chống tay định dậy, nhưng cơn đau từ chân khiến loạng choạng suýt ngã, cuối cùng vịn đầu xe mới vững.

“Cô tự tiện động đồ của khác! Cái đó là vi phạm pháp luật đấy, cô ?”

 

Mày còn dám luật với tao?

Ông đây chính là luật!

 

Hạ Tầm Song dường như chẳng buồn , cô bình thản kéo khóa túi, lấy một chiếc máy ảnh, dốc ngược cả túi xuống.

 

“Lạch cạch ——”

Một loạt tiếng va chạm vang lên, đồ trong túi rơi lả tả khắp đất.

 

Bên trong bút, sổ ghi chép và vài món linh tinh, nhưng thứ thu hút ánh của cô là một xấp danh rơi .

 

Cô ném chiếc túi xuống đất, cúi nhặt lên xấp danh .

 

Ngay lúc đó, đàn ông nhào tới, định giành , nhưng Hạ Tầm Song nhanh hơn, thuận tay giật lấy.

 

Hắn vồ hụt, mất đà ngã sõng soài xuống đất.

 

“Giải trí mắt, Phương Bán Tùng?”

 

Hạ Tầm Song to dòng chữ danh , đó ngẩng lên :

“À… thì mày chính là blogger của Giải trí mắt ? Cái kẻ bôi nhọ tao suốt bao lâu nay. Thật ngờ… hôm nay gặp chính chủ .”

 

Không hiểu vì , khi thấy câu đó, Phương Bán Tùng lập tức cảm thấy một luồng lạnh lẽo rợn lan khắp , tim đập loạn, như thể đang đối diện với kẻ thù c.h.ế.t .

 

Hắn cứng đờ ngẩng đầu, nhưng vì hình béo, nên chẳng thể rõ mặt cô.

 

Hạ Tầm Song cầm chiếc máy ảnh bằng một tay, mở xem từng tấm hình chụp trộm hôm nay.

“Trình độ chụp trộm của mày cũng tiến bộ ghê đấy! Tao trông thế , hả?”

 

Cô lật vài tấm ảnh, khuôn mặt trong ống kính méo mó đến mức biến dạng, liền lắc đầu, tặc lưỡi:

“Chậc chậc… thật là sỉ nhục nhan sắc của tao mà.”

 

“Không… !”

Phương Bán Tùng lồm cồm bò dậy, đưa tay quệt mồ hôi lạnh trán:

“Cái đó… cô thể trả máy ảnh cho ?”

 

“Muốn ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-229-230-la-ai-phai-may-toi-10.html.]

Hạ Tầm Song ngẩng đầu, hờ hững liếc một cái.

 

“Muốn!”

Phương Bán Tùng đáp ngay, chút do dự.

 

Gần như ngay khoảnh khắc giọng dứt, Hạ Tầm Song xoay , mạnh tay ném thẳng chiếc máy ảnh trong tay xuống sườn núi bên đường — giống như ném một quả tạ sắt.

 

“!!??”

Phương Bán Tùng trông thấy cảnh đó, tròng mắt suýt nữa thì rơi vì kinh hãi.

 

Con đàn bà c.h.ế.t tiệt !!

Sao cô thể đùa giỡn như thế chứ!?

 

“Máy ảnh của !!” Hắn khập khiễng chạy đến hàng rào ven đường, ánh đèn đường, trơ mắt chiếc máy ảnh lăn vài vòng biến mất tăm sườn núi.

 

Cơ mặt giật liên hồi, đau như cắt ruột.

Trong thẻ nhớ đó còn chứa đầy tư liệu quan trọng, mà chiếc máy ảnh là món bỏ một khoản tiền khổng lồ mới mua .

 

“Muốn thì tự xuống đó mà nhặt !”

Hạ Tầm Song khoanh tay một bên, dáng vẻ hờ hững như thể chuyện chẳng liên quan đến .

 

À là thừa nước đục thả câu mới đúng!

 

Nghe thấy cô còn buông lời châm chọc, Phương Bán Tùng tức đến mức đầu , trừng mắt cô đầy căm hận.

 

, chính là ánh mắt đó đấy. Bản tiểu thư thích nhất là thấy cái kiểu ‘ g.i.ế.c chẳng thể tao’ của chúng mày.”

 

Khóe môi Hạ Tầm Song khẽ cong, nụ nửa phần tà mị, nửa phần trêu chọc.

 

Ngừng một giây, cô chậm rãi cất giọng, lạnh như băng:

“Nói , bám theo tao gì?”

 

Quả nhiên là tướng do tâm sinh, đàn ông thấy gian manh, chẳng chút chính khí nào.

 

Ba năm qua, nguyên chủ với oán thù, cứ bám riết, ngừng bôi đen cô, trắng thành đen — rốt cuộc là vì thù gì, hận gì?

Vì đồng tiền bẩn thỉu mà đến mức , sợ sét đ.á.n.h c.h.ế.t !?

 

Phương Bán Tùng đảo tròn con mắt, tất nhiên chẳng dại mà thật:

còn thể gì? Làm paparazzi là nghề của . Vừa gặp cô và , chẳng lẽ chụp vài tấm kiếm chút tiền ? Cô cũng xem máy ảnh còn gì, chẳng rõ ràng ?”

 

Hạ Tầm Song xong liền bật lạnh.

kiện tòa, mà còn dám chỉ là “chụp lén bình thường”? Nói đến trẻ ba tuổi cũng chẳng tin!

 

Khi cô mở mắt, trong đáy mắt ánh lên một tầng lạnh lẽo mỏng như băng.

Ngay đó, hình cô hóa thành một luồng chớp, lao đến mặt nhanh đến mức mắt thường theo kịp.

 

Phương Bán Tùng còn kịp phản ứng, cảm thấy cổ siết chặt, một cơn nghẹt thở dữ dội ập đến.

 

Không thể tin — sức của một phụ nữ thể lớn đến thế!?

Hắn cao mét tám, nặng gần trăm ký, mà cảm giác như nhấc bổng lên, kiễng cả chân.

 

Bàn tay mảnh khảnh của Hạ Tầm Song kẹp chặt lấy cổ , cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lẽo khóa chặt , ánh khiến rợn tóc gáy, như thể mặt cô là một kẻ sắp c.h.ế.t.

 

“Bỏ… bỏ ! Mau buông !”

Phương Bán Tùng cố gắng gỡ tay cô , nhưng tay cô như móng vuốt sắt mọc rễ cổ , giãy thế nào cũng vô ích.

 

Không thể nào!

… tuyệt đối là một con quái vật!

 

Lúc , Phương Bán Tùng hối hận đến mức ruột gan xanh lè, ngu đến mức trêu chọc một con quái vật thế cơ chứ!

 

! hết, ? Cô mau buông !”

Bởi vì nghẹt thở, mặt nhanh chóng đỏ bừng, mắt lật trắng. Đến khi tưởng sắp toi mạng ngay đêm nay, thì sức siết cổ đột nhiên biến mất.

Loading...